Trong những ngày tháng quân địch trở lại và truy lùng ráo riết, chúng tôi phải trốn vào tận các khu rừng sâu xa để tránh những cuộc càn quét của chúng. Dù đã đi qua nhiều khu rừng âm u và hoang dã nhưng cả đoàn quân chắc không ai quên được khu rừng Ma Nới, tỉnh Ninh Thuận.
Tại sao chúng tôi lại không quên được lần hành quân qua khu rừng đó?
***
Nói đúng hơn là sợ đến mức tự khắc ghi nhớ vào tâm can chứ không phải không muốn quên. Đến khi hòa bình lập lại, tôi vẫn thường hay kể lại cho con cháu mình nghe nhưng bọn nó nào thèm tin chuyện ma quỷ giữa cái thời văn minh như bây giờ. Lúc nào cũng luôn mồm:
“Ba cứ kể như thật vậy, khi nào công ty cho nghỉ lễ dài ngày thì ba dẫn con lên đó tận mắt xem!”
Cũng như khi đó, cả tiểu đoàn của tôi chẳng ai thèm tin câu chuyện của đồng chí Pirông kể bằng cả nỗi sợ hãi và tôn kính của cậu ấy. Pirông là người Raglai, quê ở vùng Ma Nới nên những chuyện ly kì về khu rừng ma này, cậu ta đều thuộc lòng. Trước đây, Pirông chẳng bao giờ dám mò vào khu rừng này vào chiều tối nói chi là ở lại qua đêm trong này. Nhưng lần này hành quân cùng tiểu đoàn phải qua rừng Ma Nới, Pirông mới “may mắn”được qua đêm trong khu rừng âm u này. Đêm đó, các chiến sĩ chúng tôi lại nằm vây quanh nhau để nghe kể chuyện và chuyện ma thì luôn có sức hút của nó. Mọi người nằm yên lắng nghe, cả khu trại quân đều không một tiếng động. Chỉ nghe giọng kể mạch lạc của Pirông vang lên đều đều bên đống lửa hiu hắt, thỉnh thoảng vài tiếng quạ đằng xa kêu vọng lại:
“Quác, quác!”
“Khu rừng Ma Nới là nơi mà người Raglai chúng tôi đem chôn những người chết trong các ngôi nhà mồ và cúng vái những linh hồn yên nghỉ ở đấy. Rồi cứ chiều tối, trong khu rừng lại vọng ra những tiếng chim kì quái mà các già làng gọi là chim ma cùng với những âm thanh ghê rợn như chốn âm ty. Từ đó, người làng tôi xem đây như lãnh địa của người chết và không dám bước chân vào đây khi màn đêm buông xuống.”
Một đồng chí nói đùa:
“Vậy giờ chúng ta nằm ở đây có thấy gì đâu nào? Lãnh địa của người chết đã quân ta tiến vào giải phóng rồi”
Những người khác vội ngăn:
“Im lặng để cậu ta kể tiếp nào!”
Pirông tiếp tục kể, mắt thì nhìn lấc láo xung quanh có một vài ngôi nhà mồ gần với trại quân:
“Thời trước có một cô gái rất kì lạ được sinh ra ở bản làng chúng tôi, da cô ta rất trắng so với những người trong làng. Phải nói là còn trắng hơn cả các cô gái miền xuôi, nhưng kì lạ hơn là tóc cô ta cũng màu trắng luôn. Mọi người trong làng đều tỏ ra ghét bỏ, xua đuổi cô ta. Ngay cả cha mẹ đẻ sinh ra cũng chẳng mấy quan tâm đến cô ấy, nhưng cô ta vẫn bữa no bữa đó mà lớn lên”
Tôi mới thì thào với đồng chí nằm cạnh:
“Chắc cô ta bị bạch tạng, người miền núi không biết mấy cái này nên kì thị”
Pirông vẫn say sưa kể:
“Đến năm cô ta mười lăm tuổi thì mái tóc trắng ấy dài ra và trông gương mặt trắng bệch càng khiến người ta sợ hãi. Mọi người đều cho cô ta là hiện thân của những oan hồn thoát ra khỏi nhà mồ vào trong làng mang tai họa cho người dân. Thế nhưng lại có một già làng đến thuê cô ấy giúp việc cho nhà ông ta, ba mẹ cô đồng ý ngay. Rồi tới cái đêm hôm đó, người trong làng đều nghe tiếng chim ma ngoài rừng kêu rùng rợn, tiếng chim báo điềm gỡ sắp xảy ra. Sáng hôm sau, một số người đi cúng ma đã phát hiện cô gái tóc trắng đáng sợ đó đã chết bên một ngôi nhà mồ trong rừng. Mọi người kể lại rằng đêm hôm qua, ma đã vào trong làng dẫn cô gái tóc trắng ra ngoài rừng và lấy mạng cô ta. Mọi chuyện rùng rợn từ đó mới bắt đầu, cả ngôi làng bị ám ảnh bởi oan hồn của ma nữ tóc trắng này”
Một đồng chí nói nửa đùa nửa thật:
“Chắc cô gái tóc trắng cũng đẹp chứ nhỉ, không biết trông cô ta thế nào nhỉ? Tôi nghi là ông già làng thuê cô gái giúp việc có vấn đề!”
Tôi bèn dọa cậu ta:
“Quay lại mà nhìn cái nhà mồ sau lưng cậu thì biết”
Pirông cũng có phần sợ hãi bởi lời nói đùa của tôi, mắt nhìn về phía ngồi nhà mồ gần đấy mà quên kể chuyện.
“Thôi im lặng để cậu ấy kể nốt câu chuyện nào”
Pirông kể vội vã phần còn lại của câu chuyện cho xong:
“Chiều tối, những trai tráng đi nhặt củi trong rừng về kể lại cho dân làng nghe với vẻ mặt sợ xanh xám. Còn cả gánh củi nhặt được thì họ đã quẳng đi lo mà chạy thoát thân, đám trai làng kể lại đã trông thấy bóng một cô gái ngồi trên nóc ngôi nhà mồ trong rừng mà khóc thút thít, tóc trắng dài buông xỏa đến tận mặt đất. Dù không dám nhìn rõ nhưng bọn họ đều khẳng định đó là hồn ma của cô gái tóc trắng vừa chết mấy hôm trước. Những già làng thạo việc cúng bái đã đến ngôi nhà mồ đó để van vái linh hồn cô gái tóc trắng hãy siêu thoát, bỏ qua cho những lỗi lầm trước kia của dân làng. Thế nhưng lễ cúng ma vừa kết thúc thì bỗng dưng một đoàn quạ bay từ trong ngôi nhà mồ đó ra kêu inh ỏi khắp cả khu rừng. Mọi người sợ hãi xô đẩy nhau chạy, bởi đàn quạ này cũng khác thường…Đàn quạ lông trắng, hiện thân của cô gái dường muốn bay tới mổ mắt từng người để tắm máu cho bộ lông trắng của nó.”
Câu chuyện kể xong nhưng ai cũng im lặng, im lặng vì cái không khí xung quanh bắt đầu lạnh lạnh dù đống lửa vẫn được tiếp củi đầy đủ. Cũng có thể vì tiếng quạ kêu từ một ngôi nhà mồ nào đó đã bắt đầu có tác dụng gây rùng rợn. Bỗng một đồng chí đứng dây nói to:
“Ai tin câu chuyện vừa kể là có thật thì theo tôi đi tới ngôi nhà mồ đằng kia tưới nước thánh nào”
Tuy có chút ớn lạnh nhưng tôi vẫn chưa tin câu chuyện trên là có thật, biết bao nhiều người chết tức tưởi trong tay giặc nào có thấy oan hồn đâu? Tôi đứng dậy đi theo đồng chí vừa kêu gọi, đồng chí ngồi cạnh tôi cũng mạnh dạn đi theo. Và thế là một đám chiến sĩ kéo nhau đi “tưới cây”lúc nữa đêm, Nếu ma có xuất hiện thì mỗi người chúng tôi hà hơi cũng đủ làm nó hồn siêu phách lạc. Đồng chí dẫn đầu là tiếp tục cà giỡn:
“Trong số chúng ta có người vẫn còn là trai tân đúng không, nhớ giữ lại còn phòng yêu ma”
Cả bọn đều cười ồ lên, chẳng ai tự nhận mình còn trai tân để bị trêu chọc. Thế là cái không khí ghê rợn lúc này đã biến mất, những người lính chúng tôi lại vui vẻ như mỗi lần hành quân.
“Thôi vô ngủ sớm, mai còn tiếp tục chiến dịch”
Đến lượt tôi lớn giọng chỉ huy cái đội “du kích”vừa bắn phá cây cối trở về đơn vị.
“Này! Anh ơi”
Một bàn tay run rẩy đặt lên vai tôi gọi the thẻ, tôi quay đầu lại và nghiêm giọng đáp với đồng chí lúc nãy nằm gần tôi nghe kể chuyện:
“Có chuyện gì?”
“Tôi bị cận nhưng không mang kính, lúc nãy tôi nhìn thấy có ánh sáng trắng ở ngôi nhà mồ phía tay phải. Anh nhìn phải tôi nhìn nhầm không?”
Tôi theo hướng tay phải cậu ta chỉ, nheo mắt nhìn nhìn chỉ thấy một màu tối om. Thở phào nhẹ nhõm, tôi vỗ vai cậu ta tự tin đáp:
“Mắt anh vậy sao ngắm bắn cho chuẩn, chẳng có tí ánh sáng nào cả”
“Ừ, ban ngày nhìn nó đỡ hơn đồng chí à”
Tôi khẽ giục:
“Đi nhanh lên chút, coi chừng bị các đồng chí khác bỏ rơi”
“Tôi còn thấy bóng họ kìa, lo gì. Cứ đi theo thì sợ gì bị lạc”
Tôi tự tin đáp:
“Chúng ta đi rừng biết bao năm tháng rồi, chỉ đi khỏi trại có một đoạn mà không biết đường về thì còn xứng đáng gọi là…”
“Cậu ta đi đâu rồi nhỉ?”
Tôi thờ người ra cứ như người mất hồn, vội chạy theo bóng các đồng chí phái trước. Nhưng sao đuổi mãi vẫn không theo kịp, bọn họ đi nhanh vậy sao? Tôi nhớ trại quân đâu có xa vậy, chạy theo đến mỏi cả chân mà vẫn không theo kịp họ. Mi mắt cứ nặng trĩu xuống, rồi chìm vào giấc ngủ trong vô thức….
“Đức! Cậu có đó không?”
Tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng các đồng chí gọi mình nhưng không tài nào mở mắt được, còn tay chân thì cứ như bị tê liệt. Tôi đang ở đâu đây?
“Chúng ta chia nhau ra tìm cậu ta, ai tìm được thì nổ súng báo hiệu nha!”
“Không được, lỡ gặp phải beo hùm thì chết. Hơn nữa…tôi sợ cậu ta bị ma nữ đưa đường dẫn lối nhốt vào một nơi không ai tìm thấy”
“Pirông đừng nghe nhụt chí vậy, Phải cố gắng hết sức tìm cho ra đồng chí Đức. Cậu sợ thì về trước, bọn tôi sẽ đi chung với nhau tìm để tránh gặp phải beo hùm”
“À Pirông, cậu còn nhớ cái nhà mồ của ma nữ bạch tạng đó là cái nào không?”
Pirông sợ hãi chỉ về hướng bên phải và nói giọng run run:
“Nhưng…các đồng chí sẽ làm gì nếu cô ta xuất hiện. Súng đạn không ăn nhằm đâu”
“Nghe nói nước tiểu đồng tử có thể trị ma quỷ, cứ thử xem”
Tôi nghe thấy tất cả nhưng lại không tài nào mở mắt hay lên tiếng báo hiệu được.
“Đùng đùng!”
“Lấy báng súng tạo một lối vào, kiểm tra bên trong ngôi nhà mồ xem sao?”
Tôi nghe mừng rơn, cố gắng muốn hét thật to nhưng vẫn cứ như mình đang nửa mê nửa tỉnh vậy. Chỉ có thể nghe được chứ không làm gì được, nhưng bỗng dưng tôi nghe cái âm thanh ghê rợn ấy cất lên. Cái âm thanh mười mấy năm sau này cũng vẫn nhớ mồn một, đó là giọng cười ma quái của một người phụ nữ vang lên cứ như khắp cả khu rừng ai cũng nghe thấy được như có ai đó cười vào một cái loa….Tôi hé mắt ra được một chút thì thấy có chút ánh sáng từ ngọn đuốc bên ngoài của các đồng chí rọi vào lỗ hỏng rọi vào. Một cái bóng màu trắng với một bộ tóc dài kéo lê dưới đất cũng màu trắng bay vụt ra bên ngoài, xuyên qua đám lính đang thẫn thờ…
Khi biết cái bóng ma đó đã bỏ đi một lúc khá lâu sau đó, chúng tôi mới đùm túm nhau quay về quân trại. Chẳng ai nói gì về việc vừa xảy ra tối hôm đó, họ cố nằm vòng quanh đống lửa và chờ trời sáng để hành quân gấp. Còn tôi đã biết mình bị ma nữ dẫn đường nhốt vào nhà mồ, chỉ một chút nữa tôi phải sống trong căn nhà mồ đó suốt đời.