Trong làn mưa lạnh, tôi run lên bần bật. Cơ thể tưởng như sắp sụp xuống tới nơi, quên mất rằng mình đã đánh rơi cây dù trong tay. Cứ vậy mà để người không, chịu những giọt nước lạnh buốt, tạt thẳng mặt. Và ai đó… nhẹ nhàng cầm lấy dù che cho tôi, cất giọng:
“Anh xin lỗi… anh thấy mình không hợp. Anh đã cố gắng yêu em, hiểu em bằng mọi cách nhưng… nhưng anh không thể.”
***
Ai đó bối rối, nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Không biết chứ thực thì tôi ghét cái ánh nhìn ấy vô cùng, cái ánh nhìn đã làm đau tôi. Cùng những lời nói sắc nhọn, cắt xén từng mảnh trái tim nhoi nhói mà bức bách khó chịu. Bởi tôi đã yêu ai đó. Ai đó là anh, người tôi yêu, cũng là một “ai đó”, con người xa lạ như bây giờ. Chúng tôi yêu nhau với thời gian không quá dài, chẳng quá ngắn nhưng đủ để tôi yêu anh đến điên cuồng. Điên từ lối suy nghĩ, tình cảm và cả tính cách, tất tần tật mọi thứ tôi có, như vậy liệu có được gọi sâu nặng?. Tình yêu không hẳn đong đếm bằng thời gian, mà nó còn được đếm bằng chính những mạch nghĩ, mạch cảm xúc và quan trọng nhất là mạch kết nối của hai trái tim. Tôi vẫn luôn nghĩ tình yêu của chúng tôi là thế, nhưng hình như đã nhầm tưởng câu nói này rồi thì phải. Bởi xuyên suốt những tháng ngày bên nhau, chỉ có mình tôi là ảo tưởng về vấn đề nhìn nhận tình cảm, tự vẽ lên những mảng màu sặc sỡ tô điểm vào mối quan hệ này!
“Khi anh nói ra những lời này thì em đã hiểu. Rất xin lỗi anh,vì đã gò bó, ép buộc anh, em và chúng ta.”
Tôi thấy sự ngại ngùng của anh, có lẽ đang tìm một lời lẽ giảm đi lực sát thương nhẹ nhất. Môi anh lẩm bẩm mấy lượt như định mà như không. Và cuối cùng cũng chọn cách mở lời.
“Anh… anh đã yêu một cô gái mới. Cô ấy là người anh cần tìm.”
Tôi tưởng mình sẽ chịu đựng được, nhưng cuối cùng vẫn phải ngả mũ chịu thua sau khi nghe anh nói. Tôi đã bật khóc và chỉ thút thít, cố lặng lẽ một cách khó nhận ra nhất. Cũng may rằng có mưa che đi những giọt nước mắt chảy dài ẩn hiện trên khuôn mặt tôi. Giọng nói đứt quãng, hụt hơi đến mấy lần nhưng vẫn gắng cái vẻ bình thường nhất để bật ra khỏi cổ họng.
“Hạnh phúc, anh nhé!”
Nụ cười tươi đến chua chát, thản nhiên đến gượng gạo và mạnh mẽ trông đến đáng thương. Tôi nhanh chóng xoay người, bước đi. Tôi có thể quay lại để lộ ra vẻ mặt yếu đuối van xin anh níu kéo, nhưng lí trí tôi không cho phép. Bởi vậy chẳng khác nào tôi đang xin tình yêu của anh, sự thương hại, hay đúng hơn chính là sự “bố thí” lịch sự nhất.
Trong chuyện tình này tôi đã sai, tôi đã sai vì yêu anh nhiều quá; anh cũng sai, vì anh yêu tôi ít hơn cách mà tôi yêu anh. Hay nói đúng hơn là từ bên anh, chẳng chia sẻ thứ tình cảm nào cho tôi cả. Yêu nhiều thì đau nhiều, đơn giản là thể thôi! Chẳng ai có thể trách được cái thứ “tình”, yêu thì dễ mà quên thì khó, lạ lùng đến mức khó tả này đâu! Quay lưng, tưởng như quay cả một vùng trời mới, vùng trời của mưa và nước mắt khi anh không thấy, khi người yêu tôi không thấy… Tôi gào khóc một cách yếu đuối, lững thững bước đi trong mưa, nhìn về còn đường tít tắp…
Rồi tôi thất tình, buồn trong men say, trong nước mắt và trong cả sự tuyệt vọng. 2 tháng, đủ để quên một mối tình chẳng mấy được gọi là đặc sắc, và tôi cứ ngỡ mình đã dần quên được anh, nhưng thực chất chẳng phải… Bởi khi nhìn thấy người ấy, chỉ đơn giản là cái bóng lưng con người ấy, sự nhớ nhung, nỗi đau lại cuồn cuộn trong tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu anh, vẫn yêu anh đến điên dại, vẫn bi lụy hóa như thế.
Tôi đã bất chấp, gạt bỏ mọi lí trí của mình mà lao về phía anh, ôm chặt, thật chặt lấy tấm lưng cao gầy, tấm lưng con người mà tôi yêu . Anh hơi giật mình, toan cầm lấy tay tôi bỏ xuống thì tôi ghì chặt và bật khóc…
“Tại sao lại chia tay? Em làm sai gì rồi anh ơi?”
Anh cũng không phản kháng nữa mà buông thõng tự do rồi thở dài một cách bất lực, cất tiếng:
“Em không sai, mà anh sai! Anh không xứng… vả lại cũng đã chọn người con gái khác… Hãy quên và đừng yêu, hi vọng gì vào một thằng tồi này quá… Em là cô gái tốt…”
“Đừng nói nữa, em vẫn sẽ yêu anh, nhưng không quấy rầy vào chuyện hai người đâu. Em vẫn sẽ yêu anh, nhưng chỉ một cách thầm lặng thôi, được chứ?”
Điên vì tình là thế, ngộ vì tình cũng là thế. Rõ biết là sẽ rất đau mà cứ lao vào như thiêu thân… Tôi khóc tưởng như cạn sức, đôi tay ôm anh cũng lả dần chờ đợi câu trả lời. Anh vẫn đứng im đó, lặng lẽ không một tiếng nói, chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực và sợ hãi như bây giờ. Cuối cùng thì anh cũng bỏ tay tôi, tôi cứ tưởng anh sẽ đi mất nhưng không ngờ… Anh quay người lại ôm và gục đầu lên vai tôi. Ngỡ ngàng hơn nữa là có giọt nước, còn ấm rớt xuống vai áo tôi, tạo nên vệt nước loang lổ. Thì ra con trai cũng có lúc yêu đuối đến thế! Tôi ghét con trai rơi nước mắt nhưng anh thì khác. Giọt nước đậu trên vai kia, tôi có thể cảm nhận được sự bí bách, mệt mỏi nào đó từ nó, khiến tôi ngột ngạt đến nghẹt thở, lòng như bị cấu, nhoi nhói khó thể diễn tả… Còn đang mơ hồ trong xúc cảm hỗn độn thì anh đã lên tiếng:
“Cô bé ngốc! Anh yêu em… nhưng mình không thể!”
Câu nói vế trước là bao niềm vui, hi vọng thì vế sau là ngỡ ngàng, lo sợ bấy nhiêu. Mắt tôi lại ướt nhòe, ánh đèn đường mờ dần đi trong nước….
Đời thật trớ trêu, khi tôi nhận ra anh còn yêu tôi và thương tôi rất nhiều thì ông trời lại chơi một vố mừng hụt lớn. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi tình dang dở? Khi tình còn yêu mà mình không thể bên?
Thì ra, 2 tháng trước, lúc tình yêu chúng tôi vẫn còn nồng nàn, đậm vị nhất thì anh gặp lại người yêu cũ của mình với cái bụng hơi nhô. Cô ấy nghẹn ngào trong nước mắt nói rằng mình đã mang giọt máu của anh cùng với những van xin, cùng với nỗi lòng của một người mẹ cần bố cho con mình. Với tình yêu, sự hi sinh của cô ấy,… Anh thật sự bối rối hay nói đúng hơn là cú shock lớn và anh… đã bỏ đi trong vô vàn những mông lung suy nghĩ, chẳng buồn bận tâm tới mọi thứ xung quanh. Qua đường như một người vô hồn, trên con đường vun vút xe kia anh vẫn ngang nhiên bước đi vô thức. Và rồi… không! Chiếc xe lao đến quá nhanh, chỉ trong tích tắc đợi tới khi sự nhận thức của bộ não hoạt động thì tất cả đã quá muộn. Thì cô ấy – người mẹ của con anh đã nằm co quắp trong vũng máu. Anh ôm chặt lấy cô ấy, ghé sát tai, nghe giọng nói thoi thóp, hổn hển chút hơi thở cuối cùng:
“May… quá! Con… con em vẫn còn bố. N…ó và em… yê…u a!”
Dù là một câu nói thôi nhưng đủ để đánh cho anh một gậy thật đau. Nó là ám ảnh của cuộc đời anh, là trách nhiệm mà anh cần phải làm tròn!…
Cuối cùng, anh đã nói với tôi. Câu nói làm tôi bừng tỉnh những hão huyền mỏng manh:
“Anh… yêu em nhưng anh nợ cô ấy và cả con anh. Nó quá tội nghiệp khi phải chịu những bồng bột nhất thời. Còn cô ấy đã quá đáng thương khi yêu một thằng tồi như anh. Anh sẽ thương, sẽ trả những gì tốt nhất có thế cho cô ấy. Xin lỗi em, xin lỗi em rất nhiều. Chúc em hạnh phúc!”
So với cô gái kia, thì mấy thứ tình cảm dở hởi của tôi chả là cái gì. Chỉ đơn giản là có những cảm xúc của tim khi yêu ai cũng đều trải qua. Tôi phục cô ấy, phục sự hi sinh không một lời oán trách của cô ấy vô cùng. Trên đời này, có mấy ai nguyện thế mạng mình để đổi lấy mạng người yêu mình không? Chắc câu trả lời chỉ đếm trên đầu ngón tay và cô ấy là một trong số đó. Một tình yêu quá, quá mức là “nghẹn”… tôi dù có nhận yêu anh đến sâu đậm thế nào thì cũng xin chịu thua!
Tôi không trách anh, bởi anh cũng yêu tôi đấy thôi! Và nếu có trách thì phải trách đời sao nó lại lắm trò đến thế. Bày ra những sự liên kết, móc nối mà gián tiếp làm đau nhau. Hay chính là trách “tình yêu” của cả hai chúng tôi này, yêu thì không có gì là sai nhưng quan trọng là vào thời điểm nào thì mới đúng. Nếu như tôi đến sớm một bước, chỗ cô ấy đổi thành tôi thì đã không có những thương tâm nào. Hoặc nếu, chúng tôi không có cuộc gặp mặt tình cờ lần đầu ấy thì cũng sẽ không có ngày hôm nay. Và đến điểm dừng dang dở này, tôi chẳng thể làm gì trong mớ quan hệ rối như tơ tằm, chắc chỉ có thể thở dài mà nói rằng: “Chúng tôi có duyên nhưng không có nợ, không có chung một con đường để trả nợ cùng nhau.”
“Tình ngổn ngang em cất sâu đáy lòng,
Tạm biệt nhé! Người chờ ngày, đêm trông.
Mưa ướt hoen đôi mi em, sầu lệ,
Trách chuyện đời dai dẳng, mãi không buông.
Mang chữ “duyên” ghép ta thành một nhịp,
Rồi phũ phàng quên “nợ” cắt tim tan.”