Ánh mắt dành cho mưa

Đến một lúc nào đó ta tự hỏi, rồi một ngày ta lại hình dung nhau theo cách như thế nào? Câu trả lời chỉ là những khoảnh khắc (1).

***

1.

Cuộc sống chưa bao giờ là một đường thẳng, cứ tiến về phía trước là sẽ đến được đích. Cậu có nghĩ thế không?

Mình đã ghen tị với cô ấy, nhưng cuối cùng lại khám phá ra người đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình.

Ánh mắt dành cho mưa

Nhận được tin nhắn từ Thanh trên Facebook, Nam đắn đo rất lâu không biết nên hồi âm thế nào. Một mặt cậu thực sự không hiểu hết ý tứ câu hỏi, phần khác vì đã lâu hai đứa chưa nói chuyện với nhau, gượng gạo là lẽ thường tình. Cậu chán nản tắt máy rồi rúc vào góc nhà ôm gối, bần thần suốt đêm. Chuyện giữa cậu và Thanh chưa bao giờ bắt đầu, cũng chưa bao giờ kết thúc, nhưng trớ trêu thay những thứ lơ lửng, lưng chừng ở giữa lại khiến người ta khó quên hơn cả.

Nhất là khi quá khứ được kết nối với hiện tại bằng một kỷ vật.

Tấm thiệp đã ngả sang màu vàng, nét mực xanh nắn nót đôi chỗ theo thời gian bốc hơi, hoặc chịu một lực tác động đủ mạnh buộc nó trôi trượt và biến mất. Nam đinh ninh rằng cậu đã ném nó đi từ rất lâu về trước, không những một mà rất nhiều lần. Nhưng bằng cách nào đó tấm thiệp vẫn trở về tay cậu.

Mặc cho nhiều năm trôi qua, trái tim Nam vẫn đập rộn ràng mỗi khi nhớ lại chiều mưa hôm ấy, khoảnh khắc cậu cúi gần và nhìn sâu vào mắt Thanh, giọng hát mượt mà của Thùy Chi vang lên từ chiếc loa nhỏ, êm đềm và da diết như dòng nước chảy hoài không dứt. Chẳng có lý do gì đủ để biện minh cho sự im lặng, ngoại trừ hai chữ “hèn nhát”. Nhưng dù lời chân tình ấy có không đến được với người cần nhận, hoặc những xốn xang ngày cũ chỉ là mây bay gió thoảng, thì ký ức đọng lại vẫn sống động, chân thực đến tàn nhẫn.

Cậu đừng hỏi gì cả, cũng không cần thiết phải tỏ ra ngạc nhiên. Hãy coi như mình mượn đôi mắt cậu để ngắm mưa ngoài trời.

2.

Ngụm ca cao ngọt ngào tan chảy trong cổ họng, ba người liếm mép nhìn nhau, cười nghiêng ngả. Bất kể là mùa đông hay mùa hạ, Thanh luôn mang theo bên mình chiếc bình giữ nhiệt to bự, bởi có một quy tắc bất di bất dịch tồn tại từ khi họ kết thân với nhau: Chỉ cần một trong ba người gặp chuyện không vui, cả nhóm sẽ cúp học và trốn xuống phòng thể chất… uống ca cao, uống cho tới khi người kia hết buồn hoặc giọt cuối cùng cạn sạch. Ví như hôm đó Nam bị ghi sổ đầu bài can tội ngủ gật trong lớp, nếu không có Thanh đứng lên nói đỡ có lẽ cậu đã phải viết bản kiểm điểm xin chữ ký phụ huynh rồi. Càng nghĩ càng tức thằng Minh bàn trên, rõ ràng đã nhắc thẳng lưng lên che cho tao, thế mà sau mươi mười lăm phút chính nó cũng nằm bò ra ngủ. Mà lạ ở chỗ cả hai đứa đều ngủ nhưng mỗi mình Nam bị ghi tên. Ôi… Cuộc đời sao quá bất công.

“Tất cả đều tại mày. Thế nào tao cũng bị bà chủ nhiệm mắng thêm trận nữa.” Nam đá mũi giày xuống đất, hậm hực lườm Minh.

“Xin lỗi mà, nếu là giờ khác thì vô tư, nhưng giờ Văn thì… Tao nghe cô giảng mà như nghe nhạc không lời, mắt cứ díp lại.” Minh gãi đầu giải thích.

“Xin lỗi cái cốc đi.” Nam vừa nói vừa ấn chiếc cốc nhựa rỗng vào mồm Minh, vị ca cao đắng còn thoảng nhẹ.

“Xong thấy tao bị ghi tên cũng câm như hến, bạn với chả bè… Cũng may có Thanh xin giúp…” Nam liếc sang cô bạn đứng bên, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

“Thôi hai cậu đừng cãi nhau nữa, cho lỗ tai của tớ nghỉ ngơi chút đi.”

Khoảnh khắc cô gái ấy cất giọng, mọi thứ xung quanh dường như đều bị áp đảo hết. Giả sử lúc đó đang có một cơn bão mạnh quét qua trường chẳng hạn, thì Nam ngờ rằng bão sẽ ngoan ngoãn mà tự động tan đi thôi. Ý nghĩ ấy đưa nụ cười mơ màng lên môi cậu.

“Đồ hâm, chẳng ai làm gì cũng cười,” rồi Minh bắt đầu chất vấn sau khi bắt được chi tiết bé tẹo teo ấy. “Sao dạo này mày hay ngủ gật trong lớp thế. Đêm hôm qua làm gì mờ ám phải không?”

“Mờ ám cái đầu mày, chẳng qua tao chỉ đọc vài cuốn truyện.”

“Mẹ ơi, lại ngôn tình à? Mày có phải con trai không Nam?”

“Ngôn tình thì làm sao? Bọn con gái đọc được, sao tao lại không?”

Minh cười rũ, trong khi Thanh duyên dáng che miệng.

“Mà tao hỏi thật, lúc nãy ngủ gật mày mơ gì mà cười cười như ở trên mây thế. Kể bạn bè nghe xem nào.” Minh huých vai Nam gạ gẫm.

Nam vô cớ ngoảnh lại phía sau nhìn Thanh, nhưng chẳng đến một giây từ lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cậu vội vã quay mặt đi hướng khác hòng giấu đi nhịp thở gấp gáp. Vừa đây thôi Nam còn cho rằng rung động khẽ khàng ấy được tạo ra khi tán phong ven hồ chạm vào giọt nước từ cao rơi xuống. Theo chiều không gian dịch chuyển gần về bờ đối diện, tâm trí bị thả trôi bắt lại hình ảnh đôi trai gái che chung ô, cùng nhau ngắm nhìn mặt hồ ngập đầy lá phong đỏ rực. “Nam! Anh dậy ngay cho tôi,” sau đó là tiếng thước kẻ giật thót nện xuống bàn khiến Nam bỏ lỡ cơ hội nhìn rõ gương mặt họ. Thôi đi, kể ra cậu sẽ biến thành trò cười của thằng Minh mất. Im lặng trong trường hợp này là vàng, à không, là kim cương mới đúng.

Trước thái độ kiên quyết của “chủ nhân giấc mơ”, Minh đành phải chịu thua nhưng rõ ràng là không cam tâm. Cậu ta tìm cách lôi Thanh vào cuộc hòng moi được chút thông tin từ miệng Nam. “Mày không nói với tao cũng được, nhưng lẽ nào muốn giấu cả Thanh”. Thừa hiểu “ý đồ” của thằng Minh, Nam chỉ “hừ” một tiếng rồi rảo bước đi trước. Khoảng cách giữa cậu và hai người phía sau bị kéo rộng ra, lấp đầy bởi nắng.

3.

“Ngốc! Cậu đọc nhiều truyện quá rồi. Mưa chỉ có trong mơ thôi. Trường mình cũng chẳng có cây phong nào cả. Còn hồ nước ư, có chăng chỉ là bể nước phủ đầy rêu nơi tụi mình thường ra đó giặt giẻ lau bảng.”

Nam dựng xe vào bãi gửi, trong đầu vang lên lời nói của Thanh khi nghe cậu chia sẻ về giấc mơ kỳ lạ kia (Tất nhiên, cậu chỉ nói với một mình Thanh, thằng Minh thì quên đi). Không biết thói quen ấy hình thành từ bao giờ, nhưng Nam luôn đến trường từ rất sớm. Cậu sẽ ngồi lì ở bờ ghế đá dưới gốc bàng, tai đeo phone nhìn dòng người lặng lẽ lướt qua, hoặc có khi dán mắt vô định vào bầu trời phản chiếu qua vũng nước đọng sau trận mưa đêm hôm trước. Cậu chết mê chết mệt cảm giác bình yên lạ lẫm đó, cảm giác được tận hưởng thế giới thân quen dưới góc nhìn hoàn toàn mới mẻ. Nhưng liệu đó có phải toàn bộ câu chuyện? Câu trả lời là không.

Ở cái tuổi mở cánh cửa nào ra cũng thấy bầu trời xanh thật xanh, con người bất ngờ khám phá ra bản thân đang thích và chọn những thứ hoàn toàn đối lập. Nam với những cuốn truyện ngôn tình gối đầu giường luôn cho rằng mình sẽ trở thành một lập trình viên chuyên nghiệp. Minh chưa bao giờ vượt qua điểm trung bình môn Văn nhưng dự định sẽ thi vào khoa Phát thanh Học viện báo chí. Thanh mến trẻ con, muốn làm cô giáo nhưng dường như đã chấp nhận sẽ theo nghiệp kinh doanh của gia đình. “Thế là thế nào nhỉ? Không phải chúng ta nên làm việc mình thích và bỏ qua những gì mình không thích sao? Hay là do thích chưa đủ nhiều, hoặc bị người khác hối thúc nên đành nhắm mắt chọn bừa?”

Nam đang mải nghĩ về vấn đề đó thì bất chợt luồng sáng chiếu vào mắt bị chặn đứng bởi đôi bàn tay mềm mại. Màu đen lần đầu tiên không hề xấu xí, trái lại, cậu thầm ước khoảnh khắc ấy kéo dài mãi mãi, cho tới khi mái tóc bạc hết, đôi chân run run không thể đứng lên. Thay vì vội vàng thốt ra câu: “Là Thanh đúng không?”, cậu sẽ giả vờ ngây ngô, để mặc cô ấy giữ nguyên tư thế thêm vài phút nữa.

“Lần nào cũng bị cậu đoán ra, chán chết!”

Thanh tiu nghỉu ngồi xuống bên cạnh Nam, tiện tay gỡ một bên phone gắn lên tai mình. Chọn đúng lúc giọng hát của Thùy Chi chạm tới nốt ngân cao nhất, cô ngỡ tưởng chuỗi thanh âm đẹp đẽ ấy có thể xuyên qua tán lá bàng xanh rợp, vút lên tận bầu trời…

“Là ‘Mưa trên phố bay xa’? Cậu thích Thùy Chi à?”

“Còn mưa thì sao, cậu cũng thích mưa chứ?”

Những câu hỏi liên tiếp được Nam đáp lại bằng một cái gật đầu. Rồi cậu phát hiện Thanh đang say sưa nhẩm theo lời bài hát, bờ môi mấp máy thiếu kiềm chế định nói gì đó xong cuối cùng giữ lại được. Tất cả chỉ còn thiếu mưa thôi. Nếu lúc ấy trời đổ mưa thật, bản thân cậu cũng không biết liệu có thể giam cầm cảm xúc bên trong được bao lâu. Nhưng không, học kỳ hai lớp Mười một đang trôi dần về chặng cuối, mùa hè cũng đã qua được một tháng rồi mà cậu vẫn chưa gặp được cơn mưa nào. Chính cậu cũng không hiểu mình đang mong ngóng mưa, hay đợi chờ trái tim gom đủ dũng khí để nói ra điều quan trọng. Chỉ biết rằng khi không khí đã bớt phần thanh mát, vạt nắng đầu tiên chuyển động chạm vào bờ mi ấm nóng, cậu nheo mắt lại theo phản xạ tự nhiên, mơ hồ thu vào từng nhịp chuyển động lên xuống của mái tóc đen dài bồng bềnh. Rồi cô ấy dừng lại, giọng hát Thùy Chi cũng biến mất sau đoạn phiêu cuối cùng, thay vào đó là tiếng trống trường “thuỳnh thuỳnh” đáng ghét. Giờ cậu đã trông thấy rất rõ, cô gái trước mặt đang cười với cậu, nụ cười dường như không thuộc về thế giới này.

“Tới giờ rồi! Chúng mình vào lớp thôi.”

Ánh mắt dành cho mưa

4.

Sân bóng rổ ngập nắng, chưa hề có dấu hiệu nào của mưa, phòng thể chất đằng sau phảng phất mùi ca cao thơm phức. Minh không còn liếng thoắng hoạt bát như mọi khi, lặng thinh ngồi bệt dưới đất. Tiếng bóng da đập đều đều vào mặt bê tông. Minh đợi quả bóng đỏ bật lại từ bức tường đối diện xong bắt lấy, rồi lại ném vào tường, rồi lại bắt lấy. Cốc ca cao đặt bên vẫn đầy nguyên, lạnh tanh.

“Mày không uống thì tao uống nhé?”

“Uống cái đầu mày!”

Minh gạt tay Nam ra, cầm cốc ca cao đưa lên miệng uống một hơi hết sạch. Chuyện là hắn vừa thi trượt vào ban Phát thanh trường, hơn nữa còn bị một chị khối Mười hai trong ban giám khảo chê giọng đọc “đều đều, vô cảm”, bị ngọng l – n, cột hơi không đủ, xử lý tình huống thì chậm chạp, nói chung là thiếu mọi tố tố chất cần có của một phát thanh viên.

“Những cái kia đều đúng. Nhưng mày hò hét suốt ngày như thế làm gì có chuyện cột hơi không đủ.” Nam vuốt cằm ra vẻ ngẫm nghĩ.

“Nói cũng phải, cậu có nhầm lẫn không?” Thanh hỏi lại.

Minh không nói gì, lấy ra từ trong túi quần một mảnh giấy bị vò nhàu nhì đưa cho Nam.

“Đây là chiếc kính được truyền lại qua ba đời của ông cha xứ đang cạo râu trong nhà thờ điểm chuông lúc con gà trống gáy bên cô gái vắt sữa con bò đá con chó sủa con mèo bắt con chuột ăn miếng phô mai trong căn nhà Jack đã xây lên.”

Dứt lời, Nam liền vội vàng há miệng hít sâu một ngụm khí vào phổi. “Mẹ ơi! Cái gì đây? Đọc mà muốn tắt thở luôn.”

“Bài kiểm tra cột hơi đó, tao chỉ đọc được đến đoạn ‘con mèo bắt con chuột’ là ho sặc sụa.” Minh nhăn nhó nghĩ lại khoảnh khắc đáng xấu hổ đó.

Nam và Thanh đồng loạt cười phá lên, nhất là Nam. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại thì cười trên nỗi đau của người khác là hành vi không mấy tốt đẹp, thế nên Nam vỗ vai Minh an ủi.

“Tao bảo đảm với mày mấy đứa trúng tuyển làm được ba bảy hai mốt ngày là chán thôi. Thể nào chẳng có vài đợt tuyển nhân sự nữa. Edison thất bại 10.999 lần mới phát minh ra bóng đèn, mày mới có một lần đã nản rồi à?”

Nghe lời Nam có lý, Minh tươi tỉnh hơn hẳn.

“Từ khi quen nhau đến giờ mới nghe mày nói được một câu ra hồn.” Rồi hắn đứng phắt dậy, giơ nắm đấm hướng lên trời (chả hiểu để làm gì). “Tao sẽ chứng minh cho cả thế giới thấy đánh trượt một thiên tài như tao là sai lầm to lớn cỡ nào.”

“Được rồi thiên tài, giờ chúng ta lên lớp được chưa?”

Nãy giờ Thanh không nói gì, thình lình từ phía sau tiến lên khoác vai hai đứa. Thằng Minh lúng túng ra mặt, còn cơ thể Nam chợt nhẹ bẫng đi như biến thành không khí, chẳng còn nghe sự sai bảo của cậu nữa. Ngón tay cô ấy vô tình lướt qua bờ má bên trái, cảm giác rát rát sau cái tát trời giáng hôm nọ được khơi gợi khiến sống mũi bất giác cay xè.

Cậu đứng trước mặt ba, dõng dạc tuyên bố mình sẽ trở thành một nhà văn, kết quả chưa nói hết câu thì bờ má bên trái đã hằn lên năm vết ngón tay đỏ ửng. “Anh đừng nói những chuyện trong mơ nữa.” Giọng nói lạnh lùng theo nỗi buồn lan ra, Nam liếc sang phía mẹ. Mẹ trước giờ luôn chiều chuộng cậu, nhưng hôm nay cũng chẳng mở lời can ngăn nửa câu, thậm chí ánh mắt còn lộ rõ vẻ ái ngại, ngụ ý: “Trời sáng rồi, tỉnh dậy đi con ơi!”. Tuy Nam không biết vì sao thằng Minh lại kiên quyết dùng sở đoản làm ước mơ, nhưng cậu tin mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân và ý nghĩa của riêng nó, thế nên thay vì phán xét, sao không thử tin tưởng một lần?

Hơi nóng từ cánh tay quàng qua cổ cộng với ánh nắng chói chang thiêu đốt hừng hực quyết tâm trong tim. Một lần nữa trong rất nhiều lần, cô ấy bước đi bên cậu, thật gần và chân thực.

“Có lẽ trời sẽ mưa sớm thôi.” Cậu nghĩ mà như thầm cầu nguyện.

5.

Kỳ nghỉ hè trước năm lớp Mười hai đánh dấu một bước ngoặt.

Cuối cùng thì cơn mưa cậu mong ngóng bấy lâu cũng đến, dù muộn. Nam đinh ninh chuyện đó sẽ khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn, chứ tuyệt đối không giống dáng vẻ xanh xao nằm bệt trên giường như thế này. Hơn bao giờ hết cậu cảm nhận rõ nỗi cô đơn đang gặm nhấm từng tế bào trên cơ thể, muốn hẹn gặp cô ấy nhưng không biết nên dùng lý do gì. Chút dũng khí vừa lớn lên ngay lập tức bị cơn sốt nóng ran bào mòn thê thảm.

“Mình thật vô dụng, chẳng được tích sự gì hết.”

Chuông cửa reo vang trước lúc nước mắt kịp ứa ra. Khuôn mặt xuất hiện bên kia cánh cửa làm cậu “đơ” mất mấy giây, cứ như linh hồn bị gió thổi bay đi đâu xa lắm, gọi mãi mới chịu về.

“Thanh… Là cậu thật sao?”

“Ơ, cậu ốm đến mức quên luôn mình rồi à?”

Cậu gãi đầu, hắt ra nụ cười yếu ớt.

Phòng cậu nằm ở tầng hai, bừa bộn đúng chất con trai tuổi mới lớn. Chỗ duy nhất ngăn nắp có lẽ là bàn vi tính, nơi đặt một chiếc màn hình 17 inch vuông, phía sau là kệ sách và hai chiếc loa nhỏ màu đen. Máy đang bật, desktop trống trơn chỉ hiển thị duy nhất thư mục nhạc của Thùy Chi. Sau khi nghe đôi ba lời trách móc kiểu: “Ốm vậy mà không thèm nói với mình.”, cậu lại mở “Mưa trên phố bay xa”, chỉnh âm lượng vừa đủ, đặt chế độ repeat rồi trèo tót lên giường ôm gối nhìn người khách ghé thăm. Cô ấy ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào thành giường nhìn ra ngoài trời mưa. Cơn mưa đầu tiên trong mùa hạ không quá lớn nhưng giữ được nhịp độ ổn định, cho người ta cảm giác nó sẽ kéo dài mãi. Ngoại trừ vài lần đứng lên đi ra ban công sờ đống quần áo chưa khô, hầu hết thời gian cô ấy đều ngồi như vậy, giống như đang có tâm sự.

Không hiểu sao Nam có suy nghĩ mình đã làm sai điều gì, định hỏi xong sợ cô ấy nổi giận nên lẳng lặng im re. Chiếc gối trên giường nhẹ nhàng nhích dần về phía cô ấy, từ từ bị gập lại làm đôi theo chiều cơ thể cúi xuống. Không biết là thật hay tưởng tượng, cậu bắt được những chuyển động nhỏ xíu đều đặn dưới hàng mi cong dài. Tiếng hát của Thùy Chi trở nên nhỏ hơn, chẳng khác nào thì thầm bên tai.

Mắt cô ấy so với mưa ngoài trời, đằng nào trong hơn nhỉ?

“Này.” Cô ấy xua tay trước mặt cậu. “Nam nhìn gì vậy?”

Cảm xúc đóng băng khi đôi mắt chớp nhẹ. Khoảng cách giữa hai bờ môi, hai trái tim thực sự đã rất gần, chỉ còn cách một nụ hôn thôi.

“Không có gì…” Cậu bối rối đáp, cảm giác cơn sốt trong người vừa tăng độ.

Rồi cậu đánh trống lảng bằng cách nói về con chó suốt ngày cắn bóng sủa gió nhà cậu nuôi, về cuốn sách cậu yêu thích, về ước mơ trở thành nhà văn để biến người trong lòng trở thành nữ chính trong tất cả những câu chuyện cậu viết. Đổi lại, cô ấy kể chuyện thời cấp hai của mình và những dự định tương lai, nhưng với thái độ lơ đãng khó hiểu. Nếu lúc đó cô ấy có hỏi ngưởi trong lòng cậu là ai, biết đâu chàng trai sẽ chẳng kìm được mà thốt ra chính là người trước mặt. Nhưng cuối cùng cô ấy lại thắc mắc một vấn đề mà cậu không hề biết đáp án.

“Cậu có nghĩ cô ấy cũng thích cậu?”

“Cậu từng thổ lộ với cô ấy chưa?”

“Cũng có thể lắm, nếu trời mưa lớn hơn.” Ý nghĩ xẹt qua khiến cậu đau nhói.

“Thật ngu ngốc khi hướng trái tim về một người hoàn toàn không để tâm đến mình, phải không Nam?” Giọng cô đứt quãng, gần như sắp phát khóc.

“Cậu sao thế Thanh?”

Và trước lúc nhận thức kịp quay về, cô ấy đã chạy vụt ra cửa, ngoái lại nhìn cùng hai hàng nước lấp lánh.

Mưa rơi vào mắt cô ấy chăng?

“Nếu cậu không biết nói thì hãy viết ra đi. Đồ tồi!”

Chiều hôm ấy bất chấp cơn mưa nặng hạt, cậu chạy tới cửa hàng văn phòng phẩm gần nhất lựa một tấm thiệp, kế hoạch ban đầu là giấu nó dưới ngăn bàn cô ấy vào buổi học đầu tiên năm lớp Mười hai. Nhưng mà viết gì bây giờ, mình thích cậu thì bình thường quá, mấy câu sến sẩm trong phim Hàn nghe cũng không ổn. Cậu lặng ngắm màn mưa và nghĩ ngợi rất lâu…

“Này, Nam đang nhìn gì vậy?” Ánh chớp lóe lên cuối trời, rọi sáng một khoảng trong căn phòng chưa bật điện.

Cậu đừng hỏi gì cả, cũng không cần thiết phải tỏ ra ngạc nhiên. Hãy coi như mình mượn đôi mắt cậu để ngắm mưa ngoài trời.

6.

So với hình ảnh cuối cùng lưu lại trong ký ức, thằng Minh ốm đi nhiều. Nước da xanh xao, vẻ mệt mỏi lộ ra từ quầng thâm xám xịt dưới mắt.

“Làm ở đài chắc vất vả lắm hả?”

“Ừ, dạo này tao toàn ngủ ngày thức đêm.” Minh vừa nói vừa che miệng ngáp.

“Thôi, gọi gì uống cho tỉnh táo. Cà phê nhé?”

Minh không nói gì, cúi xuống nhìn mặt bàn.

“Từ đó tới giờ tao vẫn uống ca cao.”

Mưa rơi, hương ca cao ngào ngạt quyện với mùi mưa tháng bảy tràn ngập quán phòng. Hai người gọi ba cốc ca cao, chừa lại một cho cô ấy. Từ góc nào đó chẳng biết, giọng hát Thùy Chi ngân lên những nốt cao vút, ca từ rót vào tai người nghe rung động nguyên vẹn như thưở ban đầu. Lâu lắm rồi cậu và thằng Minh mới có cơ hội ngồi lại nói chuyện với nhau…

“Tao đã từng nỗ lực, nhưng chỉ khiến khoảng cách giữa ba chúng ta ngày càng xa. Có lẽ trên đời này không có gì ‘mãi mãi’, chỉ là ‘chưa đến lúc’ mà thôi. Giờ thì mày nói đi, tại sao lại cư xử theo cách làm tổn thương tất cả như thế?”

Nam lặng nhìn cốc ca cao không còn bốc hơi. Lời tỏ tình công khai vang lên từ chiếc loa phát thanh, nụ cười ngượng ngùng của cô ấy khi nhận bó hồng từ tay thằng Minh, ánh mắt ấm áp khi hai người họ trao nhau cái ôm giữa sân trường. Tất cả hiện lên rõ nét, choán hết khoảng trống cạnh bên lẫn sự trống vắng trong tâm trí. Cậu nép mình sau cổng trường, những hờn ghét nhỏ nhen dồn hết lên tấm thiệp đáng thương. Ước mơ về tương lai và kỳ vọng vào cô ấy phút chốc tan biến như bong bóng xà phòng. Cậu xin chuyển lớp và tìm cách tránh mặt hai người họ. Điện thoại luôn trong tình trạng không liên lạc được, cậu cũng ngừng dùng Facebook. Nhiều lần Minh tìm cậu đòi một lời giải thích, nhưng chỉ nhận được nụ cười lạnh băng. Rồi cũng đến ngày lòng kiên nhẫn không thắng được sự mệt mỏi, họ để mặc cậu thản nhiên bước qua, chẳng buồn truy cứu nguyên nhân nữa. Lên Đại học, rồi tốt nghiệp, ra trường đi làm, những khoảng giao nhỏ nhất cũng biến mất hẳn.

“Xin lỗi! Tao đã quá ích kỷ.”

“Không những ích kỷ mà còn ngu ngốc nữa. Mày chỉ thấy tao ôm cô ấy, không thấy cô ấy đẩy tao ra. Mày chỉ thấy nụ cười gượng gạo trên môi cô ấy, không thấy những giọt nước mắt rơi ra khi biết mày đã thích người khác. Tao nỗ lực thi vào ban Phát thanh trường là vì cái gì? Mày nghĩ ai mới là người nên tức giận?”

“Minh…”

“Mày luôn như vậy, lúc cần đối mặt thì do dự hoặc trốn tránh. Tại sao mày không chịu hiểu? Có người bạn bình thường nào thức dậy trước cả bình mình để đến trường cùng mày nghe nhạc không? Hay tin mày bị ốm, cô ấy đã gọi cho tao bao nhiêu cuộc điện thoại để xin địa chỉ nhà mày, chắc mày cũng không biết đâu.”

“Minh… Tao…”

“Nói cho tao biết, rút cuộc đầu mày chứa cái gì thế hả?”

Trong quán nhỏ được bao bọc bởi mưa và ánh sáng mờ, Nam nhận ra hơi thở của mình đã dừng lại từ lâu, ngỡ ngàng đến mức không thể nào khóc được. Mọi âm thanh cả to lẫn nhỏ dường như đều bị tiếng mưa rào rào hút hết. Nỗi đau quấn chặt lấy cậu, nhức nhối và tê tái không sao chịu nổi, nhưng ẩn sâu bên trong lại nhen nhóm niềm hạnh phúc ấm áp, mơ hồ nhưng là thật.

“Mình đã để vuột mất cô ấy một lần, không thể có lần thứ hai nữa.” Mặc kệ năm tháng trôi qua buộc chúng ta hình dung nhau theo cách rất khác, thì làm ơn, hãy cử động dù chỉ một ngón tay để giữ lấy người mình chưa từng quên được. Sự quyết đoán vừa nhen nhóm khiến chính bản thân cậu kinh ngạc.

“Tao về đây.” Nam đứng dậy, dứt khoát sải những bước dài. Giọng hát Thùy Chi nhỏ dần sau lưng, cuối cùng tan biến vào màn mưa trắng. Liếc lại, cậu trông thấy thằng Minh đang mỉm cười, giơ tay vẫy chào cậu.

“Hôm nào dẫn cô ấy tới đây, ba người chúng ta lại cùng nhau uống ca cao.”

7.

Cuộc sống chưa bao giờ là một đường thẳng, cứ tiến về phía trước là sẽ đến được đích. Cậu có nghĩ thế không?

Mình đã từng ghen tị với cô ấy, nhưng cuối cùng lại khám phá ra người đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình.

Hai tin nhắn nối tiếp nhau, một tin gửi từ nhiều năm trước, tin còn lại mới cách đây vài tuần. Cậu chụp hình dòng chữ bên trong tấm thiệp rồi kéo vào khung chat, lần lượt trả lời theo thứ tự ngược từ dưới lên trên.

Cậu ngốc vừa thôi, làm gì có ai ghen tị với chính mình.

Có lẽ vậy, người tiến về phía trước còn chưa chắc tới được đích nữa là kẻ chỉ biết ngồi yên một chỗ như mình.

Cơn gió bạt qua kéo mưa ùa vào phòng, cậu không do dự gõ tiếp một đoạn dài:

Mình đã chờ cơn mưa đủ lớn để nói rằng mình thích cậu, nhưng giờ xem ra hai việc đó chẳng mấy liên quan. Nếu cậu không giận, liệu có thể cho mình thêm một cơ hội mượn đôi mắt để ngắm mưa ngoài trời?

Có cảm giác kể từ ngày gửi đi tin nhắn đầu tiên, Thanh vẫn luôn ngồi sau màn hình đợi phản hồi từ cậu.

Cô ấy nhanh chóng đáp lại bằng một biểu tượng mặt cười.

Kế đó là biểu tượng trái tim.

Theo sau là vỏn vẹn vài chữ: Tất nhiên là được rồi.

Raxu Nguyễn

(1) Mùa hè tuổi mười bảy.

Related Posts

Lớp 11C ngày ấy

(Kính tặng cô giáo Nga) Suốt ba năm học cấp III dưới mái trường THPT thị xã Quảng Trị, chúng tôi may mắn được đón các thầy cô giáo về…

Read more

Cậu ấy và tôi

Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tớ có lẽ luôn là cậu, người mà đến bây giờ vẫn luôn kiên trì, cố gắng bám rễ trong trái tim không…

Read more

Tình bạn

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy,…

Read more

Tớ im lặng để yêu cậu!

Bây giờ là tuổi 17 – cái tuổi có quá nhiều thứ đẹp đẽ chờ đợi! Tôi có một tuổi 17 với nhiều hoài bão lớn lao. Năm cuối cấp…

Read more

Ngậm ngùi thương nhớ

Ở đời, con người lớn lên họ đánh mất nhiều thứ lắm. Có người mất của cải. Người mất tâm hồn. Còn tôi, tôi mất một người bạn. *** Năm…

Read more

Nụ cười của gió!

Gia đình Uyên gặp bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sao tui chưa bao giờ thấy Uyên khóc? *** Nghe nhiều thằng con trai kể với nhau rằng nụ cười…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *