(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện “Rồi sẽ qua hết, phải không?”)
Mẹ nhớ chị, rất muốn lên thăm chị. Nhưng mẹ còn phải làm việc, kiếm những đồng tiền ít ỏi cho chị được học hết đại học, có một tương lai tốt đẹp.
***
Chị tôi gọi điện về nhà khi tôi đang ngồi học trong phòng. Trời tối quá. Yên tĩnh và im ắng. Cuộc điện thoại làm xáo động tâm trí tôi.
Chị gái tôi khóc, những tiếng nấc lên lọt qua ống nghe, xuyên vào tai. Vừa khóc, vừa nấc, vừa nghẹn lời, chị tôi nói đứt quãng. Mẹ không gửi tiền lên, chị không còn một xu dính túi, không tiền học, không còn tiền làm vé xe buýt, lại không có tiền đóng học.
Mẹ mắng chị, mẹ dùng những lời nặng nề, đầy tổn thương. Tôi không biết…
Vẫn khóc, lần này chị khóc lẳng lặng, chẳng thành tiếng. Chị ép nỗi buồn vào lòng, im lặng một hồi, rồi chị lại bật nên những tiếng buồn “Tao muốn bỏ học lắm. Học cái trường mà suốt ngày chỉ tiền với tiền, suốt ngày mua cái nọ lót cái kia. Mẹ tưởng tao sướng lắm sao? Nhịn cơm từ sáng đến giờ, chẳng ăn gì. Tiền đâu? Tiền tao dốc vào học chứ tao có ăn chơi gì đâu. Mẹ chẳng hiểu… “
Chị gái tôi đang cô đơn, chẳng ai bên cạnh để lau đi giọt nước mắt tủi hờn. Chị mắc kẹt trong những dòng suy nghĩ hỗn độn của mình. Tôi chẳng biết làm gì ngoài lắng nghe, lắng nghe những tiếng buồn xót thương. “Đừng khóc, mẹ cũng khổ tâm mà. Mẹ phải vay quá nhiều tiền nên mới tức giận vậy”. Chị “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Lặng im lại trở về bên tôi. Im lắng lại trở về bên chị. Cô đơn đang bủa vây chúng tôi.
***
Xẹt qua những ngày “giông bão”
Chị tôi xinh gái, chị yêu một anh chàng hơn mình một tuổi vào cái mốc năm quan trọng – lớp 12. Vì thế việc học trở nên sa sút. Chị trượt đại học với số điểm thấp ngoài sức tưởng tượng. Mẹ ngỡ ngàng khi nhìn những con điểm của chị, chị bàng hoàng thất vọng về bản thân mình. Không khí nặng nề bao trùm lên căn nhà nhỏ của chúng tôi từ ngày biết điểm. Cửa phòng chị luôn đóng, chị nhốt mình đối mặt với bốn bức tường lạnh lẽo. Hàng xóm hỏi mẹ, mẹ lắc đầu lững lự nói chưa biết điểm. Mẹ đã khóc vào những lúc đêm, mẹ cứ nằm một góc giường, dòng lệ lại chảy hoài. Dáng mẹ nhỏ bé, mẹ lạc vào thế giới của buồn thương. Tôi chẳng thể nào bước vào được. Chị cũng khóc:một góc tường, một chỗ hẹp, chị ngồi đó, dáng người lạc lõng.
Một cú điện thoại vang lên trong những ngày ảm đạm, những ngày nước mắt ngự trị… Cuộc gọi đó khiến nét mặt mẹ giãn ra. Mẹ hơi cười, nụ cười hiếm hoi và duy nhất của ngày buồn. Chị tôi sẽ học ở trường dân lập, một ngôi trường có tiếng tăm nhưng hệ đóng tiền cao nhất. Số tiền cao ngất cho những năm học ở đó. Mẹ đắn đo, mẹ suy nghĩ, những lần trở dậy trong đêm nhiều hơn. “Thôi đành cho nó học đấy cho bằng chúng bằng bạn. Ở nhà không đi học tủi cho nó”. Chị khóc khi mẹ cương quyết bảo chị cứ học trường đó. Thằng người yêu bỏ chị trong những ngày khó khăn, chả có một lời động viên hay an ủi đến chị. Chị đau đớn và hối hận.
Từ thị trấn nghèo lên một thành phố sầm uất, học ngôi trường tiếng tăm, chị tưởng rằng tương lai đang rộng mở. Đằng sau thành phố sầm uất chứa đựng những mệt mỏi và chật vật. Bao nhiêu thứ cần tiền, bao nhiêu chi tiêu, bao khoản cao vút cần chị đóng. Lưng cơm nguội ngắt lèo tèo vài món vào buổi tối khi chị vừa tất bật đi học về. Những chuyến xe buýt chật cứng người giữa cái nắng như thiêu của mùa hè. Căn phòng trọ ẩm thấp, nhỏ hẹp đón chị về. Chị nhớ mẹ, chị nhớ bữa cơm giản dị nhưng ấm cúng nhà. Chị cố tập trung vào học, cố gắng bù đắp sai lầm của mình. Nhưng cái trường chị học giàu quá, bòn rút tiền khủng khiếp. Đôi lúc chị nghĩ đến bỏ học, chị nghĩ đến một công việc tay chân để nuôi lấy mình, để đỡ tội cho mẹ. Mẹ gạt phăng cái ý định của chị khi có lần nói đến. Mẹ bảo chị cứ học đi, tiền tao khác lo được. Thương con mẹ tất bật làm việc, tối ngày quanh quẩn tìm việc kiếm tiền. Ngày mẹ ngồi dệt bao cho một nhà máy tư, tối mẹ lại gò lưng ngồi dán những cái áo giấy. Tất bật ngày đêm nhưng số tiền mẹ kiếm được chẳng là bao. Cánh tay mẹ xưng lên, rã rời, bàn tay chai sần dấu ấn của công việc nặng nhọc. Gương mặt hốc hác , mẹ gầy đi nhiều quá. Mẹ bôi thuốc qua loa lên cánh tay đau nhức, uống vài viên thuốc rẻ tiền xua đi cái mệt rồi làm việc tiếp. Mẹ đau nhưng cố chịu đựng, mẹ nhọc nhưng vẫn gắng sức vì thương con, yêu con.
Mẹ đau tay quá, mẹ mệt mỏi, chị lại chẳng nhấc máy từ sáng đến giờ. Mẹ muốn gửi tiền cho chị nhưng mẹ chẳng nghe được giọng chị, chỉ thấy tiếng tút kéo dài lạnh lùng. Mẹ lo lắng, mẹ bồn chồn, thấp thỏm nghĩ đến chị. Trưa, chị nhấc máy, cảm xúc trở nên tức giận. Mẹ lo quá nên tức giân: mắng chị nặng lời. Mẹ cúp máy, mắt mẹ đỏ hoe. Nơi khóe mắt sâu những giọt lệ đọng đầy.
***
“Giông bão”sẽ qua, bình yên trở lại
Sáng mẹ dậy sớm, hái ít rau trong vườn, nấu cơm rồi cho vào chiếc hộp nhỏ. Mẹ ra xe rồi gửi tiền và cơm cho chị. Mẹ dặn dò ông lái xe một cách kĩ lưỡng, nhất định phải đưa tận tay chị. Chiếc xe lăn bánh mẹ nhìn theo hoài. Mẹ nhớ chị, rất muốn lên thăm chị. Nhưng mẹ còn phải làm việc, kiếm những đồng tiền ít ỏi cho chị được học hết đại học, có một tương lai tốt đẹp.
Chị gọi điện xin lỗi mẹ. Câu xin lỗi đầy chân thành cất lên khiến mẹ thấy an tâm hơn. Chị bảo mẹ giữ gìn sức khỏe. Chị hứa sẽ học tập chăm chỉ để đạt được một thành tích tốt.
Một thời gian qua đi, ngoài việc học chị đã đi làm gia sư kiếm một khoản tiền nhỏ đỡ mẹ. Ra trường, với thành tích học tập cao, chị đã kiếm được một công việc ổn định bằng chính sức mình. Cuộc sống gia đình bước sang một trang mới tốt đẹp hơn. Mẹ không còn vất vả làm thêm, chị cũng thường xuyên về nhà thăm mẹ. Cuộc trò chuyện của hai mẹ con giờ tràn ngập những tiếng cười nói.
Lem, 17/8/2014