Thế đấy, đời này làm gì có ai chỉ rung động vì một người. Em yêu anh quá mất rồi! Nhưng có lúc yêu đến phát điên mà vẫn phải thản nhiên im lặng. Vậy thì cứ để em chôn chặt anh trong tim thôi. Để khi mà trong cái cuộc đời số “con mực” đen đủi đủ đường của em, trong cái chuỗi ngày cô đơn mà chẳng biết nó còn dài đến chừng nào, em vẫn có một động lực để đi tiếp. Phải rồi, em vẫn có anh mà, có bóng hình anh, trong cả con tim và lý trí. Đôi khi, có những tình cảm mà cả đời con người ta không nói ra, chính xác hơn là không thể nói ra…
Em thích anh cũng đại loại kiểu như vậy đấy. Xem nào, em cũng thích nhiều nhiều người rồi, cơ mà hình như lần này có khác hơn một tí. Khác ở chỗ cả đời này chắc em chẳng thể nói ra.
Khó chịu quá đi, cái cảm giác đó. Em đến phát điên lên khi mà có chỗ này chỗ nọ nói rằng thấy anh đi ăn với chị ABC, rồi thì anh nắm tay cô nàng XYZ rong ruổi trên phố, hay là một ngày anh up lên trang cá nhân cả chục cái ảnh của em EFG, … Mà chết nỗi chẳng nhân vật nào trong số đấy là em, thế em mới tức chứ.
Anh ạ! Mình cách biệt nhau quá nhiều, mọi thứ. Vây quanh anh là không biết bao nhiêu cô mà em nghĩ nhìn thấy em thì người ta sẽ phải thốt lên rằng : “Ôi, con nào kia mà trong xấu thế ” . Vậy đấy, đánh trận phải biết người biết ta. May thay em luyện truyện chưởng từ nhỏ nên cũng hiểu cái “nguyên tắc vàng” ấy. Em im lặng thôi anh.
Đường đời này cứ mình em bước. Mà nếu mai này em có bước cùng ai thì chắc cũng chẳng được là anh. Thôi thì em cứ coi như anh là một thần tượng gì đấy của em đi, ái mộ thôi, chứ chẳng dám gọi là yêu hay thích. Nhưng mà em cứ tự nói thế thôi, chứ đời có phải ai nói cái gì cũng làm được đâu anh. Ngày ngày em cứ nghĩ đến anh, rồi lại tự ảo tưởng là sẽ có một ngày mình là một “cúp pồ” tuyệt vời. Và em biết giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi. Hạnh phúc vào anh nhé, để em sẽ không tự trách mình lực bất tòng tâm để anh rơi vào tay người khác.
Thế đấy, đời này làm gì có ai chỉ rung động vì một người. Em yêu anh quá mất rồi! Nhưng có lúc yêu đến phát điên mà vẫn phải thản nhiên im lặng. Vậy thì cứ để em chôn chặt anh trong tim thôi. Để khi mà trong cái cuộc đời số “con mực” đen đủi đủ đường của em, trong cái chuỗi ngày cô đơn mà chẳng biết nó còn dài đến chừng nào, em vẫn có một động lực để đi tiếp. Phải rồi, em vẫn có anh mà, có bóng hình anh, trong cả con tim và lý trí. Đôi khi, có những tình cảm mà cả đời con người ta không nói ra, chính xác hơn là không thể nói ra…