(truyenngan.com.vn) Mong chị về ăn cơm với em một bữa, một bữa thôi chị ạ….
***
Tối nay, mưa rả rích, gió lùa qua khe của sổ nơi em ngồi, se se lạnh, căn phòng ẩm ướt….không gian im ắng chỉ nghe tiếng lách cách của em gõ những dòng này…
Chị su à, lâu lắm rồi chị nhỉ? 2 chị em mình không ăn cùng nhau, chị đi từ sáng tới tối mịt mới về, để tiền cho em đi học rồi về đi chợ nấu ăn, em làm gì thì tùy, chị mặc kệ,chị không nhắn tin hỏi han em nữa. Nhiều lúc, em tự hỏi, liệu em có phải em gái ruột của chị không???
Tối nay như bao tối, em ngồi ăn một mình, dòng nước mắt lại tràn ra, mặn chát, hòa cùng với những muỗng cơm, nghẹn ứ nơi cổ họng….EM NHỚ NHÀ
Đây là năm thứ hai xa nhà, từ cùng quê nghèo Nghệ An lên Hà Nội để học đại học, 2 năm xa nhà với một con bé trước đó suốt 17 năm quanh quẩn nơi bếp, góc nhà và mấy đứa trẻ con, giờ nơi đây, mình em cô đơn …. EM MUỐN VỀ NHÀ
Chị à, dẫu trước đây từng bữa ăn của chúng mình cũng không phải lúc nào cũng đầy đủ thành viên: bố đi làm, chị đi học xa, mình em, mẹ với em Thương. Rồi cả khi chỉ có ba mẹ con như vậy nhưng cũng chả có bữa nào gọi là đủ 3 người cả: hôm em đi học về muộn, mẹ với em ăn trước rồi mẹ còn đi làm.
Chị à, em lớn lên trong những bữa ăn không đủ người trong gia đình….nhưng em không thấy cô đơn, nhưng giờ đây, tự nhiên, em thấy tim mình lạnh….
Chị về ăn cơm một bữa với em được không?? Cho em không còn thấy thiếu tình thương nơi đất khách quê người này nữa…
Chị về ăn cơm với em một bữa được không?? Để em còn biết em còn có chị luôn bên em, để những giọt nước mắt kia chỉ rơi khi hạnh phúc …..
Mong chị về ăn cơm với em một bữa, một bữa thôi chị ạ….