Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi…
Rồi em sẽ thả tất cả vào ngọn gió hờ hững, để bên anh chỉ còn là một bờ biển lặng, cho anh đi tìm một chiếc thuyền chở một kho tàng được gọi là “Bình yên”…
***
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi…
Rồi em sẽ xé từng mảnh ký ức và chôn chặt vào đất mẹ, để bên anh là một trang sách mới, trắng tinh khôi và xóa nhòa mọi nụ cười em, để anh tự do vẽ lên đó hình ảnh của hạnh phúc mà anh hằng mong đợi.
Cho em gần anh thêm một ngày nữa thôi…
Rồi em tự mình tìm lại trái tim ương bướng, để lại trong lòng anh một khoảng không vô định, nhường chỗ lại cho một trái tim mới có thể loạn nhịp vì anh đến muôn đời muôn kiếp.
Cho em khóc ngày hôm nay nữa thôi…
Rồi em sẽ tự mình đứng trên đôi chân mềm yếu, tự xoa dịu những nỗi nhớ nhung đến nghẹt thở, tự dối lòng rằng ngày mai sẽ ổn, tự gạt đi những giọt nước mắt mặn đắng trên gò má.
Bởi lẽ một cô gái đa đoan không mang lại hạnh phúc cho anh khi những gì em thấy chỉ là màn đêm của cuộc đời, bởi lẽ trông chờ một bờ vai ở những lúc mỏi mệt chỉ mang lại gánh nặng khi cuộc sống vốn dĩ là một gánh nặng trên vai anh, vai em cũng như trên vai của những kiếp người ngoài kia. Phải làm sao để đừng nghĩ suy nữa hả anh? Phải làm sao để ngừng đặt những tham vọng vô chừng vào cuộc sống trong khi sức lực của em đã dần dần cạn kiệt? Phải làm sao để thôi thất vọng, thôi thở dài trước những tranh đấu của những con người chưa một lần quay đầu nhìn lại, chưa một lần thử đặt tất cả nhọc lòng vào hư vô? Họ như thế, và em cũng thế, để đến khi gục ngã, những gì em có thể làm chỉ là đứng giữa dòng người vội vã, lặng lẽ khóc và lặng lẽ đau, một mình.
Sao vậy anh? Nếu đã biết trước rằng rồi mọi thứ sẽ đều trở về với nấm mồ câm lặng, sao không thể bao dung cho nhau dù chỉ là một lần? Sao cứ gieo vào lòng nhau những mỏi mệt, để rồi tự mình buông bỏ hạnh phúc và tương lai đang còn rực cháy? Để em buông tay anh, rồi ngậm ngùi mỉm cười chua chát trong những tháng ngày nhung nhớ…
Ngày ấy, anh đã đến vào những ngày đông lạnh, sưởi ấm trái tim em. Giờ đây là những ngày mưa gió, em lặng lẽ nhìn anh bước đi mà chẳng dám với tay níu giữ lại. Em biết anh mỏi mệt rồi, anh chán nản rồi. Là do em đã đặt quá nhiều vào anh, để anh nặng lòng, hay là do anh chưa đủ yêu em đến mức có thể bất chấp mọi thị phi và sóng gió, mà đến bên em để cùng em vượt qua?
Thôi thì cho nhau một lối đi. Ai cũng nói thế cả. Lòng còn yêu được, thì sẽ có ngày giả vờ hờ hững quên được. Để khi lướt qua nhau, có thể trao tặng nhau một nụ cười miễn cưỡng.
Thế nhưng, chỉ hôm nay thôi, nắm chặt tay em như những ngày mối tình vừa chớm nở, ôm em và siết chặt em như thể mình chưa từng mất nhau. Để rồi ngày mai, mọi trách móc, oán hận sẽ tan thành những hoài niệm, và khi gặp lại, anh và em, sẽ không ai phải ân hận, vì ít nhất ngày đó đã từng cố gắng hết sức để giữ nhau, một lần.
Được không anh?
Cho em yêu anh thêm một ngày nữa thôi, Sài Gòn chiều nay mưa như xé lòng…
Dahlia Pham