Chỉ là tay em nhiều lúc chẳng biết giấu vào đâu sau khi đôi găng ngoài đã ướt mèm vì sương lạnh. Ôi cái mùa đông mà em yêu thích lại có những người bạn đồng hành đáng ghét khủng khiếp. Em cứ than thở mà em vẫn cố chấp yêu. Người ta chẳng nói, phụ nữ quyến rũ nhất là khi cố chấp yêu còn gì?
***
Em nhớ lúc có thể thản nhiên dúi đôi tay cóng vào cổ anh, nhìn anh rùng mình vì cơn lạnh đột ngột thế mà vẫn giữ nguyên tay em ở đấy. Sự ấm nóng ngay lập tức tràn vào tim còn trước khi tay em hết tê dại. Sau này em ko chơi trò ý nữa, không phải vì anh không cho, mà vị sợ làm anh ốm. Và em ngoan ngoãn đặt tay mình vào đôi tay to gấp rưỡi, ram ráp và che chắn rất kỹ càng.
Cũng chẳng phải nhớ anh … Khi mà bật cười trước một cảnh phim, rồi nhớ ra mình cũng từng là nhân vật trong tình huống ấy. Bẽn lẽn lặng im sau nụ hôn chưa dám mong đợi, cam chịu để anh vừa cười vừa ôm vào lòng:
– Sao bình thường ghê gớm mà bây giờ ngoan quá vậy.
Anh hỏi kỳ! Bấy giờ đâu có phải là lúc bình thường.
Rồi là những tối ngồi hồi hộp nhìn điện thoại. Nào có phải là mong tin nhắn hay cuộc gọi gì từ anh đâu. Bởi như thế có nghĩa là nhiều khả năng anh bất ngờ bị công việc lấy đi mất. Nếu điện thoại cứ trật tự nằm một góc, thế nào anh cũng xuất hiện để khiến em thoát khỏi những cơn đau tim nho nhỏ vì mong chờ. Chúng ta nắm tay đi dạo mấy vòng khu phố, dừng lại khi bụng đói meo và em bắt đầu ngó ngoáy tay chân, trêu chọc anh đủ kiểu. Anh giả vờ giận lẫy:
– Này! Anh là đồ chơi của em đấy à?
Em chẳng nhớ anh. Nhưng chẳng còn ai để em lầy “làm đồ chơi” nữa …
Em không nhớ anh. Em nhớ những phút giây em được là chính mình trước mặt một ai đó.
Em không nhớ anh. Em nhớ cảm giác an toàn tuyệt đối, được bao bọc trong tình yêu của một ai đó.
Em không nhớ anh. Em nhớ lần đầu tiên mình hoàn toàn tin tưởng vào một người rằng người đó sẽ không rời bỏ mình …
Và em nhớ … nhớ cả cái lần chúng ta hứa … một ngày nào đó … sẽ quên nhau …