Chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian! Chúng ta dù muốn dù không cũng phải
Và… hơn hết, chúng ta đã từng nhấp chung những vị cay đắng của cuộc đời. Tất cả những điều ấy, đâu phải muốn quên là quên, muốn chối bỏ là được.
Có những tình cảm không tên thì chúng ta thường chỉ biết chờ đợi trong im lặng. Không ai muốn đối phương biết được sự tồn tại của nó. Vờ như là không có thật. Hoặc cũng có thể chúng ta lo sợ bị chối từ. Là anh không đủ kiên nhẫn, cũng có thể do em cố chấp.
Đâu phải ai thương nhau cũng phải nắm tay nhau đi đến hết con đường, cũng phải nhìn về một hướng, cũng phải ở chung dưới một ngôi nhà, ăn chung một bữa cơm…
Nên đoạn kết này của chúng ta cũng bình thường như vạn điều bình thường ngoài kia. Anh và em cũng đâu có thể đau đến tan lòng nát ruột, hay khóc đến cạn dòng kí ức.
Chúng ta dù muốn dù không cũng phải sống, sống cho mình và cho người. Rồi mọi chuyện sẽ qua, rồi hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai, rồi em – anh sẽ trở thành người cũ cho người sau sẽ đến.
Chúng ta hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình gặp nhau, thương nhau trên đoạn trường của con đường nhân gian!
-Nguồn: GUU.vn-