Bạc hà nhỏ

Nó đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai bước vào cuộc sống của nó và làm đảo lộn cuộc sống vốn dĩ bình yên đó. Nó đã nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ mở lòng với ai được. Nhưng cậu ta đã khiến nó có cái nhìn khác về cuộc sống, một cuộc sống đẫm những màu sắc sáng, không xám xịt như nó đã từng tô lên trước mắt. 

***

Bạc hà nhỏ

Nó bước chậm rãi trên con đường quen thuộc dẫn từ quán cà phê về ký túc xá. Vừa đi, nó vừa loay hoay lục túi xách, bóc hộp cà phê đen vừa mua ra uống từng ngụm một. Nó thở dài. Lại một ngày nữa. Thật là chán! Nó ném cái túi lên giường, ngồi vào bàn và cố gắng vật lộn với một đống bài tập Vật lí. Đó là môn học mà nó ghét nhất. Nó không hiểu, tại sao người ta có thể nghĩ rằng ai học giỏi Toán thì dĩ nhiên giỏi Lý chứ!

Nếu cần tìm ngoại lệ thì không cần đi đâu xa. Nó là một điển hình. Chuyên Toán hẳn hoi nhưng tiết trả bài Vật lý nào cũng khiến nó thất vọng. Toàn bảy đến tám điểm. Hiếm hoi lắm mới thấy mặt chín mười. Đôi lúc thảm hại còn rớt xuống năm điểm. Nó lo lắng: “Cứ đà này thì tổng kết môn Lý không được quá tám rưỡi mất. Như thế là toi luôn học bổng sang Mỹ.” Chỉ cần nghĩ đến đó là nó đã liên tưởng đến một đống hậu quả tiêu cực khác.

Nó gác bút, vươn vai, nghe xương cốt kêu răng rắc vì phải ngồi lâu. Nhìn đồng hồ, nó lết vào bếp, mở cái tủ lạnh nhỏ xíu xiu ra mà chỉ thấy toàn… mì gói! Không phải là do điều kiện kinh tế, mà là do nó quá lười biếng nên không bao giờ dành thời gian để tìm mua mấy thứ mà mẹ nó gọi là “dinh dưỡng” và “tốt cho chiều cao”. Chỉ nghe thôi là nó đã không muốn ăn rồi. Gì mà “tốt cho chiều cao” chứ! “Bà đây cóc cần!” – Nó lầm bầm rủa khi dập mạnh cái vung nồi xuống bát mì vừa đổ nước. Nó bật cái tivi “màn hình cong” “đầy muỗi” lên nghe thời sự. Toàn những tin chán ngắt. Nó giật cái phựt sợi dây nguồn của tivi và nhét earphone vào tai trái, vì tai phải còn bận nghe động tĩnh bên ngoài. Nó nằm nghe nhạc được ba phút thì vội vàng chạy vào bếp, lật vội nắp vung và chuẩn bị ăn tối. Ngày nào cũng mì gói mì gói mì gói. Cứ về đến nhà là nghe bà ngoại la như vậy. Nó chán đời bỏ ra ký túc xá ở. Mẹ là phóng viên nên hay đi làm xa, thậm chí là ở nước ngoài. Bố bận công việc. Một mình nó ở nhà cũng chán. Bà ngoại ở nhà đã có các cậu và dì. Chẳng ai chơi với nó cả (Mặc dù nó đã mười sáu tuổi, có thể tự chơi một mình).

Sáng, nó uể oải tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông báo thức lẫn tiếng… violin kéo loạn xạ của đứa bạn phòng bên. Nó vừa đánh răng vừa càu nhàu:

– Sáng ra đã tra tấn lỗ tai mọi người rồi, thật phiền toái!

Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ cần thiết cho buổi học, ngó đồng hồ, nó nhảy qua phòng của đứa bạn bên cạnh, hùng hổ đạp cửa. Nhưng nó đơ toàn tập khi nhận ra rằng gương mặt xuất hiện sau cánh cửa vừa bị nó đạp bay không phải là nhỏ Bảo Bình – thay vào đó, là một anh chàng bán – khỏa – thân, cơ bụng sáu múi đứng chắn trước cửa. Nó cười cầu tài, vẫy vẫy tay, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt:

– Ch… chào cậu… Xi…

Nó còn chưa nói hết câu đã thấy cậu ta bước vào trong nhà, tay bấm số điện thoại trên chiếc máy để bàn. Nó ngó vào xem. “113!” – Nó thất kinh khi thấy ngón tay cậu nhấn số, đứng đờ ngoài cửa. Còn cậu ta thì thản nhiên nói với giọng không – cảm -xúc:

– Alo, công an ạ? Đến khu ABC hộ cháu, có kẻ đột nhập bất hợp pháp.

Nó đứng hình, toàn thân hóa đá nhìn cánh cửa tàn nhẫn sập lại cùng cái nhìn lạnh lùng của cậu ta. Nó nhìn sang bên kia và hiểu ra rằng mình đã nhầm phòng. Nó thở vắn than dài trong khi tiếng ò í e của xe cảnh sát đang rõ dần.

Mười lăm phút sau…

Đáng lẽ ra phải ở trường thì nó lại ở… đồn cảnh sát! Phải tốn bao nhiêu là nước bọt mới giải thích được với họ – một – lũ – đần rằng đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Nó được trả về trường đúng lúc tiết học đầu tiên kết thúc. Nó hậm hực ngồi làm bài kiểm tra Văn một mình trong phòng Giám hiệu trong khi bọn cùng lớp “quẩy” tưng bừng ngoài sân bóng vì đang trong giờ Thể dục. Nó ném mạnh cục tẩy vào tường, rủa xả không ngớt, may cho nó là không có thầy cô nào ở gần đó:

– Mẹ kiếp! Bà mà biết mày là ai thì tàn đời con ạ! – Nó nghĩ đến cái tên chết tiệt to gan dám – gọi – cảnh – sát mà nó gặp hồi sáng, mặt tối sầm lại. – Bà sẽ khiến cuộc đời mày thê thảm con ạ!

Nó ngồi nhằn bài văn được khoảng ba mươi phút rồi chạy đi tìm cô giáo nộp bài. Nó không ra sân thể dục nữa mà lên thẳng lớp học. Dù sao thì hôm nay nó cũng không có tâm trí để chạy ba vòng quanh sân bóng theo yêu cầu của bà cô dạy Thể quái đản. Từ lúc bước ra từ chiếc xe cảnh sát nó đã gây ra không ít chú ý – mặc dù nó không muốn thế. Những tràng cười nhạo báng rộ lên khiến nó ngượng đỏ mặt. Mới nghĩ đến nó đã muốn dần cho cậu ta – cái con người biến thái ấy – một trận cho bõ ghét. Nó tống đôi converse xịn mẹ vừa gửi vào tủ đựng đồ và khóa lại một cách thô bạo, vừa dợm bước đi thì đã nghe từ bên cạnh một giọng nói quen thuộc:

– A ha! Cô là kẻ quấy rối lúc sáng đó hả?

Nó quay phắt lại, hai mắt sáng lên nhìn cậu ta như vồ được mồi. Nó tiến lại gần, cùng với tử khí vậy quanh khiến cậu bất giác sợ hãi, lùi lại vài bước, xua xua tay, cười ruồi – giống y hệt điệu bộ của nó lúc sáng. Nhưng làm thế có ích gì. Nó càng nhìn càng thấy tức giận, tiện tay vơ luôn cái xô nước lau nhà của cô lao công đang đặt cạnh tường, dội thẳng vào mặt cậu. Cậu ta nhận ngay một tràng nước có mùi rất là “đặc biệt”. Nguyên cái xô úp lên đầu. Nó mỉm cười đắc thẳng, quay đầu định chuồn cho lẹ, nào ngờ ăn nguyên cái xô nhựa vào đầu. Cậu ta đứng phắt dậy, nhìn nó nhăn nhó sờ cục u trên đầu, giọng lạnh lùng:

– Ác giả ác báo. Tôi không có lỗi.

– Cậu… – Nó nghẹn họng, xông vào đấm cậu ta vài cái. Cậu ta cũng không chịu thua, lao vào đánh trả nó.

Sau khoảng mười lăm phút như thế, cuộc ẩu đả đi đến kết thúc. Nó và cậu cùng lết xuống phòng y tế với khuôn mặt và cánh tay bị cào xước nham nhở, tuy không nghiêm trọng lắm. “Vậy là phải bỏ tiếp tiết Toán!” – Nó thở dài cảm khái, quắc mắt nhìn cái tên đang ngồi uống… nước lọc và đọc báo bên cạnh. – “Tại mày mà bà phải bỏ tiết học đầy mong đợi đấy. Có cơ hội bà sẽ khiến cho mày không thể nào ngẩng đầu lên được.” Nó rủa thầm trong lòng mỗi khi cô y tá xoa nhẹ cục bông có cồn sát trùng vào những vết thương, rát bỏng.

Rời phòng y tế, nó và cậu ta bị gọi lên “uống trà” với hiệu trưởng. Ông thầy đầu trọc ngồi đối diện hai học sinh được tiếng “gương mẫu” của trường, liên tục thở dài khiến nó sôi máu. – “Cái ông trọc này nói gì thì nói đại đi, phạt gì thì nói phạt đi, còn bắt người ta ngồi đến lúc nào nữa. Lát nữa là đến tiết kiểm tra Sử rồi, tôi đây chẳng muốn làm bài kiểm tra một mình như lúc nãy nữa đâu.” Cuối cùng thì thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng:

– Kể lại mọi việc cho tôi nghe.

Nó và cậu ta lập tức cướp lời nhau, loạn xà ngầu khiến thầy chẳng thể nào hiểu được. Ông ta đứng dậy đập bàn để dẹp trật tự. Nó và cậu ta lập tức ngồi xuống theo lệnh, cúi đầu.

– Cái chuyện nhầm phòng bị cảnh sát bắt tôi biết rồi, nhưng tại sao lại đánh nhau?

Mặt nó tối sầm lại, tay siết thành nắm đấm. “Tiên sư cái tên trọc thối nhà ngươi, dám lôi kí ức đau buồn của bà ra à, bà rủa cho ngươi sớm bị mất chức.” (và lời nguyền đã thành sự thật hai tháng sau đó). Nó ngoảnh sang và thấy cậu ta đang cười, nhìn phát ghét. Nó tự hỏi: “Tại sao mọi người có thể nghĩ rằng cậu ta đẹp trai được chứ! Một tên chảnh chọe khó ưa!” Nó im lặng trong khi cậu ta thuật lại cuộc đấu tranh kịch liệt với nó một cách hết sức sinh động. Nó ngồi nghe, chốc chốc lại chêm vào một câu thanh minh nhưng có vẻ “lão trọc” kia không hề để ý. Nó tức xì khói. Tại sao ai cũng bênh vực cậu ta kia chứ! Nó buông thõng một câu và chạy về lớp:

– Tôi đi về. – Và quay sang “lão hiệu trưởng trọc”. – Xin lỗi thầy ạ!

Cậu ta ngơ ngác đuổi theo. Nó gục đầu xuống bàn, hướng ánh nhìn qua cửa sổ, trông ra hành lang. Bóng cậu chạy vụt qua, vội vã và hoảng hốt. Nó cười khẩy. “Hối hận rồi sao?” Và lại nghiêng đầu sang bên kia, giật mình khi thấy cậu ta đang đứng chống tay lên mặt bàn và nhìn nó. Nó bật dậy, chiếc ghế nghiêng gần bốn lăm độ suýt ngã ra sau. Cậu ta nhe răng cười – tại sao cậu ta có thể “diễn” đạt như thế chứ! Vừa mới đây cậu ta còn trưng ra bộ mặt lạnh lùng đầy sát khí kia mà!

– Tôi xin lỗi… – Cậu ta ngập ngừng, giọng lí nhí trong họng.

– Gì cơ? – Nó nheo nheo mắt, giả bộ không nghe thấy.

– Tôi xin lỗi. – Cậu ta nhấn mạnh từng chữ với âm lượng vừa phải, đủ để chỉ mình nó nghe thấy.

– Nói lớn tí nữa, đây nghe không rõ! – Nó gần như hét vào tai cậu ta.

– TÔI – XIN – LỖI! – Cậu ta hét toáng lên khiến mọi người đang đứng nói chuyện quanh đó đều ngoái lại nhìn. Nó đứng hình. Đám người kia vây quanh cậu ta, la ó:

– Á! Hotboy Song Tử lớp 10A4 kìa! Cậu ơi cho tớ xin chữ kí!

Có vài cô bé lớp chín, lớp tám cũng chạy sang. Chỗ ngồi của nó trở thành tâm bão. Cậu ta cố gắng lách khỏi đám đông, nhìn nó hối lỗi, cười cầu tài. Nó chỉ nhún vai nhưng ánh mắt thì đầy sát khí. “Hóa ra cậu ta là Song Tử!” – Nó thầm nghĩ. – “Hotboy cái gì chứ! Một tên “biến thái” chính hiệu.” Nếu không phải là kiềm chế tối đa cảm xúc thì nó đã thốt ra những lời đó từ lâu rồi!

***​

Chiều. Mây giăng xám xịt. Trời mưa tầm tã. Nó nghe tiếng chuông báo hết buổi học, mệt mỏi đứng dậy chào giáo viên và tống hết đống lộn xộn trên bàn học vào cặp. Thằng bạn ngồi bên cạnh đá lông nheo:

– Lớp phó học tập “nấm lùn” được hotboy Song Tử để ý hả?

Nó quay lại, tính cốc cho hắn một cái nhưng hắn đã nhanh nhẹn (hoặc là may mắn) tránh được. Hắn cười khì khì. Nó chạy xuống tủ để đồ, lục lọi một hồi mới nhớ ra rằng mình quên mang ô. Nó vò đầu. Rõ ràng tối qua nó đã xem dự báo thời tiết rất kĩ mà, tại sao có thể quên được chứ. Nhưng rồi nó cũng thở dài, bước chậm rãi ra hành lang, đưa tay hứng những giọt nước lạnh. “Thôi vậy. Dầm mưa một bữa không ốm đâu mà lo!” Nó toàn bước ra khỏi mái hiên thì bị một bàn tay giữ lại, ngạc nhiên xen lẫn giận dữ, nó quay lại:

– Sao lại giữ tôi?

Là cậu ta! Cậu ta bối rối bỏ tay nó ra, giương ô lên:

– Đi chung không?

– Tại sao tôi phải đi với cậu? – Nó hỏi và cảm thấy mình thật ngu ngốc.

– Vì cậu không có ô. – Cậu ta gãi đầu. – Và… vì tôi muốn xin lỗi chuyện hồi sáng.

– Cậu đã xin lỗi rồi mà! – Nó ngạc nhiên.

– Thì… tôi nghĩ là cậu sẽ không chấp nhận nên đi… xin lỗi lại!

Nó phì cười. Thì ra cậu ta không phải loại “biến thái” như nó nghĩ. “Cậu ta khá vui tính đấy chứ!” Nó nhìn cậu ta:

– Ok, đi chung thì đi chung.

Nó và cậu cùng sánh bước dưới chiếc ô màu xanh dương nhạt của cậu. Trông cứ như đang đi dưới một bầu trời đầy nắng. Nó thích thú nhảy chân sáo, chợt ngừng lại và hỏi cậu, nửa đùa nửa thật:

– Cậu đi với tôi sẽ không có chuyện gì chứ? Sợ rằng đám fan cuồng của cậu sẽ giết tôi mất.

– Không sao đâu. – Cậu ta cười.

Khoảng mười phút sau, nó và cậu về tới khu ký túc xá, lập tức tách xa nhau đề phòng scandal. Nó về phòng, thay đồ vội và lại xách ô chạy như bay ra ngoài. Còn ba mươi phút nữa là đến giờ làm thêm của nó. Nó rất ghét những ngày như thế. Phải trông cửa hàng từ sáu giờ đến tám giờ tối, ăn tại quán, uống cà phê thay vì nước lọc, phục vụ những khách hàng khó tính. Nhưng ngày mưa thì khác, quán ít khách, ngồi một mình nghe mấy bản nhạc buồn, rầu muốn chết! Nó đập đập cái bàn pha chế. Anh chị chủ quán sau khi quẳng cho nó cái chìa khóa đã lên xe đi chơi đâu đó. Lần nào cũng vậy. Nhưng may mắn là chỉ có một ngày trong tuần. Thứ năm. Nó thở dài khi nghe tiếng chuông “đinh đong” báo khách. Nó tiến đến bàn mà vị khách kia vừa ngồi vào, chìa ra cái menu và hỏi, không thèm nhìn mặt:

– Quý khách dùng gì?

Người khách “Ơ!” một tiếng đầy kinh ngạc khiến nó ngẩng lên nhìn. Lại là cậu ta! Cậu ta nhìn nó:

– Cậu làm thêm ở đây? – Nó gật.

– Cậu là chủ quán? – Nó lắc.

– Sao quán vắng vậy?

– Vì mưa. – Nó trả lời trống không.

– Ý tôi không phải là vắng khách, mà là người phục vụ ấy!

– Mình tôi là đủ rồi. Chủ quán đã ra ngoài. – Nó trả lời, lại vội vàng chạy ra ngoài, bê mấy chậu bạc hà nhỏ vào trong tránh mưa làm dập. Nó đưa tay vuốt những giọt nước đọng trên phiến lá.

– Lấy cho tôi một tách cappuccino nhé?

Nó không nói gì, tiến đến bàn pha cho cậu ta một tách cà phê như yêu cầu. Khi định bước lại bàn thì đã thấy cậu ta đứng bên cạnh, đôi mắt tò mò nhìn những chiếc máy và những dụng cụ đặt ngổn ngang, thậm chí cả những hạt cà phê nâu bóng. Nó nhìn cậu ta bằng ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc. “Cậu ta có phải từ Sao Hỏa xuống không? Đừng nói là đến hạt cà phê và máy xay cà phê cũng không biết đấy chứ!” Nó gọi:

– Này!

– Gì? – Cậu ta giật mình quay lại.

– Cà phê của cậu. – Nó trao tách cappuccino cho cậu.

– Cảm ơn. – Cậu đón chiếc tách, trong khoảng khắc đó, tay nó chạm khẽ vào tay cậu. Nó vội vàng rụt lại. Còn cậu thì nhíu mày. – Sao tay cậu lạnh thế?

Nó không trả lời, chỉ ngồi xuống, im lặng nghe tiếng dương cầm đang được phát từ cái radio cũ đặt ở góc quán. Tiếng mưa lộp độp đập xuống mái hiên. Nó cảm thấy trống trải vô cùng. Một ngày mưa như thế…

***

Vẫn một ngày mưa khác, nó đã không còn quên mang ô nhưng cậu vẫn bước bên cạnh nó, mỉm cười. Còn nó chỉ im lặng. Nó không thích ánh mắt của những đứa con gái khác nhìn nó lúc nó đi cùng cậu, đầy ghen ghét và đố kỵ. Nhưng nó không mấy bận tâm. Nó đã nghĩ rằng sẽ chẳng có ai bước vào cuộc sống của nó và làm đảo lộn cuộc sống vốn dĩ bình yên đó. Nó đã nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ mở lòng với ai được. Nhưng cậu ta đã khiến nó có cái nhìn khác về cuộc sống, một cuộc sống đẫm những màu sắc sáng, không xám xịt như nó đã từng tô lên trước mắt. Mưa chảy thành dòng, rơi xuống ở mép ô, nó lại đưa tay ra đón. Và cậu lại mỉm cười:

– Thì ra đó là lý do vì sao tay cậu lạnh!

Nó buột miệng:

– Cậu sướng thật đấy! Được làm điều mình thích mà không bị ngăn cản!

Cậu nghiêng đầu khó hiểu. Mắt nó đẫm buồn:

– Chẳng sao đâu. Đừng để ý.

Cậu im lặng và bước bên cạnh nó, nhịp chân chậm lại, thật nhẹ nhàng. Nó lắng nghe tiếng mưa và cảm thấy rằng mình đang khóc. Tối đó, nó đang ngồi nghe Thời sự thì có tiếng gõ cửa. Nó bước ra mở, khá khó chịu vì không biết kẻ nào làm phiền mình vào cái lúc đã tối như thế. Là cậu ta! Nó vớ điều khiển tắt phụt cái tivi. Còn cậu ta phì cười:

– Cậu cũng xem Thời sự à? – Nhưng khi thấy vẻ ngượng ngùng khó xử của nó cậu đã lảng sang chuyện khác ngay. – Đi cà phê với tôi không?

Nó bối rối nhìn ra cửa sổ. Mưa vẫn bay. Cậu ta đoán được ý của nó, cười trấn an:

– Không sao đâu, chung ô vậy!

Nó và cậu đến quán mà nó vẫn thường đi làm thêm. Những cây bạc hà nhỏ đã được đưa vào trong quán, có thể nhìn thấy qua khung cửa kính. Quán đông khách hơn những ngày mưa khác nhưng toàn khách lạ. Nó và cậu chọn một bàn trống, chưa có ai ngồi. Cậu gọi một cappuccino cho mình và một chocolate nóng cho nó nhưng nó đã lắc đầu, bảo rằng mình muốn uống cà phê đen. Chị phục vụ ngạc nhiên và cậu cũng ngạc nhiên:

– Đắng thế sao cậu uống được?

– Quen rồi. – Nó cười buồn. Thói quen đó theo nó từ hồi còn học cấp một. Là những đêm muốn thức thêm chút nữa để chờ nghe tiếng bước chân mệt mỏi của mẹ sau một ngày làm việc, hay để nhận một cái xoa đầu và nụ cười hiền của bố. Nó đã tập uống cà phê đen để có thể tỉnh táo chờ đợi.

Cậu không hỏi gì thêm, chỉ chồm qua nắm tay nó, nói nhẹ nhàng trong khi nó hốt hoảng định rút tay ra:

– Tay cậu lạnh quá!

Nó thấy mặt cậu thoáng đỏ lên. Hai tách cà phê tỏa hơi nóng ấm. Cậu hỏi nó:

– Tại sao hôm đó cậu lại bảo tôi là “sướng”? Chẳng lẽ cậu không thể làm điều mình thích?

– Đúng vậy. – Giọng nó trầm xuống. – Bố mẹ luôn bắt tôi học piano từ nhỏ, trong khi tôi rất mê guitar, luôn bắt tôi học ngoại ngữ trong khi tôi mê vẽ. Và vì thế, bố mẹ đã tống tôi vào cái trường này. Còn tôi thì muốn thoát khỏi cái lồng bố mẹ úp lên đầu nên đã quyết định chuyển đến ký túc xá.

– Họ không biết ư? – Cậu ngạc nhiên.

– Còn sáu tháng nữa, khi năm học kết thúc bố mẹ tôi mới về, sau chuyến công tác của họ. – Nó nói với giọng thản nhiên như triệu năm vẫn thế.

– Vậy tại sao cậu quen uống cà phê đen?

– Sao cậu hỏi nhiều thế! – Nó gắt.

– Tại sao cậu quen uống cà phê đen? – Cậu vẫn bướng bỉnh.

– Chả sao cả. Tôi muốn mình tỉnh táo để đợi bố mẹ về. – Nó gục đầu xuống bàn, mắt hơi đỏ lên, nhưng nó không khóc. Nó đã quen với việc đó rồi, chẳng có gì đáng buồn cả.

***

Một ngày nắng nhạt của mùa đông lạnh…

Cậu đặt vào ngăn bàn của nó một đôi găng tay và một mẩu giấy nhỏ. Cậu vội vàng lỉnh ra ngoài khi thấy bóng nó tiến đến tòa nhà từ phía sân trường. Cậu biết, nó luôn đến sớm nhất lớp. Nó treo cặp ở một bên ngăn bàn, ngó vào trong và thấy một đôi găng tay ai đó đã để vào từ trước. Nó tò mò lôi ra, một mảnh giấy rơi tuột xuống chân, nó cúi xuống nhặt. Mở mảnh giấy, nó đọc.

“Này Bạc Hà Nhỏ, đừng có uống cà phê đen nữa nhé! Chả có gì ngon cả. Thay vì đó hãy uống chocolate nóng xem sao, có thể nó sẽ giúp tay cậu ấm lên đấy! Và cũng đừng đố kỵ với tôi vì tôi có thể làm điều mình thích nữa! Tham gia Câu lạc bộ Mỹ thuật của trường đi, vui lắm. Còn khi nào thấy nhớ guitar thì gọi tôi nhé, phòng tôi có một chiếc classic đấy, nhưng chẳng ai dùng cả nên tôi sẽ tặng cậu, dĩ nhiên là nếu cậu muốn. Thế nhé. Thích cậu nhiều.

Ký tên: Song Tử.”

Nó mỉm cười thu mảnh giấy vào túi áo khoác. “Mình có biệt danh từ lúc nào thế!” Nhìn ra cửa lớp, nó thấy cậu đang nấp và cũng vẫy tay cười với nó. Nó nói vọng ra:

– Cảm ơn cậu!

Dường như nắng đã không còn nhạt nữa mà ấm lên chút ít, long lanh và trong veo như đôi mắt lấp lánh của nó.

 

Related Posts

Lớp 11C ngày ấy

(Kính tặng cô giáo Nga) Suốt ba năm học cấp III dưới mái trường THPT thị xã Quảng Trị, chúng tôi may mắn được đón các thầy cô giáo về…

Read more

Cậu ấy và tôi

Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tớ có lẽ luôn là cậu, người mà đến bây giờ vẫn luôn kiên trì, cố gắng bám rễ trong trái tim không…

Read more

Tình bạn

– Ồ … tớ không nghĩ thế… là thế này cơ… Mình thấy mình được nhận nhiều thứ quá… mình cứ thấy ngài ngại và áy náy thế nào ấy,…

Read more

Tớ im lặng để yêu cậu!

Bây giờ là tuổi 17 – cái tuổi có quá nhiều thứ đẹp đẽ chờ đợi! Tôi có một tuổi 17 với nhiều hoài bão lớn lao. Năm cuối cấp…

Read more

Ngậm ngùi thương nhớ

Ở đời, con người lớn lên họ đánh mất nhiều thứ lắm. Có người mất của cải. Người mất tâm hồn. Còn tôi, tôi mất một người bạn. *** Năm…

Read more

Nụ cười của gió!

Gia đình Uyên gặp bao nhiêu chuyện như vậy nhưng sao tui chưa bao giờ thấy Uyên khóc? *** Nghe nhiều thằng con trai kể với nhau rằng nụ cười…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *