(truyenngan.com.vn) Một ngày đầy nắng và gió…Nắng hừng hực và gió thô ráp từ hướng Tây thổi về… Đôi cánh chò nâu xoay xoay trong gió nắng – lặng lẽ…Tôi lại nghĩ về anh với một nỗi nhớ da diết…Chẳng phải là căm giận gì, cũng chỉ là những nỗi đau không thành lời. Tất cả chỉ là một trái tim yêu thương mù quáng…
***
Lúc không có anh, tôi cô đơn. Giờ đây có anh rồi, lại nhận ra có một nỗi cô đơn khác đau đớn hơn nhiều đang giằng xé trái tim tôi. Ừ thì là nỗi cô đơn trong tình yêu. Nó mang một màu tím thẫm, có lúc lại mông lung có lúc lại thấy nó đông đặc lại đến ngạt thở. Tôi ngụp lặn, ngột ngạt trong tình yêu đó. Anh thương tôi bằng một tình thương chắp vá. Tôi yêu anh bằng một tình yêu mãnh liệt, cuộn trào như những cơn sóng lớn. Và tôi biết sẽ có lúc nó sẽ nhấn chìm tôi. Nhưng tôi hạnh phúc khi được đắm chìm trong tình yêu đầy đau đớn đó.
Có phải là tôi quá ngốc hay là vì tôi nợ anh?
Ngẫm lại ngày tôi đến với anh. Vì tôi thấy mình cô đơn quá. Tôi nhìn anh yêu người ấy bằng một tình yêu không gì có thể đánh đổi được. Âm thầm quan sát, tôi khao khát một cách ngớ ngẩn và đầy tội lỗi khi muốn được đón nhận một tình yêu như thế. Là ngay từ đầu tôi đã mù quáng mất rồi! Tình đơn phương không lối thoát, không kết quả, nếu tôi hạnh phúc thì lại có người phải đau khổ.
Rồi một ngày, tôi nhìn thấy anh quằn quại, đau đớn trong tình yêu mà tôi luôn ngưỡng mộ ấy. Anh bị phản bội, họ chia tay. Nhưng sao tôi lại cảm thấy đau như thế chứ? Đáng ra tôi nên vui mừng mới đúng! Cố đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra và ôm anh, tôi chỉ mong xoa dịu phần nào vết thương ấy. Và cũng hy vọng nỗi đau không thành hình của chính tôi sẽ biến mất!
Ngày qua tháng lại chúng tôi yêu nhau. Có lúc tôi lại nghĩ tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ là sự sắp đặt của số phận. Là duyên phận đã kéo họ lại với nhau, bền chặt nhưng không lâu dài. Và phải chăng định mệnh đã giấu anh kỹ quá, để chúng tôi gặp nhau trong muộn màng, để tôi lại đến sau một người con gái như thế?!
Bên anh, trong tôi không hề tồn tại hai chữ an toàn, mà là sự mạo hiểm. Chỉ có nỗi trống vắng ngày càng loang rộng ra, một màu trắng xóa và không có gì nữa cả. Nó đến với tôi trong mỗi giấc mơ. Cả khi nhắm mắt tôi cũng thấy một màu trắng bợt bạt như thế. Một cảm giác chơi vơi, hẫng hụt, lạnh vắng không thể tả xiết. Tôi biết rồi sẽ có ngày nó sẽ chiếm ngự cả trái tim của tôi mất. Nhưng tôi vẫn cố gắng kiên trì, hy vọng sẽ thu nhỏ lại tất cả, cả khoảng cách giữa tôi và anh. Tôi, anh và người con gái ấy – chúng tôi cách nhau cả quãng yêu thương. Anh luôn nhìn về phía cô ấy. Tôi thì đứng sau và luôn nhìn về phía anh. Tôi nghĩ sẽ cố gắng bước thật nhanh, nếu không được nữa thì có thể chạy để được bước bên cạnh anh. Đến lúc đó tôi sẽ nhìn thấy được nụ cười đầy hạnh phúc của anh, một cái nắm tay thật chặt và chúng tôi sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng khi tôi đã đến được bên anh rồi, món quà tình yêu anh tặng tôi những giọt nước mắt trong câm nín đầy bi thương. Cái vị mằn mặn, đắng chát cứ lăn mãi trên gò má hõm lại như thế. Anh khóc vì nhìn thấy người con gái ấy đi bên cạnh một người con trai khác. Anh không nhìn thấy tôi, anh chỉ nhìn thấy cô ấy. Anh luôn tìm kiếm dáng hình cô ấy giữa biển người mông mênh. Tôi lạnh người, run rẩy, đau xót. Điều gì đã xảy ra như vậy chứ? Tôi đau đớn – phần cho anh, phần cho tôi. Ngọn lửa yêu thương kịp bùng cháy đã phải tắt lịm, tim tôi như đóng băng mất rồi…
Nụ hôn đầu tiên của tôi và anh chếnh choáng trong hơi men. Tôi biết anh đang nhớ cô ấy. Ngày khác anh ôm tôi vào lòng, tôi biết anh đang hình dung ra hình dáng cô ấy. Những buổi đi dạo, anh hay kể chuyện cô ấy với tôi, tôi biết con đường này hai người đã từng đi qua và anh đang ôn lại kỷ niệm ấy – với tôi. Những lúc đau ốm anh gọi tên người con gái ấy đầy xót xa, rồi nắm tay tôi thật chặt, lúc ấy bàn tay ấm áp lạ thường. Khi tỉnh lại, anh ôm tôi bằng trái tim lạnh giá, tôi biết tôi đang thay thế cô ấy…
Ngày kia, anh tình cờ gặp lại cô ấy, anh về thẩn thờ. Tôi chủ động kéo anh vào lòng, cố xóa đi hình bóng vốn đã khắc sâu ấy. Vậy là tôi tự đâm vào trái tim mình một nhát dao nữa rồi. Nhưng trước mặt anh tôi vẫn cười, vui vẻ và hạnh phúc.
Tình cờ, anh để quên trang facebook. Từng dòng tin nhắn đập vào mắt.
– Em có khỏe không?
– Nhớ mặc áo lạnh vào nhé!
– Em hay đau lắm, gắng ăn uống vào
– Dạo này em ốm quá
– ….
– Anh nhớ em…
Những dòng tin nhắn đều đặn theo thời gian… Tôi khóc, nước mắt lặng lẽ rơi. Không ngờ… anh lại đi lừa dối tôi như thế? Anh lại có thể nhắn những tin nhắn tình cảm như thế? Tôi không hề biết! Vì chưa một lần anh nói yêu tôi, chưa một lần anh chủ động nói nhớ tôi. Vì chưa một lần anh đưa tay lên lau nước mắt cho tôi. Vì tôi ngu ngốc muốn khẳng định sự việc mà không biết rằng lại đang chính tay mình bóp chết niềm tin cuối cùng còn sót lại. Anh gọi tôi là kép phụ trong đời anh, anh chỉ coi tôi là hình bóng của cô ấy…
Có không một lần anh yêu tôi? Có không một lần anh nhìn về phía tôi? Dù có là một chút thôi tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là một ánh mắt vô hồn, một con tim trống rỗng. Anh đã để cho người con gái ấy lấy hết mất rồi.
Bao nhiêu yêu thương trong một năm qua giờ hóa bọt biển, tôi đã dại khờ khi chấp nhận bước cùng anh trên mặt cát, để cho bao cơn sóng ào đến xóa hết tất cả. Còn cô ấy và anh lại khắc dấu chân họ trên đá, ngàn năm không phai. Nhưng… anh có biết nước chảy đá mòn không? Ngày tháng chẳng đủ để anh quên đi cô ấy, chẳng đủ để anh yêu tôi. Nhưng nó có thể bào mòn những mà anh cất giữ bấy lâu nay. Tôi cứ ngỡ sẽ ngăn được sóng, sẽ khiến đá mòn, nhưng anh lại không cho tôi cơ hội đó. Anh chỉ cho tôi sự dối trá và nỗi đau tình đầu không bao giờ nguôi.
Ba ngày sau, chúng tôi chia tay, lặng lẽ…như lúc bắt đầu yêu, để tôi có thể giữ lại lòng tự trọng cuối cùng. Tôi quyết định buông tay, anh đi rồi mà bàn tay kia vẫn cố lưng chừng giữa không trung. Nhưng thật sự anh không hề yêu tôi. Nỗi cô đơn trong tôi lại mang màu sắc khác rồi. Ngày ấy… nắng vàng ruộm và bầu trời xanh trong.
Khi mùa hè rực rỡ vội vã đến, người ta chỉ biết nhớ đến những cành hoa phượng đỏ thắm, hay nhánh bằng lăng tím buồn, thi thoảng lại là nhánh cơm nguội vàng tươi. Chúng đều mang những sắc màu bắt mắt, nhưng có ai nhớ đến cây chò già cỗi mang màu nâu sẫm. Mỗi khi gió về, từng đợt từng đợt chò nâu xoay tít trong gió như vũ điệu cuối cùng của cuộc đời trước khi về với đất mẹ. Có lẽ vì chò nâu thầm lặng quá, nó mang màu của đất, của làng quê trầm lặng, thanh bình. Ấy thế mà tạo hóa lại đặt mùa chò nâu vào mùa hè? Những quả chò nâu chỉ biết lặng lẽ nằm dưới mặt đường, lạo xạo khi có người bước chân qua, nhưng có mấy ai nhìn xuống? Họ chỉ gắng nhìn lên trên để ngắm đóa phượng vĩ kiêu hãnh, chùm cơm nguội yêu kiều hay cành bằng lăng dịu dàng mà thôi…
Cúi người, khẽ nhặt lên một cánh chò nâu khô lẻ cánh, nhìn nó đơn côi quá… Bất giác, tôi lại nghĩ đến anh, tôi đã từng nói với anh chò nâu đẹp lắm – một vẻ đẹp mộc mạc, chân thành và thầm lặng… nhưng anh lại để cả cánh chò, cả tôi rơi vào lãng quên mất rồi..
Tình đầu của tôi, đó là mối tình chỉ thuộc về riêng tôi dành cho anh. Tôi sẽ nhớ đến anh và không nghĩ đến người con gái đó. Tình yêu của tôi chỉ được anh đáp lại bằng một câu “Cảm ơn em…”. Tôi biết anh chỉ có thể dùng lòng biết ơn để đáp lại tình yêu của tôi, chứ không bao giờ là tình yêu dù là chút bố thí. Anh và tôi đều là những kẻ chung tình chỉ có điều chúng tôi sinh ra không phải là mảnh ghép của nhau, chỉ là sượt qua nhau mà thôi. Vì anh chung tình nên tôi mới yêu, nhưng bức tường anh dựng nên quá cao, quá gai góc. Anh dựng nên không phải để thử thách mà là để nhốt trái tim chính anh lại, không cho tôi vượt qua… Dù sao cũng cám ơn định mệnh đã cho tôi gặp anh, cùng anh đi một đoạn đường, bấy nhiêu vậy là đủ…