Chưa một lần tôi nghĩ cuộc đời mình lại xảy ra bi kịch lớn đến như vậy, chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại dễ dàng đánh mất hạnh phúc, đánh mất gia đình nhỏ đang ấm êm, đánh mất người vợ hiền dịu dàng chỉ bởi một lần trót ham “của lạ”…
***
Vợ chồng tôi lấy nhau đã hơn 15 năm, cũng đã có một tình yêu đẹp trước khi cưới, chúng tôi cưới nhau khi hai đứa tuổi còn đôi mươi, gắn bó với nhau cùng gây lập sự nghiệp, cùng vượt qua vui buồn cuộc sống, cùng bước qua những ngày gian nan khó khăn nhất của cuộc đời. Tôi có một cô con gái ngoan hiền dễ thương cùng cậu con trai nhỏ kháu khỉnh, đáng yêu, bọn nhỏ hay quấn quýt bố mẹ, gia đình tôi lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười. Mọi chuyện có lẽ sẽ luôn tốt đẹp nếu như tôi không bỏ mặc gia đình để đi theo cái gọi là tình yêu đích thực. Tôi ân hận, thực sự rất ân hận.
Vợ tôi rất xinh, em dịu dàng, đằm thắm và hết sức hiền từ, có đôi khi tôi luôn phát cáu vì chuyện gì em cũng nhịn, cũng chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt. Trước kia, tôi thích em vì sự yếu đuối ấy, ở bên em tôi luôn có cảm giác muốn che chở cho em, dành cho em tất cả những gì tôi có. Thế nhưng, cái gì tiếp xúc quá lâu, quá quen thuộc dễ khiến người ta đâm ra chán chường, ngán ngẩm, người ta lại muốn tìm cái gì đó mới lạ, có tính kích thích hơn để thỏa mãn ham muốn chinh phục. Tôi từng tự nhủ với lòng mình rằng nhất định mình phải đối xử thật tốt với vợ, nhất định phải thương yêu các con nhiều hơn, phải cố gắng chăm chút cho gia đình nhỏ mà biết bao người mơ ước được như mình. Nhưng tất cả đã bị tôi vứt hết ra sau đầu từ khi tôi gặp cô ấy, người con gái mới vào làm cùng vị trí với tôi trong công ty. Em hoàn toàn đối lập với vợ tôi, em mạnh mẽ, em tự lập, em hoàn toàn cuốn hút ánh nhìn của tôi, khơi dậy dục vọng chinh phục trong tôi. Tôi để ý em nhiều hơn, thậm chí nhiều khi lơ đãng tôi lại muốn nhìn thấy em. Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, tôi không nghĩ em lại thích tôi, ngã vào vòng tay tôi, chúng tôi lao vào nhau như con thiêu than, mặc kệ tất cả, bỏ mặc sau lưng những thị phi, đàm tiếu.
Từ khi quen em, tôi về nhà trễ hơn, dần dần chẳng còn quan tâm vợ con như trước và thường lấy cớ công ty có việc hay phải đi công tác để đến bên cô tình nhân của mình. Vợ thấy tôi đi sớm về khuya, có hôm em choàng ôm tôi và nhỏ giọng:
-Anh à! Vì gia đình mà anh vất vả với công việc, em biết anh rất mệt mỏi nhưng anh à anh dành cho em và các con chút thời gian được không? Các con cứ hỏi sao bố không về ăn tối với mình hả mẹ, em nghe mà xót xa anh ạ!
Nghe giọng em nghẹn ngào run run, có lẽ em đã khóc, tôi chợt thấy tim mình xót xa, cảm giác tội lỗi bóp nghẹt trái tim mình, khẽ vỗ tấm lưng em tôi bảo:
-Xin lỗi em, anh không biết mình lại vô tâm đến thế để em và các con buồn, anh sẽ cố gắng về sớm cùng gia đình, thời gian qua em cũng vất vả nhiều rồi, nghỉ sớm đi e.
Thế nhưng, cảm giác tội lỗi cũng trôi qua chóng vánh khi tôi đến bên cô ấy, sự cuốn hút của cô ấy khiến tôi không thể nào thoát ra được dù rằng nhiều lần tự nhủ mình đã có gia đình, phải quay về với vợ con. Nếu như tôi sớm làm như vậy, có lẽ tai họa đã không ập đến với gia đình của tôi. Hôm ấy tôi và vợ đi dự đám cưới một người bạn ở xa, vì đã uống không ít nên lúc ấy ngà ngà say. Đang vui thì cô ấy gọi đến, giọng yếu ớt thì thào rằng cô ấy rất nhớ tôi, hỏi tôi có thể đến gặp cô ấy được không. Vợ thấy tôi nghe điện thoại thì xong thì ngẩn người, em lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì mà chân mày tôi lại nhíu chặt như vậy. Tôi chỉ bảo công ty có chút việc cần về gấp rồi vội tạm biệt mọi người và kéo vợ ra về. Do đường xa, lại có hơi men trong người, một phần lại do lo lắng không biết cô ấy thế nào tôi lao thẳng về phía trước mà không hề để ý đã vượt đèn đỏ, phía trước tôi là một chiếc container đang qua đường, dù đã thắng gấp nhưng xe tôi vẫn đâm sầm vào chiếc xe phía trước. Tôi đã nhìn thấy, đã nhìn thấy em bị bật khỏi xe và đập mạnh vào container. Người em đầy máu, khuôn mặt em tái mét đi. Tôi cố lê người đến cạnh em, cố gọi tên để em không ngủ thiếp đi. Em nằm trong vòng tay tôi, khẽ cười nụ cười như hiểu thấu tất cả, em bảo em đã biết tất cả, bảo rằng cô ta đã đến gặp em cầu xin em rồi yêu cầu em li hôn với tôi, nói cô ta với tôi mới là tình yêu đích thực. Tôi cố vớ chiếc điện thoại gọi cứu thương nhưng em giữ chặt tay tôi, em lắc đầu, chỉ thì thào với tôi câu cuối cùng “hãy chăm sóc tốt cho các con, em không trách anh”.
Em đi rồi. Tôi mất em, mất người con gái quý giá nhất cuộc đời mà tôi không hề biết trân trọng. Tang lễ của em, con gái nhìn tôi với ánh mắt thù hận, nó đã biết, đã biết tất cả, vậy mà tôi tự cho là thông minh việc mình làm không ai biết. Nó không cho tôi đụng vào bất cứ di vật nào của mẹ nó, nhìn nó nâng di ảnh của mẹ, nhìn đứa con trai nhỏ ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra giữa đám đông ồn ào tôi dường như không thở được. Tôi hối hận, tôi ướt gì người chết đi là tôi chứ không phải em. Tại sao ông trời lại cho một kẻ xấu xa như tôi còn tồn tại trên cõi đời này, chính tôi, chính tôi đã hại em, chính tôi là nguyên nhân gây ra cái chết của em. Tôi phải làm sao để bù đắp lỗi lầm của mình, phải làm sao để hằng đêm cơn ác mộng ấy không ùa về?
Tôi đã mất em, mất cả gia đình hạnh phúc, phải chăng đó là cái giá phải trả của một kẻ ngoại tình…