Tôi gắng gượng với tay để nắm lấy đôi tay chai sần của Biển. Chàng trai của biển à, cậu sẽ không lẻ loi nữa đâu, ít ra mùa hè này, còn có tớ ở đây…
***
Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có bàn tay ai đó dịu dàng lay tôi tỉnh dậy. Bên tai, chiếc Ipod quen thuộc vẫn ngân nga những nốt nhạc “Never grow up”.
Mẹ mỉm cười hài lòng khi thấy đôi mắt tôi đờ đờ mở ra, bà nhẹ nhàng kéo tôi ngồi lại ngay ngắn:
– Đến biển rồi, con!
Tôi đưa tay mở toang ô cửa kính vẫn đóng kín mít nãy giờ. Đầu tiên là nắng chói chang làm mắt cay sè, rồi gió biển, tự do và khoan khoái lấp đầy những ngóc ngách chật chội của chiếc xe ô tô. Và tin được không, ngay trước mặt tôi là màu xanh lam dìu dịu của biển, những bãi cát vàng lấp lánh ánh nắng mặt trời. Nghe đâu đó trong gió, có cả mùi mặn mòi của biển khơi.
Mẹ đưa tôi xuống bãi cát, để bàn tay tôi gần như chạm tới biển, như với một cái là cả mảnh trời thiên thanh mây lồng lộng đã nằm gọn trong bàn tay bé nhỏ tôi. Tôi rướn người để chân mình chạm vào cát vàng, để nghe cảm giác lạo xạo dưới bàn chân. Nhưng… Tôi ôm mặt, òa khóc, nước mắt đầm đìa rớt trên lòng bàn tay. Như đôi tay này đang hứng cả một nỗi đau, chứ không phải là những giọt nước mắt.
Chân tôi không hề có cảm giác. Tôi vô thức ngừng khóc, tay lần theo tay vịn làm bằng kim loại của chiếc xe lăn, lạnh toát.
***
Hoàng hôn, ngày sắp tàn trên biển. Tôi ngồi một mình trên xe lăn, lặng lẽ nhìn vầng mặt trời đỏ ối phía chân trời. Biển hiền hòa một màu xanh lam dìu dịu. Đôi lúc biển điên cuồng như một con quái vật chỉ chực chờ nuốt trọn bất cứ thứ gì nó tìm thấy. Đôi lúc biển lại dịu dàng như một người mẹ. Ngay lúc này nó khiến tôi dễ chịu, hít căng vào ngực một luồng không khí trong vắt, mặn mòi.
Hoàng hôn, bãi cát đã thưa vắng người, chỉ có từng tốp thanh niên nói cười rảo bước, dấu chân họ in hàng dài trên bãi cát mênh mông. Duy chỉ có cậu ấy, cậu con trai tôi để ý nhất, cậu đi một mình, và thi thoảng khom lưng nhặt thứ gì đó nằm sâu trong cát.
Tôi vội vàng vơ lấy chiếc bút chì gỗ mới tinh đã được mẹ gọt cẩn thận, từng nét chì êm ái như đang nhảy múa trên tờ giấy trắng.
– Cậu đang vẽ gì vậy?
Bất thình lình, một cái đầu nhô lên khỏi giá vẽ. Tôi giật mình đến mức đánh rơi chiếc bút chì xuống cát. Cậu bạn nãy giờ tôi vẫn lén quan sát cười thật hiền. “Một chàng trai của biển” – tôi đã nghĩ như thế khi chạm phải ánh mắt cậu giữa không trung. Mái tóc mềm quăng quật trong gió biển, làm da rám nắng, nụ cười cậu như bừng sáng giữa ánh hoàng hôn nhập nhoạng.
– Cậu đang vẽ tớ hả?
Chàng trai của biển nghiêng đầu nhìn tôi cười. Tôi hơi gật đầu và cảm thấy có chút gì như là xấu hổ:
– Tớ vẽ cậu không được đẹp lắm.
– Tớ thấy rất đẹp mà. Nè, cho cậu! – Cậu ta chìa về phía tôi một con ốc biển rất đẹp, lấm lem dính cát.
Tôi rụt rè cầm lấy con ốc, đúng lúc cậu bạn đang định mở lời gì đó thì tiếng mẹ gọi tên tôi vang lên thật gần.
– Tớ phải về rồi. Gặp lại cậu sau! – Tôi mỉm cười và lái chiếc xe lăn quay ngược phía sau.
– My đừng quên tên tớ là Biển nhé!
Giọng Biển vang lên sang sảng sau lưng. Tôi không quay đầu lại, chỉ khẽ mỉm cười một mình, cậu đúng là chàng trai của biển!
***
Sớm tinh mơ, tôi đã trở dậy, mang theo giá vẽ cùng chiếc bút chì gỗ, tôi quay lại bờ biển hôm qua, không quên dặn mẹ đừng lo lắng. Có lẽ cũng đã lâu rồi, mẹ chưa thấy con gái cười tươi đến vậy.
Biển đã ở đó tự bao giờ, thấy tôi, cậu toe toét cười, tay giơ lên một túi mực khô nhỏ.
– Của nhà tớ nướng đấy, My ăn đi.
Chúng tôi, người ngồi trên xe lăn, người ngồi bệt trên nền cát, đón bình minh bằng việc ăn mực nướng và trò chuyện thật rôm rả.
– Nhà tớ có ba bố con thôi à, mẹ tớ mất sau một cơn bão biển ghê gớm. Chị hai thì đã đi lấy chồng từ năm mới qua mười sáu.
– Mười sáu ư? Tức là bằng tuổi tớ bây giờ?
Biển cười buồn, cậu khẽ gục gặc cái đầu:
– Nhà tớ nghèo mà, chị ấy và tớ đâu được đi học. May ra thì có em gái tớ… À mà hôm qua nó cứ đòi gặp cậu để xem tranh cậu vẽ đó nghen.
Gương mặt cậu hớn hở khi nhắc tới em gái, nhưng ẩn sau nụ cười đó là cả một đôi mắt mênh mông, sâu hun hút như lòng đại dương. Tôi buồn bã nhìn xuống đôi chân mình, nỗi đau của tôi đâu có quá lớn như anh em Biển. Tôi vẫn còn mẹ để yêu thương, vẫn được đi học, nô đùa cùng bạn bè, đâu như Biển, đã phải lao động để kiếm tiền nuôi em gái ăn học. Có lẽ em gái Biển cũng chịu nhiều thiệt thòi. Tôi như hình dung ra đôi mắt em mong ngóng cha và anh trai trở về sau mỗi lần ra khơi, em bé nhỏ ngồi lặng lẽ bên những chậu đầy cá, chờ người ta đến mua… Có lẽ, anh em họ không có mùa hè. Mùa hè, trong mắt Biển, trong tâm hồn của em gái Biển, là mùa bão nổi, là mùa du lịch, là mùa buôn may bán đắt…
Tôi gắng gượng với tay để nắm lấy đôi tay chai sần của Biển. Chàng trai của biển à, cậu sẽ không lẻ loi nữa đâu, ít ra mùa hè này, còn có tớ ở đây…
***
– Biển đã bao giờ thử cái cảm giác, nằm trên thuyền, giữa biển đêm và mặc cho nó trôi lênh đênh chưa?
– Nghe có vẻ lãng mạn?
– Ờ, My mới đọc chi tiết đó qua một truyện ngắn mà chưa được thử hết á.
Tôi nói dăm ba điều vu vơ với Biển như thế. Đâu ngờ, tối hôm đó cậu sang nhà xin phép ba mẹ cho tôi được thử một lần.
– Ờ, lâu lâu cũng phải để My được ra ngoài chơi một lần chứ. My nó lớn rồi, đâu còn con nít. – Ông nội ngồi trên ghế mây, tay vân vê sợi râu dài trắng như cước.
Ban đầu mẹ phản ứng gay gắt trước lời đề nghị của Biển, nhưng ông nội đã nói thế, mẹ chỉ còn cách sụt sùi dặn tôi quá trời những thứ không được làm. Tôi nhìn vào mắt mẹ, nói thật mạnh mẽ:
– Con hứa là con sẽ trở về!
***
Tôi nằm lênh đênh giữa biển đêm, ngắm trăng lên tròn vành vạnh. Gió biển hiu hiu thổi làm khô tấm áo dính đầy mồ hôi khó chịu. Mèo, em gái Biển, nói không ngớt lời. Con bé nhỏ xíu mà lanh quá trời. Nó bắt tôi kể đủ thứ về thành phố. Tôi kể nó nghe về những con đường sáng lấp lánh ánh điện, những cửa hàng quần áo bày đủ thứ áo váy đẹp đẽ… Mèo ngước lên nhìn trời đêm, giọng thèm thuồng đến tội nghiệp:
– Ước chi em có một cái váy giống vậy, chị My à.
***
Mèo đã ngủ được một giấc sâu mà tôi cứ trằn trọc mãi vì lời nói thủ thỉ ban nãy của nó. Lần này đi biển mẹ chất đầy trong hành lý tôi những chiếc váy xinh xắn, nhưng tôi đâu có mặc bao giờ, đôi chân ngồi trên xe lăn đâu biết diện váy mà khoe với ai. Tôi bật khóc nhè nhẹ, nước mắt lăn tròn qua sống mũi, vỡ tan vào không trung.
– My khóc hả My?
Biển nhổm người dậy, tay cậu đan chặt trong tay tôi. Tôi nói giọng nghèn nghẹt:
– Ờ, đừng có nhìn. My khóc coi xấu lắm.
– My đừng khóc, mai mốt tớ dẫn My ra thị trấn. Ở đó đẹp lắm.
Tôi bật cười vì cái giọng hệt như dỗ dành trẻ con của Biển.
– Biển không được nuốt lời nhé!
Biển cười giòn tan, cậu đâu biết tôi sống trên thành phố đã quá chán chường những nơi ồn ào, đẹp đẽ mà ngột ngạt và phù phiếm như thế rồi…
***
Mấy hôm nay biển lên cơn giận dữ, từng đợt sóng sủi bọt trắng xóa xô bờ vội vã. Ông nội dặn dò mọi người không được ra ngoài, mái nhà cũng được ông cẩn thận đóng lại chắc chắn. Có lẽ ông vẫn sợ, có lẽ ông vẫn chưa thôi bị ám ảnh… Bão biển của mười năm về trước đã cuốn bà đi mãi, đi xa ông, xa thật xa… Tôi rùng mình lắc đầu để hất những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí. Bên ô cửa sổ duy nhất chưa bị bịt kín, tôi ngồi lọt thỏm trên chiếc ghế mây, nhấm nháp những chiếc bánh quy mẹ vừa nướng và lơ đãng đọc sách. Bên ngoài tiếng gió chưa thôi gào rít. Không biết giờ này Biển đang làm gì? Nhà Biển có chắc chắn để đón bão không? Miếng bánh quy cắn dở trên tay tôi vụt rơi xuống đất, tan thành nhiều mảnh vụn. Nỗi sợ hãi của nhiều năm về trước bám riết lấy tôi, khi lần cuối cùng nhìn thấy bà nội. Bà được người ta tìm thấy trên bờ cát sau trận bão… Không. Biển nhất định sẽ trở lại để đưa tôi ra thị trấn, cậu ấy đã hứa, đã hứa nhất định phải như thế rồi cơ mà. Tôi cúi người thu gọn mảnh bánh quy vỡ vụn, đầu óc vẫn vẩn vơ nghĩ về Biển…
***
Biển trở lại nhà tôi vào một ngày hửng nắng. Cậu cười tươi rói, chìa tay khoe tôi một túi ốc biển. Vậy là cậu đã giữ lời hứa.
Biển đèo tôi trên chiếc xe đạp cũ, từng vòng bánh quay trong ánh nắng tươi sáng của ngày mới. Thị trấn nhộn nhịp người sau những ngày bão nổi. Hai bên đường, dưới những mái tôn, những căn nhà tạm bợ, mấy em bé, cỡ chỉ chừng tuổi Mèo đang mời mọc khách ghé lại mua quà lưu niệm. Những em bé lớn lên bên biển, mái tóc vàng lơ thơ cháy khét nắng, làn da đen sạm, lem luốc. Duy đôi mắt các em là luôn ngời sáng, một thứ ánh sáng trong trẻo và tràn ngập những hi vọng.
Biển dừng xe trước một quán bán hàng lưu niệm nhỏ. Ở đây đầy những vỏ ốc ghé vào tai phát ra những tiếng sóng biển u u, những chuỗi dây vỏ sò sơn màu đẹp đẽ. Biển lựa một chiếc vòng vải xâu hình ông sao, cẩn thận đeo vào cổ tay gầy guộc cho tôi. Tôi khẽ khàng nâng niu chiếc vòng ấy, như một món quà vô giá, từ biển khơi.
Biển trở lại đạp xe dọc theo bờ cát. Nắng râm ran trên tóc, trên da mặt, làm lưng áo ướt đầm mồ hôi. Nhưng không sao, đã có gió. Luồng gió biển thổi tung mái tóc cậu ấy. Tôi khẽ khàng áp mặt vào lưng Biển, nhắm mắt để nghe tiếng đại dương thì thầm kể chuyện…
***
Ngày trở về, tôi ngoan ngoãn ngồi im cho mẹ tết tóc. Từng luồng nắng tinh khôi lách mình qua ô cửa sổ, chiếu rọi mọi ngóc ngách của ngôi nhà nhỏ.
Hôm ấy, Biển không tới.
Chỉ có Mèo đến, tíu tít kể chuyện như cố tình lấp đầy đi nỗi buồn vu vơ trong lòng tôi. Tôi mỉm cười kéo nó tới thật gần, cẩn thận đặt lên tay nó một bộ váy hoa thật đẹp.
– Chị My cho em thật hả? – Mèo choàng tay qua cổ tôi, thổn thức.
Em gái bé bỏng, hãy luôn vững vàng em nhé. Dẫu cho còn biết bao mùa bão nổi. Dẫu cho cuộc đời mà em, mà chị, mà biết bao con người ngoài kia nữa, đang sống thật chẳng dễ đi chút nào.
Trên đường trở về, tôi đưa mắt nhìn cảnh biển trải dài vun vút khuất sau tầm mắt mình, trong tay là lọ điều ước Mèo chuyển giùm Biển…
***
Một sớm chủ nhật trong lành, tôi đưa tay phác những nét chì ngọn ghẽ. Đầu bút chì êm ái trên giấy trắng như đang nhảy múa, nhảy múa trên những con sóng biển mà tôi hằng mong nhớ.
Nhưng nhất định tôi sẽ còn quay trở lại. Trở lại để nghe chính Biển nói với tôi những lời cậu đã ấp ủ viết trong tờ giấy hè năm nào…