2 năm, thời gian có lẽ chẳng đủ dài cho một kiếp người, nhưng cũng đủ để lại những kỷ niệm, những nỗi đau không thể xoá nhoà. Bỏ lại sau tất cả đua chen, gièm pha và đố kỵ, thì thứ còn lại duy nhất, trân trọng nhất trong tôi dành cho em, vẫn là tình yêu.
***
Tôi từng muốn buông bỏ tình yêu đó, chỉ bởi cái tôi trong mình cứ lớn dần, suy nghĩ bế tắc, không lối thoát. Con người ta nhiều khi thường vậy, cứ tự mình suy diễn những điều viển vông rồi trói mình lại nơi hầm sâu ngõ cụt. Nhưng…chẳng ai kéo tôi ra khỏi cái mớ hỗn độn ấy.
Lúc đó, giá như em biết tôi cần em nắm bàn tay tôi đến nhường nào. Tôi cứ đi, đi mãi, rồi lạc mất. Tôi lạc cả tình yêu tôi. Đó là cái giá xứng đáng của mê muội mà tôi phải trả, có lẽ, một cuộc đời này vẫn chưa đủ được. Thật đắt!
Mẹ tôi dặn, sống với người ta thì nên trước sau như một, đừng để người ta nghĩ khác về mình. Vậy mà, bao năm rồi tôi không làm được. Bài học nhỏ vậy làm mãi không xong, lần nào cũng lỗi.
Câu chuyện cổ tích kết thúc rồi, nó không hề vui như người ta tưởng tượng, mà đứt đoạn, mà chìm đắm trong bi ai. Tôi đã cố viết tiếp để sửa lại, nhưng thấy mình bất lực, bơ vơ với những lối đi, tôi chỉ làm nó thêm rườm rà và mệt mỏi. Quá khứ như một bóng ma, chập chờn, lúc ẩn lúc hiện, bao phủ lên cuộc tình. Một linh hồn đã từng bị tổn thương, cố gắng vượt qua cái giá lạnh để tìm đến hơi ấm của ánh sáng, nhưng lại bị ánh sáng ấy khước từ một lần nữa. Buồn chán và thất vọng…Linh hồn cuộn tròn lấy mình, rớt xuống tối tăm, ngủ vùi trong vòng tay lạc lõng. Yêu một người thật chẳng dễ, để yêu người ta đến tận cùng lại càng không dễ.
Sáng nay, tôi đã cầm điện thoại lên, và nhắn cho em: “Chúc một ngày tốt lành…”. Tin nhắn tôi đã ngập ngừng giữa gửi và xoá một hồi khá lâu. Ngập ngừng không phải bởi tôi do dự với tình cảm của mình, mà tôi ngại nó làm phiền em, và sợ cái cảm giác lạnh lẽo ấy, nó làm tôi nghẹn, không thở được. Nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn ấn gửi đi. Vì một nhẽ tôi không mong mình nhận lại, dù sao, hôm nay cũng là ngày chúng tôi gặp nhau lần đầu. Tự nhủ với lòng mình, thôi thì hạnh phúc đã không tròn, đừng để tình yêu trong mình không vẹn. Gặp nhau là duyên, nhưng cái phận chẳng ai nói trước được. Tôi và em, cũng nằm trong cái vòng quay đó thôi, ở đời mà, đâu phải cứ tuyên bố là thành. Bây giờ, mình còn hơn cả người xa lạ. Buồn… phải không em.
Nhiều lúc, tôi đã mong cái đầu này quên sạch đi, để đỡ phải nhớ, đỡ phải nói ra những lời em không muốn nghe thêm. Nhưng sao lòng người chẳng chịu ngủ yên, chẳng chịu nghe lời. Nó càng làm tôi xa em hơn. Bàn tay tôi càng đưa ra thì em càng rụt lại. Ánh nhìn chẳng về chung hướng.
Tôi biết thời gian rồi sẽ nguôi đi, mọi thứ sẽ nhạt dần, em rồi sẽ khác. À mà không, em đã khác rồi, chỉ là tôi cố chấp thôi. Thực ra, bây giờ tôi chẳng để tâm đến chuyện em còn tình cảm với tôi không, bởi vì con người ta không thể đủ sức mà cứ gào thét lên trong vô vọng mãi được. Tôi quay lại bận rộn với cuộc sống và công việc của mình. Hoàn thành những dự định mà tôi đang làm dang dở. Tôi muốn những lúc nghĩ đến em là những lúc tôi với em vui vẻ nhất.
Yêu là cho đi đâu phải nhận riêng mình. Cho đến ngày tôi chẳng còn gì để cho em được nữa…Tôi chỉ muốn em biết rằng, tình yêu này, con đường này dù không dài, nhưng yêu em là điều tôi chưa khi nào hối tiếc. Chưa khi nào hối tiếc… em ạ! Mong em những điều tốt lành…
Đậu Thối