(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1.)
Mỗi khi ngủ nghiêng người, áp tai phải xuống gối là nó lại nghe có tiếng tí tách rơi tựa như tiếng nước. Cảm giác cứ như dưới nền gạch này có một căn hầm bí ẩn đang tồn tại….
***
– Này! – Cái đập vai của Duy làm nó hú hồn. – Sao dạo này thấy mày hay thẫn thờ vậy? Còn cả nửa học kỳ nữa mới thi đại học mà! Học nhiều nên rối trí hả? Tao đọc trên báo thấy nhiều đứa học mà suy nhược cả cơ thể, cũng không ít trường hợp bị thần kinh nữa đó.
Nó đang suy nghĩ có nên kể cho Duy nghe cảm giác kì lạ mà mỗi đêm nó gặp không, sợ thằng bạn lại kêu nó khùng nữa nên thôi.
Trên đường đi học về nó cứ nghĩ mãi về những âm thanh lạ kỳ dưới gối nó. Tiếng nước tí tách rơi, tiếng rên rỉ, gầm gừ hay đại loại là tiếng của một ai đó….Không lẽ nó hoang tưởng trong suốt mấy tháng qua. Lần này nó lại bị giật bắn người bởi tiếng mẹ nó.
– Mai! Cầm bó rau, mấy con cá về nấu này con. Hôm nay, có khách đặt mấy lẵng hoa lát chiều họ lấy nên mẹ ở lại tranh thủ làm cho kịp.
– Vậy lát nấu xong con mang cơm ra cho mẹ.
– Nhờ em con mang ra được rồi, tranh thủ nghỉ ngơi rồi tập trung mà học.
Nó sống với mẹ và em gái. Mẹ nó khéo tay lắm, có nguyên một cửa hàng hoa lẫn bánh kem ngoài chợ. Hoa mẹ đẹp, bánh mẹ ngon là câu hai chị em nó thường nịnh mẹ! Mà ngon thật, đẹp thật. Không bù hai chị em nó vụng chẳng biết làm gì ngoài học. Còn bố nó, chẳng bao giờ thấy nó kể với bạn bè dù chỉ nửa từ bố. Nghe đâu, bố nó bỏ nhà đi với người đàn bà khác và đã có con cùng một gia đình hạnh phúc. Tháng tháng vẫn gửi tiền đều đều chu cấp cho 2 chị em nó. Ký ức về bố với 2 chị em nó lập lòe chỉ mờ mờ ảo ảo. Nếu có chạm mặt nhau ngoài kia chắc cũng chẳng nhận ra. Càng lớn, nó càng hiểu được nỗi đau của mẹ và chỉ thêm oán giận người đàn ông có một phần trách nhiệm sinh ra tụi nó.
Sáng nay, nó được nghỉ tiết sớm và quyết định ghé vô bệnh viện của bố Duy khám thần kinh của mình. Và tất nhiên mọi việc đều ổn, chỉ trừ một việc.
– Tao tính nói với mày chuyện này lâu rồi mà sợ thần kinh mày yếu không chịu được.
– Chuyện gì! Mày không nói tao còn thấy lo hơn ấy. Mà trước giờ chuyện của mày có bao giờ làm rung động thần kinh của tao đâu.
Nghe con bạn mỉa mai mà sĩ diện trào lên tới não nhưng Duy vẫn phải kể: – Nghe bố tao nói nhà mày hồi xưa là nhà của một ông Tây nào đó giàu lắm, có căn hầm bí mật giam lỏng những người phản bội ông ấy cho đến khi mục xương thì thôi.
Chợt nhiên có luồng gió lạnh làm dựng đứng hết gai ốc nó. Vậy là những gì nó nghe thấy tiếng nước, tiếng gầm gừ của ai đó…..Lẽ nào là của những oan hồn còn dưới đó sao!!!! “A a a a………” Nó hét lên một tiếng thất thanh làm cho mấy con bướm trên mấy cành hoa gần đó phải bay vội. Mọi người nhìn nó với một cái nheo mắt đầy ẩn ý. Duy gần nó nhất nên hứng trọn tiếng hét, thế nào mà anh chàng té xuống cả đất.
– Mày tính dọa ma tao thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Tiếng hét của mày kinh thật, cho đi lồng phim kinh dị được rồi đấy!
Nó lấy xe chạy thẳng, không buồn nói một tiếng với Duy, mặc những lời chửi rủa của thằng bạn theo sau. Nó phải bình tĩnh, phải có chứng cứ rõ ràng thì mới có thể nói cho mẹ hay Duy biết sự việc được. Ít ra thì thần kinh của nó đã được bố Duy – trưởng khoa thần kinh kiểm định. Cứ thế, thay vì lo lắng nó lại chuyển sang hào hứng dù ngực trái nó vẫn đập thình thịch liên hồi.
***
Tiếng chuông cửa reo lên làm nó tỉnh hồn như vừa thoát khỏi giấc mơ đầy kinh hãi giữa trưa.
– Mày ngủ hả? Tao tưởng không ai ở nhà. 5 cuộc gọi nhỡ, 5 lần chuông cửa. Mày uống thuốc ngủ hay sao mà say vậy.
Nó mở cửa đầy uể oải:
– Tao xin lỗi cả chuyện sáng lẫn chuyện giờ. Mày qua mượn vở bài tập văn hả?
– Ơ! Tao nói với mày hồi sáng rồi mà. 3h và mày cho tao ăn quả chờ nửa tiếng. Ruột tao sắp lồng lộn lên rồi này. Mà sao mặt mày lúa túa mồ hôi, mồ kê vậy?
– Tao mơ!
Thằng bạn cười hả hê giọng khinh khỉnh: – Cuối cùng thì cũng có chuyện làm thần kinh mày rúm lại.
Nó gầm gừ bấu Quân mấy phát đau điếng khiến anh chàng mặt mày tím tái không kém gì đang xem phim kinh dị. Và quyết định đúng đắn lúc này là lặng im chép bài không nó lại nổi điên đuổi mình về thì khổ.
***
Lạ là tối nay nó cố gắng áp sát tai vào gối nhưng chẳng nghe được gì nữa. Rồi tối mai, tối kia, tối nữa nó cũng không nghe thấy. Nó thở nhẹ nhõm nhưng vẫn còn đôi chút hoang mang, sao từ khi nó biết chuyện thì lại không nghe thấy gì nhỉ! Hay ai đó cố ý. Nó tự nhủ “Ai mà chơi trò ma quỷ này với nó, nó sẽ tống vô tù cho mọt gông”, hoặc có khi nào con ma nghe thấy nên nó mới ngừng hoạt động. Eo! Nghĩ tới là nó thấy rờn rợn.
Cũng giống như những ngày đầu tháng khác, mẹ nó tham gia một nhóm phụ nữ tình nguyện ở xã. Chuyến đi này sẽ mất đến 3 ngày xuống các trại phong cùi để chăm sóc bệnh nhân. Tối nay nó lại trằn trọc, mãi mới thiêm thiếp ngủ được thì lại bị tiếng cọt kẹt cửa làm thức giấc.
“Chán ghê, đã bảo nó cài cửa bếp lại rồi, đến bao giờ mới ngủ lại được đây”. Nó lầm bầm mệt mỏi lê xác xuống bếp. Định quay về phòng thì uỵch, cái vấp làm nó té sóng soài trên nền nhà khiến mình mẩy ê ẩm. Đang còn định hình để đứng dậy bỗng bên tai nó có tiếng nước rơi tí tách. Nó áp sát tai xuống nền gạch hơn, là tiếng xích kéo lê. Đúng là ai đó đang bị giam cầm dưới đây. Tách! Ai đó bật đèn sáng choang.
– Chị sao thế! Em nghe tiếng ngã không thấy chị nằm bên cạnh nên xuống xem.
– Chị không sao. Tại tối không thấy đường nên mới ngã.
Nằm trên giường mà tim nó đập, miệng mím chặt, mắt nhắm nghiền. Nó cũng không dám nằm nghiêng, sợ phải nghe tiếng gì đó kinh hoàng. Một đêm cũng trôi qua trong sự vật vã tự ru ngủ mình bằng những bài hát tiếng anh. Cuối cùng thì nó cũng chờ được mẹ về. Những câu chuyện chăm sóc bệnh nhân, những hoàn cảnh đáng thương và một chuyến đi ý nghĩa ra sao, nó nghe như người không có tai. Với nó, chuyện thôi thúc bây giờ là phải tìm ra sớm chân tướng sự thật. Ít nhất có mẹ ở nhà nó sẽ cảm thấy an tâm và dũng cảm hơn.
Mấy hôm sau, nó lại áp tai vào gối và chẳng nghe thấy gì hết. Có điều lạ, cái miếng gạch bông trồi lên làm nó ngã hôm nào sao giờ biến mất, phẳng lì một cách đáng ngờ. Nó suy tính có nên rủ Duy tham gia vụ này không. Dù Duy nhát ma còn hơn nó, nhưng ít ra có 2 đứa, cảm giác vẫn an tâm hơn.
– Cái gì! Nhà mày có căn hầm bí mật thật hả?
Nó nhìn Duy theo kiểu mày là người nói tao điều đó mà giờ còn hỏi lại à!
– Thì tao nghe kể, dọa mày sợ vậy thôi. Ai ngờ mày đi điều tra thật.
– Muốn thì giúp, không muốn thì thôi. Không ép!
Thấy con bạn mặt thảm hại giận dỗi. Duy tội tội, thương thương nên cũng mủi lòng. Nhưng tao giúp cách nào khi đêm mới xuất hiện mà tao là con trai sao ngủ lại nhà mày được?
– Thì đầu tháng sau, mẹ tao đi vắng, mày qua nhà tao ngủ. Cứ nói bố mẹ mày, mày đi qua nhà đứa nào đó ôn bài chung.
Duy ậm ừ nghe xuôi xuôi. Bị con bạn khích bác nên máu nam nhi xông pha trận mạt làm khí thế nó sung bần bật, chỉ muốn tối nay đi bắt ma ngay lập tức.
Tháng này, mẹ nó vắng nhà 2 ngày. Nó chớp cơ hội đẩy em qua nhà ngoại với lý do nó qua nhà bạn học bài và ngủ lại, suy ra không ai ở nhà. Đêm đó, tiếng cọt kẹt cửa bếp lại rên rỉ. Nó và Duy đơ mắt nhìn nhau. Hai đứa chạy lên giường áp tai vào gối, tiếng nước tí tách rõ mồn một. Tiếng xích kéo lê nặng trình trịch…Rồi cả tiếng gầm gừ…Mồ hôi của Duy túa ra, đến nước bọt Duy cũng không dám nuốt. Tay chân Duy lạnh toát. Nó kêu Duy nằm im, một mình nó lân la xuống bếp. Nó núp sau bức vách ngăn cửa bếp. Có tiếng bước chân càng ngày càng rõ dần. Thình lình, miệng nó bị bịp chặt bởi một bàn tay. Tiếng nói bên tai thì thào “Tao này”. Lúc này nó chỉ muốn quay lại đá thằng bạn một cái cho bõ tức. Nhưng lại một tiếng bước chân dội lên. Lần này thì là ai???? Nó vừa sợ, vừa hồi hộp chỉ muốn đưa tay bật cái công tắc điện nhà bếp lên ngay lập tức.
Tiếng bước chân vọng lại một gần hơn, nó với Duy đứng im thim thít, đến thở cũng nhẹ nhàng hết mức. Từ từ cái nắp hầm mở ra, ánh đèn cầy lập lòe, in bóng người phụ nữ lên tường…..LÀ MẸ NÓ. Chân tay nó và Duy đông cứng, nếu giờ có bị ma đuổi chắc chỉ biết chết đứng. Mẹ nó kéo nắp hầm lại khóa kỹ càng, rồi lại để miếng gạch bông đè lên như chưa hề hay biết cách đó một bức tường đang có 4 con mắt chăm chú theo dõi. Mẹ nó hoàn thành xong, đi lối cửa sau và biến mất. Phải mất gần nửa tiếng sau khi máu đã chảy lại về tim, thần kinh não bắt đầu hoạt động lại, nó ngồi thụp xuống và chẳng còn biết gì nữa.
– Chị tỉnh rồi à! Dậy ăn cháo đi, Bà ngoại nấu đấy! Em vừa gọi mẹ rồi. Chắc mẹ cũng sắp về.
Trên tay nó lùng bùng đống dây của trai nước truyền. Ký ức tối qua trở về dội vào khiến chân tay nó lại bủn rủn, lạnh toát.
Duy chạy thộc vào nhà, nhìn nó tỉnh lại vui mừng, hớn hở ra mặt. May quá! Mày tỉnh rồi. Tao cứ sợ…Sáng tao xin phép nghỉ học cho mày rồi. Tối qua, mày làm tao hoảng quá chẳng biết làm sao. Tự nhiên ngồi xuống rồi ngất lịm. May có mấy kỹ năng của bố tao truyền lại nên sơ cứu cho mày. Sáng sớm bố tao chạy qua truyền nước cho mày đấy. Bố tao kêu mày kiệt sức quá nên mới vậy.
– Tao phải làm sao đây hả Duy??? Nước mắt nó lưng tròng, chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Chẳng hiểu sao những lúc thế này Duy lại ra dáng đàn ông, bình tĩnh và mạnh mẽ lạ: – Mày cứ bình thường với mẹ mày đi. Chưa rõ thực hư thế nào mà. Biết đâu mẹ mày nuôi con gì ở dưới đó.
– Lần trước tình cờ tao nghe cô Hoa trong hội phụ nữ tình nguyện kể chuyện, tao mới biết không phải tháng tình nguyện nào mẹ tao cũng tham gia, và tháng trước còn đến trễ một ngày so với mọi người. Tao đã đinh ninh, nhưng không muốn nghĩ tới!!! Ai ngờ…
“Chào Duy! Cảm ơn cháu nhé! Không thì Mai nhà cô chẳng biết phải làm sao”. Tiếng mẹ nó từ cửa bước vào. Nhìn mặt mẹ tím tái mồ hôi lấm tấm chắc mẹ phải lo lắng cho nó đến nhường nào. Nhưng đáp lại mẹ nó là một cái nhìn lạnh nhạt. Duy nhíu mắt nháy nó cố gắng bình thường hóa mọi việc đi.
Mấy ngày sau đó, nó cố gắng bình thường với mẹ những vẫn bị mẹ phát hiện. Mẹ hỏi mà nó chối bay, không thì cũng lấy chuyện học hành ra làm cớ. Nghe mẹ đề nghị đầu tháng sau đi dã ngoại, nó viện cớ có khóa hướng nghiệp ở trường nên không đi được. Có lẽ thấy con gái mệt mỏi nên đợt này mẹ nó nhìn cũng tiều tụy. Nó thương mà cũng giận nhưng chẳng dám hỏi.
Sau một lần tình cờ dọn dẹp lại nhà cửa nó thấy một chiếc chìa khóa được chôn dưới chậu cây xương rồng. Tim nó thót lên như sắp xửa phá được vụ án căn hầm bí ẩn. Nó triệu tập ngay Duy và bàn tính kế hoạch tác chiến. Với tài của một thằng con trai Duy tìm ra được viên gạch nơi che nắp căn hầm bí ẩn. Giờ là vấn đề thời gian. Và tất nhiên là ngày thứ 2 đầu tháng khi mẹ nó đi vắng.
Chiều hôm ấy một bí mật kinh hoàng đã làm thay đổi cuộc sống của bốn con người trong ngôi nhà ấy. Nó và Duy đẩy từ từ nắp căn hầm bí ẩn ra. Những bậc thang dài sâu hắm, dù là ban ngày nhưng dưới đó thì ngày cũng như đêm chỉ một màu đen phủ kín. Một bên tay là cây Thánh gía, bên kia là chuỗi tràng hạt nó cầm chặt trorng tay. còn Duy cầm đèn pin đi trước. Cái u tối và mủi ẩm mốc trong căn hầm khiến nó có cảm giác như mình và Duy đang đi xuống tầng địa ngục gặp Diêm Vương vậy. Càng bước dần xuống căn hầm bao nhiêu tiếng tí tách rơi của nước càng nghe gần hơn. Tạch! Có giọt nước rơi xuống đầu nó. Nó giơ tay lên tóc quệt xuống xem. Một màu đỏ thấm kèm theo mùi tanh tưởi của máu. Nó muốn hét toáng lên thì ngay lập tức bị bàn tay Duy bịp lại. Duy đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng, chỉ lên trần có xác con gì đó. Là con chuột kẹt vào cây đinh nên chết. Tim nó tưởng như ngừng đập 30s, nó hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh thì lại sặc sụa ho vì bụi. Duy nheo mày tỏ ý không hài lòng: “Đi bắt ma như mày có mà chết sớm”. Bị thằng bạn quở trách nó bực mình thầm nghĩ đứa nào rủ mày đi trước mà ra vẻ làm bộ ta đây. Hừ!. Mà can đảm của nó đâu hết rồi nhỉ. Nó vốn là đứa rất hiếm khi biết sợ là gì cơ mà. Đang mải nghĩ, bỗng nó đụng vào vật gì cưng cứng. Một bàn tày xù xì chạm vào tay nó kèm theo tiếng gừ gừ rên rỉ.
Duy lia vội chiếc đèn pin vào chỗ nó. Trước mặt nó là một con quái vật mắt, mũi, miệng biến dạng, da thì bong chóc, ghẻ lở gớm ghiếc, râu tóc lổm xổm, nhìn chằm chằm vào nó. Nó ngã quỵ xuống, người run lẩy bẩy, miệng thở hổn hển, mắt nhìn không chớp. Con quái vật cũng đáp lại nó bằng một cái nhìn đầy kỳ quái. Bất chợt có âm thanh vọng lại từ phía cầu thang: “Ta đã cảm thấy không ổn với thái độ của cô gần đây, không ngờ cô đã tìm ra được chỗ này”. Duy dìu nó đứng dậy chĩa thẳng chiếc đèn pin về phía người đàn bà. Nó nắm chặt cây thập giá và chuỗi tràng hạt trên tay lấy hết sức lực cảm giác như muốn chiến đấu một sống một còn với con quỷ đội lốt người kia. “Ta đã sinh nghi ngươi không phải là mẹ ta, người trong cũi sắt này mới là mẹ ta đúng không?”. Người đàn bà kia bật cười một cách nhan hiểm vang cả căn hầm, làm chuột gián từ đâu chạy ra náo loạn tông cả vào nhau.
“Trước khi là ma ta cũng được sống hạnh phúc bên gia đình và con cái. Nhưng người đàn ông đê tiện đó đã phản bội ta và giam ta vào căn hầm này. Đến khi ta gần như chẳng còn sức lực nào nữa thì mẹ ngươi phát hiện ra căn hầm bí ẩn và giúp ta sống sót, nhưng đã không kịp nữa rồi. Ta mắc bệnh phong cùi và chết dần chết mòn. Mẹ ngươi đã chôn ta rất tử tế. Ta làm ma vất vưởng vì chưa trả được mối thù nên chưa được siêu thoát. Ta tìm ra được gia đình người chồng cũ nên quyết định trả thù bẳng cách mượn xác mẹ ngươi và để cho linh hồn mẹ ngươi ngụ vào thân thể ta. Nhưng giờ ta không muốn quay trở về thế giới bên kia nữa. Cô bé thông minh và giỏi lắm! Nhưng chính sự thông minh đó khiến cô và cậu nhóc này sẽ phải chết. (giọng người đàn bà đanh lại) Ta không thể giết mẹ cô nhưng cô thì có đấy”. Bà ta tiến tới lăm lăm con dao trong tay. Tiếng con quái vật gầm gừ kêu thét, tay đập vào khung sắt như muốn cứu con mình thoát khỏi con ma. Bụp! Những tia máu phọt ra. Con dao đã đâm vào tim nó. Cây thập giá tuột khỏi tay nó và rơi xuống đất, chuỗi tràng hạt bị đứt giữa không trung. Từng hạt, từng hạt rơi lộp độp xuống đất. Tiếng gầm rú của con quái vật òa vào tiếng gọi thất thanh của Duy vang vọng cả ngôi nhà….. Maiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…….
“Mai! Mai! Dạy đi mày! Mình còn đi bắt ma nữa”. Nó hoảng hồn tỉnh dậy. Tay sờ vào tim không sao cả. 2h chiều đúng như lịch hẹn với Duy. Nó bàng hoàng kể cho Duy về giấc mơ và đề nghị có nên thêm viện trợ. Duy phủi bay ý nghĩ của nó nếu không muốn ngày mai nhà nó biến thành viện bảo tàng cho người ta tham quan. Nó thở dài, mong cho nó và Duy được bình an trở về.
Căn hầm giống y chang trong giấc mơ của nó đến lạ lùng dù nó chưa đặt chân đến đây lần nào. Nó nghĩ chắc mọi căn hầm đều được xây giống trong phim. Đi xuống hết bậc thang, nó mừng thầm vì chẳng có giọt máu nào rơi vào đầu nó. Bụp! Có thứ gì vừa rớt xuống tóc nó. Nó run rẩy đưa tay lên quệt thì… máu. Duy chỉ nó nhìn lên trần, một con chuột đang bị kẹt giữa cây đinh. Tại sao mọi thứ diễn ra giống giấc mơ của nó đến từng centimet. Nó bấu Duy một cái làm anh chàng chưa kịp hét lên thì bị tay nó bịp lại. “Mày điên à, tự dưng sao bấu tao”! Thằng bạn ra mặt tức đùng đùng đi về phía trước. Vậy là không phải mơ. Là thật. Nó nhìn lên phía cầu thang tối hằm như muốn lùi bước. Tiếng nói run lập cập của thằng bạn kéo nó về với thực tại. “Ở…. đ â y… c ó… ng ười….ng…ười …bị ….giam thật mày ơi!” Nó ngước lên nhìn. Là con quái vật trong giấc mơ đây mà. Nó run sợ chết lặng nhìn con quái vật. “Có phải mẹ đấy không?”. Con quái vật chỉ biết gừ gừ, hai tay nắm chặt khung sắt như muốn được thả ra. Chân con quái vật bị một cái xích nặng còng ở chân chỉ có thể quanh quẩn trong nơi bị giam cầm.
“Mẹ đã cảm thấy không ổn với thái độ của con gần đây, không ngờ con đã tìm ra được chỗ này” tiếng từ chân cầu thang vọng lại. Nó quay lại và gào lên “Thả mẹ tôi ra”. Không cần nghĩ nhiều rồi lao thẳng về phía người đàn bà đâm một nhát vào bụng trước sự ngỡ ngàng của Duy, của con quái vật và cả người phụ nữ. Máu chảy loang lổ cả người nó. Người phụ nữ chỉ kịp gọi tên “Mai… mẹ…..” rồi bất tỉnh.
Tiếng còi xe cấp cứu vang cả một khu xóm. Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, mỉm cười thở phào nhẹ nhõm. “Ơn Chúa! Vết đâm không sâu nên không ảnh hưởng đến nội tạng. Lát sau mẹ cháu sẽ tỉnh lại thôi”. Nó ngồi bất động như tượng, hai mắt sưng húp và đỏ hoe. Mọi người động viên, an ủi nó thế nào, nó cũng không tin rằng mình đã đâm mẹ.
Nửa tiếng sau, hết thuốc mê mẹ nó tỉnh dậy. Mọi người vây quanh giường nghe mẹ nó kể chuyện. Thực ra người ở dưới căn hầm ấy là bố nó. Bố nó bị bệnh phong cùi làm cho biến dạng khuôn mặt. Ngày ấy khi biết mình bị bệnh, bố nó đã tự tránh xa mẹ con nó để mẹ con nó hiểu lầm là bố nó bỏ đi theo người phụ nữ khác. Rồi khi bệnh trở nặng, ông được người ta đưa vào một trại phong cùi chăm sóc. Cách đây 10 năm, trong một lần cùng hội phụ nữ đi chăm sóc bệnh nhân phong cùi, mẹ nó phát hiện ra bố nó. Mẹ nó xin bố nó trở về nhưng bố nó cương quyết không muốn ảnh hưởng đến vợ và các con. Hai năm sau đó, bệnh tình của bố nó trở nặng hơn. Trước tình cảm và sự van nài của mẹ, bố nó không thể chối từ được nữa. Càng dần căn bệnh phong cùi làm bố nó mất đi khuôn mặt, mất luôn khả năng nói. Nhiều lần bố nó bị căn bệnh hành nên chỉ muốn tự tử. Việc mẹ nó xích chân bố nó lại là để bố không ra khỏi những thanh sắt tìm đến cái chết. Đâu đó có tiếng sụt sùi, có sự ngỡ ngàng, sự cảm thông hiện rõ trên khuôn mặt của những ai đang nghe câu chuyện. Mẹ nó cầm tay hai chị em nó nước mắt lăn khẽ xuống thái dương. “Mẹ xin lỗi hai chị em đã để hai đứa phải lo lắng! Mai, con tha thứ cho mẹ nhé!” Nó òa lên khóc như một đứa con nít 3 tuổi rồi ôm trầm lấy mẹ mà nức nở, mà tức tưởi.
Một tuần sau mẹ nó được xuất viện. Trong khoảng thời gian ấy bố nó đã được đưa tới một trại phong cùi. Hàng lau bên đường rì rào theo điệu ru của gió. Nó đưa tay ra khỏi xe hít lấy hít để mùi cây cỏ, hứng trọn những tia nắng của buổi sớm mai rồi nhoẻn miệng cười. Nó muốn nói với bố thật nhiều có cả xin lỗi, cả cảm ơn, và cả tình yêu dành cho bố bấy lâu nay nữa. Nhìn bố trong bộ dạng gớm ghiếc, không một chút sợ hãi nó chạy lại ôm chầm lấy bố. Tuy chỉ được ôm bố qua một lớp áo bảo vệ, dù lớp áo ấy có hơi dày nhưng nó vẫn cảm giác được tim mình nóng hổi, vẫn cảm thấy được sau lớp da sần sùi này có hơi ấm của người cha len lỏi vào sớ thịt nó. Không biết ôm nguyên một bộ áo bảo vệ dày cộm thế này bố nó có cảm nhận được giống như nó không nhỉ! Có giọt nước nong nóng chạm vào chiếc lúm đồng tiền trên má nó. Nó đã tự hứa không được khóc trước mặt bố, vậy mà… Bố nó lấy tay chạm vào kính của chiếc mũ bảo vệ như đang lau những giọt nước mắt cho nó. Cả 4 người gia đình nó có lẽ chưa bao giờ hạnh phúc như khoảnh khắc này.
Hơn một tuần sau bố nó mất. Trước ngôi mộ một tấm hình người đàn ông được phác họa bằng bút chì lồng trong khung kính đang nhìn nó bằng đôi mắt trìu mến. Chắc bố sẽ vui lắm với bức phát họa này của nó.
“Bố chưa bao giờ oán thán cuộc đời đã mang căn bệnh này đến cho bố. Bố chỉ tiếc là chưa dành hết yêu thương cho mẹ và các con. Bố luôn là người hạnh phúc nhất trên đời này vì có 3 nàng công chúa xinh đẹp luôn bên mình. Mai à! Bố biết con thi vào luật là vì bố. Nhưng bố muốn con không từ bỏ ước mơ của mình. Ước mơ của một kiến trúc sư. Xây dựng nên những căn nhà kiên cố không chỉ đẹp mà trong ngôi nhà ấy luôn có tiếng cười của những người cha, người mẹ, người con.”
Ngay sau đó, căn hầm bí ẩn được phá bỏ. Nhiều người cho rằng tại sao không giữ lại làm kỷ niệm nơi bố nó từng ở, sống và chiến đấu với căn bệnh này. Mẹ nó nói rằng: “Trong tim mỗi người đều có một căn hầm bí ẩn của riêng mình. Nơi đó có thể là nỗi đau, là nỗi nhớ, là tình yêu dành tặng cho một ai đó đã đi khỏi cõi đời này, mà có lẽ ít người có thể tìm thấy chìa khóa đi vào căn hầm ấy được.” Nhưng nó biết rằng, 3 mẹ con nó đều có chung một chiếc chìa khóa để mở một căn hầm bí ẩn.
Mai Thương