Tại sao một người vẫn chưa hề lập gia đình, một người vẫn còn đang ở đỉnh điểm sức sống tràn trề của thời trai trẻ thì hà cớ gì lại héo mòn và gầy guộc như thế???
***
Anh trai kính mến của em!
Thấm thoát mà thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà em đã bước đến ngưỡng cửa 20 của cuộc đời rồi anh ạ !Người ta thường bảo 20 là cái tuổi đẹpnhất, long lanh nhất của người con gái, là cột mốc để ai đó thực hiện điều mà họ ấp ủ. Em 20, con số mà em đã mong mỏi hàng ngày để chỉ mong được thực hiện mơ ước nhỏ nhoi của mình, đó là bộc bạch tâm sự của đứa em gái út này cho anh nghe. Có lẽ đây là lần đầu tiên em viết thư cho anh, dù anh em mình đang hưởng cùng một bầu không khí, sống chung dưới một mái nhà và cách nhau không quá một gian phòng. Em đã suy nghĩ rất lâu, vò đầu bứt tóc mãi mới dám viết lên những điều này. Em vốn muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng mỗi lần định thốt lên thì cửa họng của em cứ bị chặn lại, không nói nên lời anh ạ. Em hi vọng những điều em nói sau đây anh có thể hiểu, tuy rằng không biết khi nào nó mới có thể đến được tay anh nhưng trong tâm thức của em vẫn luôn hi vọng, hi vọng sẽ có một lần cơ hội đó, một lần thôi để em có thể chớp lấy trong nháy mắt.
Anh à! Anh cũng biết, em đã sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả, lại đông anh em nhưng đối với em đó là niềm hạnh phúc vô ngần. Được sống trong vòng tay yêu thương của ba mẹ; được bảo vệ ,chở che bởi các anh, các chị thì với em đã không còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa. Nhưng, điều mà em muốn nói ở đây là trong số tình yêu thương vô bờ vô bến đó; anh trai của em là anh, là anh đó đã cho em một vòng tay bảo vệ ấm áp và vững chắc đến nhường nào. Dù anh là người duy nhất lúc nào cũng lạnh lùng ít nói, ít quan tâm em nhưng hóa ra anh thương em nhiều hơn ai hết. Cảm ơn anh, em cảm ơn anh đã dành tình thương cho em bao la đến thế, đã chăm sóc, đã lo lắng cho em nhiều đến vậy. Cảm ơn anh đã hiến dâng tuổi thanh xuân của mình cho em mà không một lần oán thán.
Em còn nhớ như in lúc còn nhỏ anh chưa bao giờ cõng em, ôm em hay nựng nịu em như bao anh chị khác. Anh cũng chưa bao giờ dẫn em đi: câu cá, thả diều… như các anh chị vẫn làm cho em. Ngay cả những khi em lớn lên được đôi chút, anh cũng chưa hề cho phép em làm những công việc mò cua bắt tép, bẻ bắp ở ngoài đồng… Em đã nài nỉ anh biết bao nhiêu nhưng anh chỉ nói một câu: “không được ” em đã oán thán anh lúc ấy nhiều lắm. Anh có biết rằng em đã rất muốn được ngồi lên lưng anh, ôm cổ anh để được anh cõng đi đến mức nào không? em chỉ ước có một ngày anh dẫn em đi chăn trâu cùng , chỉ một lần được anh ẵm bỏ lên lưng trâu để hát hò, đánh trận giả như Đinh Bộ Lĩnh vẫn làm trong truyện mà ba hay đọc cho em nghe. Tất cả những điều ấy anh chưa hề làm cho em, lúc ấy em buồn lắm anh tám ơi, cảm thấy tủi thân lắm anh à! Mặc dù tình thương của ba mẹ, của chị 2, chị 3, anh 4, anh 5…dành cho em không hề ít, nhưng đối với em vẫn còn thiếu chút gì đó khó nói lắm, nó cứ lấp lửng trong lòng, không làm em yên được. Em đã suy nghĩ và chất vấn bản thân rất nhiều rằng có phải sự có mặt của em trong cái gia đình này đã khiến anh chướng mắt và không thích hay không?
Em biết em ra đời trong lúc chả ai ngờ tới bởi lẽ lúc đó ba mẹ vì vỡ kế hoach mà sinh em ra và nhà đã tới tận 7 người, một con số không nhỏ chút nào. Nhưng ba mẹ và các anh chị kia vẫn yêu thương, đùm bọc em rất nhiều duy chỉ có anh là như thế thôi. Lúc ấy em rối lắm, lúc nào cũng băn khoăn, trằn trọc nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời cho thỏa đáng. Em biết mình nói những điều lúc này thật buồn cười và con nít lắm nhưng em vẫn muốn nói ra những điều mình chôn chặt bấy lâu nay. Kể từ khi em bước chân vào cấp 3 thì em đã biết được tình thương bao la mà anh dành cho đứa em út này là tồn tại. Hóa ra anh không phải không thương em mà là anh chưa bao giờ ngừng thương em. Em đã hiểu được rằng từ trước đến nay anh luôn âm thầm bảo vệ em, mặc dù anh chưa từng thể hiện ra mặt, nói ra lời. Anh không cho em ra đồng vì sợ em bị ốm, anh không cho chơi các trò chơi vì sợ em phải đối diện với nguy hiểm, anh không thể hiện sự quan tâm em vì con người anh vốn dĩ không diễn đạt được ra bề ngoài. Em đã thực sự bừng tỉnh và nhận ra khi anh bỏ học để kiếm tiền lo cho các em đi học, trong đó lo cho em nhiều nhất. Bởi lẽ khi ấy các anh, các chị ai nấy đã lập gia đình thế nên không thể tiếp tục lo chu toàn cho các em sau được nữa, bản thân họ vẫn phải mưu sinh để lo cho tổ ấm của mình. Em biết đó là lẽ đương nhiên, là quy luật thường tình của cuộc đời. Ba mẹ cũng đã tuổi già sức yếu, sức mòn cạn kiệt vì thế cũng không thể đảm đương như ngày trước được. Thế là anh đã thay ba mẹ, gánh vác trọng trách là lo cho chúng em được tiếp tục cắp sách đến trường.
Nay anh đã gần 28 tuổi rồi, ấy thế mà khuôn mặt anh đã trở nên già đi trông thấy; so với bạn bè cùng trang lứa anh đã có chút gì đó trưởng thành và chững chạc hơn nhiều. Tại sao một người vẫn chưa hề lập gia đình, một kẻ vẫn còn đang ở đỉnh điểm sức sống tràn trề của thời trai trẻ thì hà cớ gì lại héo mòn và gầy guộc như thế. Em biết anh đã hi sinh cho em rất nhiều, anh đã nhịn ăn kể cả nhịn mặc để cho em một cuộc sống sung sướng và đầy đủ nhất. Anh nói anh không thích mặc quần áo mới, không thích chưng diện, không thích đi xe sang nhưng thật ra anh đã dành để mua tất cả những thứ em cần, những món đồ em thích, anh cho em muôn vàn sự yêu thương. Anh chăm cả những lúc em bệnh khi ba mẹ vắng, anh thức trắng đêm, túc trực bên giường bệnh với những đêm em sốt cao. Anh đưa em đi học khi em không còn đủ sức để tự đến trường, anh không quản đường xa để chở em đến địa điểm trong kì thi dại học, anh có mặt mỗi khi xe em bị hỏng, anh giải quyết mọi việc khi em gặp cả những chuyện rắc rối. Còn gì hơn khi những việc mà anh đã làm không hề toan tính, không cần bất kì sự đáp trả nào và còn gì bằng khi từng việc, từng việc làm của anh đã minh chứng cho tình thương mà anh dành cho em. Đến tận bây giờ em mới biết anh không nghĩ đến việc lập gia lập thất vì còn vướng bận, là vì đứa em vô tích sự, là gánh nặng này phải không anh? Anh sợ em phải một mình đi trên con đường khó khăn, đầy thách thức, anh sợ em chao đảo giữa cuộc đời tiến thân lập nghiệp, anh sợ em bị gục ngã giữa dòng đời đầy sự đố kị, giành giật; em biết, em biết tất cả những điều anh lo lắng cho em, nhưng mà anh ơi giờ đây em đã không còn cần những cái ôm, những cái quan tâm nựng nịu hay mọi thứ em từng ước anh làm cho em lúc trước nữa.
Đối với em như thế này đã quá đủ, giờ em đã hiểu không phải mọi thứ được thể hiện ra là đúng với bản chất của nó, có những thứ ta không thể sờ bằng tay ngó bằng mắt nhưng chúng ta có thể cảm nhận được bằng trái tim. Trái tim em lúc này đã dành một vị trí lớn cho anh và có lẽ bây giờ lòng của em đã không còn lấp lửng nữa rồi, nó đã thực sự đầy ắp yêu thương rồi anh ạ! Em chỉ muốn nói điều cuối này thôi: em xin dùng hết tâm tư của mình, dùng hết cả tấm lòng để mà cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả. Anh trai của em, xin anh kể từ giây phút này, xin anh hãy thử rũ bỏ em ra khỏi cuộc đời mình, để anh lo cho bản thân một lần đi nhé! Em không biết lá thư này có đến được tay anh không? nhưng em mãi mãi hi vọng và mong anh có thể hiểu một chút cho tấm lòng của em anh nhé!Xin anh ! cảm ơn anh và xin lỗi anh nhiều lắm!
Gửi đến anh trai yêu quý nhất của em!