Tôi một mình nhưng tôi cô đơn, sợ nhất là cảm giác sống giữa ngàn người mà mình lại cô đơn, lạc lõng giữa chính dòng người đó.
***
01.
Sau ba năm cấp ba lao đầu vào học tập cần mẫn như một con ong thợ cuối cùng tôi cũng đậu vào một ngôi trường đại học danh tiếng, nơi được mệnh danh là tập hợp nhiều hot girl nhất cả nước. Khoác trên mình chiếc áo ngoại thương, tôi tự hào và hãnh diện với gia đình, thầy cô, bạn bè trong khi đó thì anh cũng đậu vào sư phạm kĩ thuật. Tính trên bản đồ khoảng cách giữa Bình Thạnh và Thủ Đức không xa nhau là mấy nhưng so với chúng tôi thì nó xa thật sự. Ba năm học cấp ba chung lớp, chung bàn, ngày nào cũng chạm mặt như một thói quen nên bỗng xa như vậy tôi vẫn thấy trống vắng. Thời gian đầu khi mới biết nhau, tôi và anh chỉ xem nhau là bạn mãi đến học kì hai lớp mười một tôi với anh mới chính thức trở thành người yêu sau hơn nửa năm tôi chia tay tình đầu.
Nhớ ngày đầu tiên anh giới thiệu anh tên Minh Nguyệt làm tôi liên tưởng ngay đến Kim Nguyệt Dạ, tôi còn ước tôi với anh có thể đổi tên cho nhau vì tên anh quá con gái còn tên tôi thì quá con trai, chính điều này đã làm thầy cô loạn xì ngầu chỉ vì tên hai đứa. Anh đến với tôi nhẹ nhàng từ hình ảnh một người bạn suốt ngày luyên thuyên tám chuyện rồi từ từ trở thành người yêu. Còn nhớ lần anh tỏ tình với tôi đó là trong tiết lý, gần một nửa lớp bị đứng phạt do không chịu soạn bài và tất nhiên trong đó có hai chúng tôi, anh viết một dòng chữ nhỏ vào cuốn sách lý của anh: “Làm bạn gái N nha!”
Tôi bật cười, tôi không ngờ được trong tình cảnh éo le như vậy mà anh lại tỏ tình với tôi, khẽ gật đầu đồng ý tôi vẫn bịt mặt cười như một con bị chập. Cuốn sách lý năm đó tôi vẫn còn giữ tới bây giờ, nhiều khi vẫn mang ra xem lại.
Năm lên mười hai, tôi với anh được chọn đi thi thanh lịch và đậu vào vòng trong, trong lúc họp lớp cô chủ nhiệm hỏi tổng quát về anh, anh chưa kịp trả lời sao thì tôi đã nhanh chóng đáp: “Trần Minh Nguyệt 1m8, nặng 65 kí, ba vòng 85 – 75 – 90.” làm cả lớp và cả cô chủ nhiệm phá lên cười, tôi cũng ngơ như bò đeo nơ luôn.
Giờ nghĩ lại, quả thật thời học trò quá hồn nhiên, vô tư. Bây giờ sống giữa xã hội bon chen, chật vật người ta cứ sống trong quá khứ, lo nghĩ cho tương lai mà quên mất mình đang ở hiện tại.
02.
Vì không có phương tiện đi lại nên tôi với anh cũng ít gặp mặt nhau, một phần anh bận đi làm, một phần tôi không đi được xe buýt vì phải bị đứng và hầu như xe nào cũng có máy lạnh, không cho mở cửa sổ nên tôi muốn ói ngay lập tức, mỗi lần mà muốn về nhà là tôi lội bộ ra tận Bến xe Miền Đông rồi tìm một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ.
Tôi còn nhớ sinh nhật tròn mười chín tuổi của mình, ban ngày trời nắng chang chang nhưng chiều lại kéo mưa bất chợt, vừa bước ra từ phòng tắm tôi nhận được điện thoại của anh, nhanh chóng bước ra cổng nhà trọ tôi đã thấy anh đứng đó bên cạnh chiếc xe đạp, người ướt sũng nhưng anh vẫn nở nụ cười híp mắt. Vội che nhanh cây dù về phía anh, tôi nói lộ rõ vẻ trách móc.
“Anh không có tiền mua áo mưa hả?”
“Thủ Đức không mưa, qua Bình Thạnh mới mưa nên anh đi vậy luôn, ướt thế này em mới thương chứ!”
Muốn giận anh lắm nhưng nhìn thấy anh như vậy lại không thể giận được, mà đúng là ma xui quỷ khiến kiểu gì anh vừa dứt câu mưa cũng tạnh luôn.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé!”
Anh nhấc chiếc áo khoác từ trong giỏ xe lấy ra một hộp quà được bọc kĩ. Tôi khóc, cố không khóc nhưng nước mắt cứ chảy ra, anh thấy tôi khóc thì lúng túng, miệng nói xin lỗi liên tục.
“Anh thật ngốc.” – tôi chỉ muốn hét lên anh thật ngốc nhưng không thể, vội ôm lấy thân hình ướt sũng của anh tôi lại càng khóc lớn hơn.
Tình yêu của chúng tôi từ năm mười một tới mười hai rồi cho đến lúc làm sinh viên lớn dần bên cạnh chiếc xe đạp. Nhớ năm mười hai chiều nào anh cũng chở tôi đi khắp Thái Hoà rồi Tân Phước Khánh nhiều lúc xuống tận Đồng Nai hay tuốt trên Thủ Dầu Một, cứ như vậy, cứ như vậy đong đầy bao nhiêu kỉ niệm.
Nếu như người ta yêu nhau qua xe tay ga, điện thoại thì tình yêu của chúng tôi là tình yêu xe đạp. Từ đó những buổi tối nào rãnh anh đều đạp xe từ Thủ Đức qua chỉ để chở tôi đi lòng vòng và ngắm đường.
Lên năm hai, tôi và anh đều được tậu hai chiếc xe đi lại, từ đó chiếc xe đạp lại trở thành vật kỉ niệm và tình yêu cũng không còn lãng mạn như xưa mà thay vào đó là dự tính tương lai, công việc học tập nhưng dường như cuộc sống vội vã càng khiến con người ta xa nhau và luôn muốn tìm kiếm thứ gì đó lớn hơn. Tôi bỗng nhớ đến bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh, trong đó có một câu mà tôi rất thích…
“Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.”
Đúng là sống trong đời này ai cũng khao khát vượt ra khỏi cái giới hạn chật chội để tìm đến những miền bao la, vô tận hơn!
03.
Tôi nhớ lần đầu tiên anh đề nghị với tôi về chuyện ấy, khi đó tôi với anh quen nhau đựơc hai năm ba tháng mười bảy ngày nhưng tôi đã một mực từ chối. Đối với tôi “sex” là một thứ gì đó khiến tôi sợ hãi, nhìn cảnh nạo phá thai, trẻ em bị bỏ rơi rồi có cả một lần chính tôi tận mắt thấy bên cạnh thùng rác nhà mình, đó là một đứa trẻ mới chào đời được bỏ vào bọc bóng cho tới chết. Tôi sợ, tôi sợ mình cũng lầm đường lạc lối như vậy nên tôi không thể chấp nhận “sex” trước hôn nhân. Tôi không biết anh có xem phim người lớn hay chưa nhưng chị tôi luôn nói: “Chẳng có thằng nào mà không xem, chẳng có thằng nào mà không xử vài con trước khi lấy vợ.” Câu nói đó vẫn ăn sâu vào tôi cho đến tận bây giờ.
Kể ra, tôi và mối tình đầu cũng chia tay về chuyện này, ngày đó tôi còn ngu ngơ chưa biết gì đột nhiên bị đề nghị bất ngờ, vừa sốc, vừa sợ nên tôi từ chối rất phũ phàng. Để rồi sau mười tháng hai mươi bốn ngày quen nhau tôi và tình đầu chính thức đường ai nấy đi với lý do: “Anh làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em!”
Có một lần tôi đến nhà anh chơi, hai gia đình đều biết chúng tôi quen nhau nên từ lâu nên tôi đến nhà cũng rất thoải mái do có tiếp xúc với mẹ anh qua điện thoại nhiều lần, ngồi nói chuyện một hồi thì bác trai phải chở bác gái qua nhà ngoại chỉ còn mỗi tôi với anh, tính kế sách để chuồn nhưng anh lại kêu ở lại một lúc, sợ anh phật ý nên tôi lại thôi. Anh đẩy tôi vào phòng, những nụ hôn vội vã, tay anh cố thăm dò nhưng bị tôi dùng hết sức đẩy mạnh ra ngoài, do không đề phòng nên anh ngã xuống đất, tôi vội chạy ra ngoài cổng, không dám bước vào nhà vì sợ, mà anh cũng không bước ra. Tôi chờ cho tới khi ba mẹ anh trở về rồi lấy lý do đang tìm sợi dây chuyền bị rớt nên ra ngoài cổng tìm, sau đó xin phép lấy xe về luôn.
Từ hôm xảy ra việc đó tôi với anh không nói chuyện, không liên lạc, một tháng sau đó tôi thấy hình anh với một cô gái nào đó đăng trên facebook thì tôi đã hiểu. Cuộc tình gần ba năm kết thúc trong im lặng, không một lời chia tay, không một lý do, không một cuộc cãi vã! Khi không được đáp ứng yêu cầu cá nhân người ta có sẵn sàng bỏ nhau như vậy đấy! Dù thời gian quen nhau có bao lâu, có bao nhiêu kỉ niệm thì tất cả cũng không là gì cả. Tôi chọn cách không níu kéo mà chỉ im lặng, tôi không hiểu sao mình xử sự như vậy nhưng đến bây giờ tôi vẫn cho đó là quyết định đúng.
04.
Từ ngày đó đến nay đã năm năm trôi qua nhưng tôi vẫn chọn cô đơn như vậy, cô đơn ở đây không có nghĩa là cô đơn trong lòng mà đơn giản chỉ là tình trạng cô đơn. Mặc dù cũng có nhiều người tỏ tình nhưng tôi đều gạt hết,ba mẹ, các cô cậu trong nhà ai cũng giới thiệu cho tôi đủ người, có những người gia cảnh rất tốt nhưng tôi không có cảm giác gì với yêu đương. Xem phim tôi cũng không bao giờ xem thể loại tình cảm đặc biệt là của Hàn mặc dù biết nhiều bộ phim có giá trị nhân văn rất cao mà tôi luôn chọn thể loại hành động, kinh dị, hoạt hình. Bạn bè thi nhau lấy chồng có con tôi cũng mặc kệ. Người ngoài nhìn vào có thể tội nghiệp tôi, cười tôi, chế giễu tôi: “Kén cho lắm vào rồi ế.” Tôi chẳng quan tâm!
Tôi không có bạn thân vì tôi sợ bị phản bội, người ta hay nói “thân nhau lắm, cắn nhau đau” nên tôi rất đề phòng với những mối quan hệ xung quanh, nhưng tôi lại có những người bạn rất chung thành: một con chó, hai con mèo, mười chậu xương rồng, hai mươi chậu lan và cả một kho tàng sách mà tôi đã lục lọi khắp các hiệu sách cũ, hội sách từ năm lớp mười cho tới giờ. Đôi khi tôi không hiểu sao mà con người ta lại có thể dành hết tâm trí, tình cảm, yêu thương, lo lắng cho một người xa lạ, nhiều lúc đau khổ, tự hành hạ bản thân rồi có thể lấy người ta, chăm lo cho cả dòng họ người ta mà lại chưa báo đáp được gì cho chính những người đã yêu thương, bao bọc, bảo vệ mình vô điều kiện, những người mà nhiều khi mình có thể nói những câu vô cảm, hỗn xược, làm họ đau lòng nhưng họ vẫn không hề để bụng, vẫn bên cạnh mình những lúc mình cần nhất.
Giờ đây tôi một mình, ung dung tự tại, thích lang thang thì xách xe là đi, thích ăn gì thì ăn, ngủ nghỉ ra sao cũng được, muốn đi du lịch là xin nghỉ phép rồi đi mà chẳng suy nghĩ gì, không cần phải lo cầm điện thoại nhắn tin, hay giảng hoà với ai đó khi giận dỗi, không phải đau buồn hay nhiều đêm khóc thầm.
Tôi một mình nhưng tôi cô đơn, sợ nhất là cảm giác sống giữa ngàn người mà mình lại cô đơn, lạc lõng giữa chính dòng người đó.