Mỗi khi nỗi nhớ ùa về thì bóng hình ấy lại xuất hiện, lần nào cũng vậy luôn bóp nghẹt lấy tim anh, đau đớn đến quặn lòng. Có lẽ nếu không là đàn ông, không cần phải thể hiện mạnh mẽ, che giấu đi sự yếu đuối, thì hơn một lần, nước mắt này đã rơi xuống vì em, người đã từng thuộc về anh!
***
Tháng ngày ấy đã qua thật rồi, Nhớ đến da diết, cồn cào, miền ký ức còn thoảng hương tóc em, nụ cười em, giọng nói nhí nhảnh trong sáng của em…
Ngày ban đầu quen em, em vẫn là cô nhóc mới lớn, vô tư và hồn nhiên. Em đến bên anh nhẹ nhàng, thuần khiết và bình yên lạ. 12 năm quen và yêu em anh đem lại cho em bao nhiêu niềm vui, hạnh phúc để đong đầy, khỏa lấp lại những giây phúc em buồn và khóc?
Nhớ ngày nào khi còn học chung trường, mỗi giờ tan học, len lén nhờ cậu bạn cùng lớp trao tận tay em những đóa hoa ngọc lan trắng muốt và thơm ngát kèm lá thư học trò vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi vu vơ bày tỏ tình cảm. Ngày ấy trong anh, em là duy nhất, những tưởng tình yêu đậm sâu này sẽ không bao giờ xóa nhòa dù cuộc đời ngoài kia có xoay vần ra sao, vậy mà…
Ta quen nhau được mấy chiều hò hẹn đúng nghĩa? Những vất vả, gian khó của cuộc đời cứ mải miết cuốn anh đi từng ngày. Thấm thoắt em đã bên anh một chặng đường dài đầy duyên nợ. Vậy mà anh vô tâm chẳng mấy khi ngó ngàng đến em, tuổi xuân em trôi nhanh vì anh? Nhan sắc một thời làm bao nhiêu cậu bạn khối trên lớp dưới chao đảo, để khi là người yêu của anh, em mải mê với những lo toan ngày thường không có thời gian chăm sóc cho bản thân. Anh cũng hiếm khi giành tặng em được những lời khen ngợi, chẳng có thời gian ngắm nhìn gương mặt em. Những lần hiếm hoi em cùng anh ra ngoài ăn tối, mải miết chọn đồ, ủi đồ cho anh, em không còn thời gian diện cho mình. Sát giờ đi nghe tiếng anh giục ở cuối cầu than em tô vội chút son, chải nhanh mái tóc tất tả chạy xuống để kịp giờ hẹn. Thương em rất nhiều. Niềm thương này chỉ đến bây giờ anh mới cảm nhận một cách trọn vẹn, còn ngày ấy thì không?
Những tháng ngày đen tối, u ám nhất của cuộc đời, đôi khi muốn buông xuôi mọi thứ, những lúc tận đáy vực thẳm chợt thấy ánh sáng le lói trước mắt, còn có em ở đây, nghị lực sống của anh. Nhưng cuộc sống xa hoa làm con người ta thay đổi, anh cũng không nằm ngoài số ấy, chính anh cũng đổi thay.
Xa xưa, ngày anh còn là cậu học trò cấp III trường huyện, không có tiền mời em một bữa ăn ngon trong lần đầu hẹn hò, em vẫn vui vẻ đi cùng anh. Không so sánh không than vãn nửa lời.
Mới mấy năm trước thôi, anh còn là chàng sinh viên nghèo, chân ướt chân ráo lên Thủ đô nhập học, chiều hôm tiễn anh đi, em giúp anh thu từng vật dụng cá nhân cần thiết từ chai nước gội đầu, bàn chải đánh răng, chiếc khăn mặt, em cẩn thận gấp nếp phẳng phiu chiếc áo trắng sơ mi cho anh.Những lần em lặn lội từ quê lên HN thăm anh, những bữa ăn đạm bạc nhưng ấm cúng cùng anh em anh, tiếng em cười giòn tan vang trong bữa ăn. Quên hết những khó khăn của cuộc sống bận rộn và thiếu thốn. Thật tình cả đời này vào thời điểm ấy anh không bao giờ nghĩ sau này cuộc sống của anh khá giả anh sẽ phụ bạc em. Bởi vì vào những lúc khó khăn nhất như vậy em ở cạnh anh, không than thở, không trách móc thì lẽ nào anh lại là kẻ bội bạc như vậy. Nhưng mà sau này, anh đã trở thành con người mà trước đây không bao giờ, dù trong mơ anh nghĩ tới.
Những năm đầu tiên xa nhà nếu không có tình thương, nỗi nhớ yên bình em giành cho anh, chẳng biết anh có được như bây giờ không?
Ngày anh vất vả những bước chân đầu tiên vào đời từ hai bàn tay trắng những ý tưởng kinh doanh cứ len lỏi trong đầu óc anh, em vẫn luôn ở bên anh cùng anh gây dựng từ con số 0 tròn trĩnh.Hàng ngày vẫn đôi bàn tay ấy tận tụy lo cho anh từng miếng ăn giấc ngủ, cuộc sống của anh lúc đó chỉ có em, riêng em thôi. Thực tình, ý nghĩ của anh lúc đấy chỉ là ngoài Mẹ ra thì người phụ nữ duy nhất tốt và yêu thương anh chân thành chỉ có em. Anh vẫn tin là như thế.Từ tận sâu trong tâm khảm mình, anh đã bao lần đánh vần rành rọt từng chữ: Sau này, nếu có cơ hội nhất định anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, sẽ đưa em đi tới những nhà hàng sang trọng một chút, mua tặng em cái áo mới hơn, đôi giày đẹp hơn… Đấy là nếu như…
Và cho đến ngày hôm nay anh đã thật sự lỗi hẹn với em thật rồi. Cho anh xin lỗi em nhé cô bé! Anh tự cười vào mặt mình, ngày ấy đến rồi đây, thật sự đã đến rồi đây khi tài khoản ngân hàng của anh luôn có nhiều hơn 8 con số 0, chiếc đồng hồ Tissot anh mua có giá vài trăm USD, cái áo anh diện bằng cả tháng lương em kiếm được. Mỗi bữa ăn cuối tuần của anh cùng cô bạn gái mới được đong đếm bằng nhà hàng sang trọng, hoa hồng và rượu vang. Thì em đang ở đâu, em đang ăn món gì, có ai tặng hoa cho em vào những ngày lễ không?
Xin lỗi em, xin lỗi vì những ngày nắng cũng như những chiều mưa đều đặn em vẫn đến bên anh, nhẫn nại ngồi xuống lắng nghe anh nói, giúp đỡ những việc anh làm, để anh có được như ngày hôm nay.
Xin lỗi em vì sự ngốc nghếch và ích kỷ mà anh vô tình làm tổn thương em. Anh biết, phải 2 năm sau kể từ ngày em ra khỏi cuộc đời anh, anh mới biết, em đau, đau lắm mà không khi nào hiểu được tại sao ngày ấy anh lại tàn nhẫn với em như thế.
Khi em yêu anh vô điều kiện, khi em yêu anh còn hơn chính cả bản thân mình, thì anh lại đang tâm lừa dối em. Sẽ thế nào và sẽ ra sao nếu chiều hôm ấy sự thật không được phơi bày, em không bất ngờ tới, không gặp cô ấy và những ngày sau em không phát hiện ra người mình hết lòng tin tưởng lại đang nhung nhớ, tán tỉnh cô gái khác.
Chiếc điện thoại em đưa cho anh, đăng ký thuê bao để gọi cho anh, anh lại dùng để nhắn tin và gọi điện cho cô gái khác. Khoảng thời gian lẽ ra anh phải nghĩ và nhớ đến em thì anh lại giành cho cô ấy. Hàng đêm em vẫn thường nhắc anh ngủ sớm thì anh lại thức thật muộn để chờ đợi nhắn tin, gọi điện với cô ấy. Những ngày lễ trong năm anh quên không tặng em hoa, nhưng mỗi sáng đầu tuần anh lại có trí nhớ đặc biệt để mà đặt hoa tặng cô ấy. Anh tàn nhẫn với tình yêu em giành cho anh. Ngàn lần anh muốn sỉ nhục chính bản thân anh, tại sao người con gái đang giành hết tình yêu thương cho mình, chăm sóc ân cần cho mình, nấu cho mình những bữa sáng kia. Lại phải chịu những điều đó từ anh. Tại sao khi em đang đầu tắt mặt tối với nồi niêu bếp núc, mồ hôi túa ra từng giọt thấm trên trán, vẫn ngồi hiền hòa nhìn anh xúc từng muỗng thức ăn . Em luôn miệng hỏi “Em nấu có dở không?”, “Anh ăn có ngon miệng không”… Thì trong cái bộ não ngu xuẩn của anh chỉ quay vòng vòng nghĩ đến cô ấy, anh chẳng nghĩ được gì, chẳng cảm nhận được hương vị gì từ món ăn em nấu. Anh mải nghĩ đến sẽ phải nhắn tin cho cô ấy như thế nào thật ngọt ngào, tối qua cô ấy có ngủ ngon hay không…
Anh có thể đối xử tốt, thể hiện sự quan tâm với vài cô gái quen, tán tình cả chục cô gái lạ. Nhưng còn em, cô gái duy nhất bên anh những lúc anh chỉ là gã trai nghèo, những lúc anh chỉ có hai bàn tay trắng, anh lại vô tình đến vô cảm với em. Em tất bật quan tâm cho anh, anh tất bật tán tỉnh cô gái khác. Em chăm sóc cho anh, giặt thơm tho từng chiếc áo anh mặc, anh lại hối hả lo coi sóc diện mạo bảnh bao, mặc chiếc áo mới hẹn hò cùng cô ấy. Anh tồi tệ lắm có phải không em? Anh bỏ mặc em vào ngày lễ ấy, khi mà anh thừa biết em đang trên đường đi đến, phố tan tầm đường chật và người thì đông. Còn anh, anh đang ngồi yên vị ở nhà chải chuốt, ngắm vuốt chờ từng giây đến giờ hẹn để dẫn cô ấy đi xem film, nơi mà cách đấy 1 tiếng anh đã chủ động hẹn em tới. Bộ film đáng lẽ ra sẽ coi cùng em, thì vé đó lại giành cho cô ấy. Lời nói dối phát ra từ miệng anh trơn tru quá, anh lấy lý do đã đến chỗ hẹn em, nhưng nhà có việc đột xuất nên đã đi về rồi. Em đang ở đâu thì cũng hãy về đi, anh không đến nữa.Ngày lễ ấy em đã buồn, hụt hẫng lắm mà thằng hèn là anh không có đủ thời gian để suy nghĩ và cảm nhận điều ấy. Em ngây thơ tin anh, anh mười phần tin cô ấy. Thật lòng tin!
Đã từ lâu anh quên mất sự lãng mạn cần có với em rồi, những ngày lễ anh quên mất tặng em bó hoa, nhưng những ngày thường chẳng nhân dịp nào có thể đặt hoa tặng cô ấy – người tình hờ của anh. Cô ấy mang lại cho anh dư vị từ lâu rồi anh không cảm nhận nơi em, những mong mỏi, háo hức và chờ đợi từ cô ấy.
Chiều hôm ấy vỡ vụn đi trong mắt anh, chẳng thể nào anh quên được khi em đọc những dòng tin ngắn gọn của anh cho cô ấy. Anh mặc sức chỉ trích em trong tin nhắn gửi cho cô ấy, anh nói em là người thứ 3, nói em là kẻ đeo bám không chịu buông tha cho anh và cô ấy. Mặc dù nghiễm nhiên anh chưa hiểu ai mới là người thứ 3 khi mà buổi sáng tỉnh dậy đang có em bên cạnh chứ không phải là cô ấy. Em vung tay hất văng chiếc điện thoại xuống sàn nhà. Ngồi xuống lặng lẽ khóc, anh chờ đợi những lời trách móc, oán trách sự giận dữ nơi em, nhưng không em chỉ lạnh nhạt hỏi anh bằng giọng không cao không thấp, đều đều và bằng phẳng, lạnh như băng nghe đến tái tê lòng:
– Anh yêu cô ta lắm có phải không?
Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, anh can đảm và dứt khoát:
– Phải, rất yêu.
– Vậy anh còn yêu em không?
Em, em đang nghĩ điều quái quỷ gì vậy chứ, anh đã lên tiếng khẳng định tình yêu của anh với cô ấy thì còn cớ gì em lại đi hỏi câu hỏi vô nghĩa đến thế? Anh không dám đối mặt với câu hỏi này, càng không biết trong lòng anh cô ấy chỉ là bóng mây qua trời hay là tình yêu hiện hữu mà anh gắng lắm mới gặp được trong đời, gắng lắm mới có được từ khi quen cô ấy.
– Uhm…thì trước kia thì có, nhưng giờ thì không!
Câu trả lời khẳng định cho quá khứ nhưng mang nghĩa phủ định cho tương lai. Bất giác thấy tim nghẹn đau khi em quay mặt đi, đưa tay lau nước mắt lạnh lùng nói:
– Vậy chúng ta chia tay đi.
Dù không còn cảm giác nhung nhớ khi bên em nhưng khi nghe em nói anh vẫn thấy hụt hẫng. Hiểu rằng với tính cách của em, anh chỉ được chọn một là em, hai là cô ấy. Em không có khái niệm chia sẻ tình yêu của anh với người khác nữa. Với em tình yêu chỉ là duy nhất khi có hai người. Sự ngọt ngào đầy mê hoặc cô ấy đem lại cho anh trong vài tháng qua làm anh như mê muội, lấy hết dũng khí anh bình thản:
– Được, chúng ta chia tay.
Em ngước nhìn anh, ánh nhìn lạ lẫm, xa vời vợi, không níu kéo, không quỵ lụy, nhưng đó là câu nói cuối cùng em mang lại cho anh chút cơ hội mà anh khi ấy không nhận ra.
– Anh chắc chắn chứ, sau này không hối hận chứ?
– Chắc chắn.
Em quay lưng bước đi, bóng chiều thấm đẫm u buồn từng bước chân em đi, nghe tiếng khuy cửa đóng sập lại, lòng anh nặng trĩu nỗi buồn. Anh vẫn nhớ, hôm ấy là ngày cuối cùng của mùa thu.
Vậy là em ra đi thật rồi, ngày tháng êm ả đó đã trôi qua. Nhưng bản tính oai hùng của anh, vẫn còn kênh kiệu nghĩ rằng em ra đi rồi em sẽ lại trở về bên anh. Nhưng không, anh đã lầm kể từ ngày ấy em không về lại nữa.
Cho anh được gọi em là người yêu cũ, nhé. Vì khi hả hê ôm ấp với sự lựa chọn của mình, chọn cô gái ấy để rồi lại đau đớn vật vã khi bị cô ấy phụ tình thì anh lại chọn cách giày vò, dằn vặt, van xin em quay lại với anh. Thật tình anh không nghĩ vì sự ấu trĩ đó của mình có thể là nguyên do nếu em có người yêu mới, đó là lý do để em và cậu bạn đó tranh cãi. Ngày hôm qua đây anh chủ động nhắn tin cho em, anh gửi hàng loạt những bức ảnh tình tứ anh và cô bạn gái mới quen. Nào bánh, nào hoa, ánh nến lãng mạn và cả rượu vang nữa. Anh giễu cợt lên lòng tự trọng của em, mong muốn em nhìn thấy phải thấy tiếc nuối ghen tị với hạnh phúc của anh. Anh đạt được rồi. Em nhắn lại vỏn vẹn: Chúc anh hạnh phúc, và gửi lại ảnh em và cậu ấy- Người em sẽ lấy làm chồng. Trong bức ảnh em cười rất tươi đứng sau lưng cậu ấy. Không phải tại một nhà hàng sang trọng nơi anh dẫn cô bạn gái mới đến ăn, không bánh, không hoa, cậu ấy không ôm lấy em ngọt ngào và tình tứ. Nhưng cậu ấy đã làm điều mà anh biết em cảm thấy hạnh phúc: Cậu ấy nấu ăn thay cho em vào ngày đầu tiên cậu ấy dẫn em về ra mắt gia đình cậu áy. Cậu ấy khác anh! Cậu ấy đem lại cho em cảm giác tin tưởng và yên tâm, không giống anh luôn chỉ hướng đến những điều mới lạ mà tìm cách vùng ra khỏi tình yêu của em.
Em rạng rỡ hạnh phúc bên cậu ấy, bên bờ vai ấy, bàn tay ấy, không phải là anh. Em xứng đáng với tình yêu em đang có được. Nếu có cơ hội được nói với cậu ấy đôi lời, anh chỉ muốn nói với cậu ấy rằng: Hãy chăm sóc tốt cho cô gái anh đang yêu và sẽ lấy. Cô ấy đáng được nhận điều ấy, điều mà khi còn ở bên cạnh tôi không làm được”. Và em khi yêu cậu ấy, hãy giành chút thời gian tự chăm sóc cho mình. Tuổi xuân của người con gái qua đi nhanh lắm, nếu là chàng trai tốt thì qua thời gian khi em xinh đẹp cũng như khi em phai nhạt nhan sắc cậu ấy cũng sẽ luôn yêu em như ngày đầu tiên, trong mắt cậu ấy em vẫn là người đẹp nhất.
Nước mắt anh nhòa đi vì xấu hổ. Hạnh phúc thành ra lại chỉ ở những điều đơn giản bình dị như vậy. Mà anh đã vô tình để lạc mất. Và em, cô gái không thuộc về anh cũng chỉ cần có như vậy mà thôi. Kể từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa. Miền nhớ ngày nào về anh, những ký ức đau thương mang tên anh, xin em quên hết đi. Đừng nhớ!
Hạnh phúc em nhé. Anh còn nợ em.