Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không làm sao lên được. Cuối cùng đành phải ở lại dưới giếng.
Một lúc sau, có một con Dê khát nước ra giếng uống nước. Nhìn thấy Cáo ở dưới giếng, Dê cất tiếng hỏi:
– Anh Cáo thân mến, xin hỏi nước ở dưới giếng có vị ra sao vậy?
Cáo gặp được Dê thì mừng thầm trong bụng. Nó nghĩ: “Cuối cùng cơ hội thoát chết của ta cũng đã đến rồi”.
Thế là Cáo vừa liếm môi vừa làm ra vẻ, nói:
– À, bác hỏi đúng người rồi đấy. Tôi vừa mới uống nước ở dưới giếng này xong, vị ngon miễn chê. Đây là đúng là nguồn nước ngon nhất thế gian đấy. Bác đừng do dự, mau xuống đây uống đi. Bác sẽ thấy ngay là tôi nói không sai tí nào.
Nghe Cáo nói, Dê lại càng cảm thấy khát hơn, còn đâu nghĩ được là Cáo có thể lừa mình? Dê háo hức nhảy xuống giếng. Sau khi uống nước xong, Dê mới nhận ra rằng để trèo lên miệng giếng không phải là chuyện dễ. Nó liền bàn với Cáo để tìm cách thoát khỏi giếng.
Cáo nghĩ ngợi một hồi rồi bảo Dê:
– Tôi nghĩ ra cách này. Bác gác hai chân trước lên thành giếng, rồi dựng sừng lên, tôi sẽ trèo lên lưng bác để nhảy lên trước rồi sẽ kéo bác lên sau, thế là cả hai chúng ta đều thoát.
Dê bằng lòng làm theo lời Cáo. Cáo trèo lên lưng Dê rồi lấy sức bật nhảy lên miệng giếng. Nó thoát được rồi liền bỏ mặc Dê lại. Dê vô cùng tức giận, mắng Cáo là kẻ không biết giữ lời hứa. Cáo bảo Dê:
– Này, ông bạn, nếu đấu óc ông đủ thông minh thì ông đã chẳng nhảy xuống đó.
Lời bàn:
Khi làm việc, không nên hành động bột phát mà phải nghĩ tới hậu quả sau này, suy tính trước xem tiếp theo phải làm gì, chứ không nên làm tới đâu nghĩ tới đó.