“Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian, quên đi cách sử dụng những đồ vật quen thuộc, thậm chí có thể quên sự vật, con người xung quanh, suy giảm chất lượng cuộc sống ..”
Những con chữ trên Wiki đã nhấp nháy hàng tiếng đồng hồ. Đau… Tựa như có một quả cầu thủy tinh nào quý lắm, đẹp lắm vừa vỡ nát tan tành để trăm ngàn mảnh vụn găm chặt vào tim nó.
Có một câu hỏi day dứt, bóp nghẹt tâm trí nó: “Có khi nào mẹ quên con?”
***
Nắng tháng 7 rực rỡ, chói chang. Một mùa hè sôi động nữa lại về. Nhưng nó biết hè này sẽ thật nhẹ nhàng, thật đặc biệt với riêng nó. Một mùa hè không lang thang khắp thành phố, một mùa hè không trà chanh chém gió với lũ bạn, một mùa hè không ôm đồm bài vở… Hè này bên mẹ.
Vì nó biết mẹ cần nó. Vì nó muốn mẹ mãi không quên đứa con bé bỏng này.
Ngày …tháng … năm
Dạo này tay nghề nấu ăn của mẹ thật tệ. Mẹ hay quên bỏ muối vào canh, mẹ hay quên bật nấc nồi cơm …. Nhưng ngày 3 bữa nó vẫn đánh chén ngon lành vì nó biết sẽ chẳng được ăn cơm mẹ nấu lâu nữa đâu.
Nó mỉm cười với ý nghĩ thật hay ho: “Nếu bố còn, bố sẽ thế nào khi ăn món thịt kho quá lửa, cơm mềm như cháo của mẹ nhỉ? ” Nó cười khúc khích, và một miếng cơm thật to. Con ăn thay phần bố, bố nhé!
Ngày …tháng…năm
Mấy hôm nay, ngày nào hai mẹ con cũng lục lọi khắp nhà tìm dồ đạc. Nó tìm được cái kéo cắt thức ăn trong tủ tivi, nó thấy lọ phấn nền của mẹ trong tủ bếp…
Đêm về, con bé kể con bé luyên thuyên kể cho mẹ nghe bao chuyện vui vui hồi bé, chuyện ở trường, chuyện mấy bác hàng xóm… khiến mẹ bật cười thành tiếng.
Và mẹ khóc, khóc nhiều, nhiều lắm khi con bé nhắc về bố. Nó như nghe thấy tiếng lòng mẹ tràn ngập yêu thương, nó như nhìn thấy hình ảnh hai bố con sôi nổi hiện lên trong mắt mẹ.
Ôm mẹ thật chặt, nó thầm ước: “Hãy tiếp sức cho mẹ con con, bố nhé!”
Ngày… tháng .. năm
Hôm nay nó mới hiểu nó sẽ hụt hẫng, lo sợ đến nhường nào khi không có mẹ. Chỉ có mấy phút thôi mà trái tim nó tưởng như đã ngừng đập.
Ngày chủ nhật, nắng ấm áp chiếu trên hàng cây, hai mẹ con đi chợ chuẩn bị cho bữa bún cá cuối tuần. Một niềm vui gia đình bình dị mà sao ấm áp quá đỗi….
Hà nội ngày hè, cây phượng như đốt mình cho những chùm hoa đỏ rực. Bằng lăng tím ngắt một khoảng trời..
Suốt buổi chợ, nó nắm tay mẹ thật chặt. Nó sợ một nỗi sợ mơ hồ mà không dám gọi tên.
Bỗng, quay lại không thấy mẹ đâu. Nó lao đi khắp hàng quán tìm mẹ. Rồi trái tim nó như muốn vỡ òa trong hạnh phúc khi nghe mẹ gọi: “Linh! Mẹ đây!”
Mẹ đứng đó vấy vẫy tay. Con bé hớt hải chạy, chạy nhanh như thể cố nắm bắt, cố đuổi theo cái gì quý giá lắm. Nó vùi mặt vào tóc mẹ, nức nở: “Con sơ, đừng bỏ con mẹ nhé!”.
Con bé không biết rằng mẹ nó đang tìm mua rau dớp cá – thứ rau ăn kèm nó thích nhất.
Hạnh phúc nhỏ lắm, nhỏ như bàn tay con giữa bàn tay mẹ, nắm chặt không buông.
Ngày…tháng..năm
Mỗi ngày nó đều kể cho mẹ nghe thật nhiều câu chuyện, nhưng đầu lặp đi lặp lại một chủ đề: chuyện về hai bố con nó.
Một nỗi lo âu nào thôi thúc nó kể những chuyện đó cho mẹ nghe mỗi ngày. Mẹ nó đã quên đi nhiều thứ: mẹ quên tên nhiều con đường, mẹ quên nhiều người bà con hàng xóm, mẹ quên tên nhiều đồ vật
Và có lẽ nào điều nó lo sợ sắp xảy ra :” Có khi nào…”
Ngày .. tháng .. năm
Mẹ nó giờ đây như một em bé nhỏ đáng yêu lúc nhớ lúc quên.Mẹ phải học lại nhiều thứ , những thứ tưởng chừng như thân quen lắm.
Mỗi sáng Linh đều lập giúp mẹ một bản danh sách những việc cần làm trong ngày thật chi tiết thật tỉ mỉ. Bản danh sách luôn kết thúc bằng: “Bố và bé Linh yêu mẹ nhiều thật nhiều!”
Ngày…..tháng………năm
Nó đã thôi không kể chuyện về hai bố con mỗi ngày, nhưng mẹ luôn nhắc…
Nó chợt bật cười nghĩ tới khuôn mặt mẹ khi mẹ biết nó đã từng lo sợ một điều tưởng như vô lý. Nó cười mãi về cái sự ngây ngô của mình.
Gió thu về, gió heo may nhè nhẹ nhưng đủ làm ta gai gai người. Linh trải thêm một chiếc đệm mỏng cho chiếc giường của hai mẹ con. Chợt. Một tờ giấy rơi ra. Cũ vàng, nhàu nát.
Mắt nó nhòe lệ, trái tim nó thổn thức ngay khi mở tờ giấy ra.
“Linh yêu.
Mẹ đã đau khổ nhường nào khi biết bệnh tình của mẹ.Mẹ sợ lắm. Mẹ lo sợ sẽ quên mắt khuôn mặt yêu thương của bố, mẹ sợ mẹ sẽ quên mất những kỉ niệm ngọt ngào của hai mẹ con ta. Mẹ có suy nghĩ viển vông quá không con? Đừng cười mẹ , con nhé.
Mẹ dần quên nhiều thứ, mẹ thấy mình thật vô dụng khiến con phải bận bịu cả ngày, không có những giờ phút vui chơi cùng chúng bạn. Cảm ơn con vì đã dành trọn cả ngày hè cho mẹ.
Mẹ quên nhiều thứ quá. Và mẹ quyết định viết những dòng này khi mình còn tỉnh táo.
Con yêu ah. Con là bé Linh bé bỏng của mẹ,là hạnh phúc lớn nhất của bố và mẹ. Sẽ chẳng bao giờ mẹ quên ngày 2/11, ngày con chào đời bởi mẹ và bố chưa bao giờ được trải nghiệm hạnh phúc nào lớn lao như thế. Bé Linh của mẹ luôn thích món bún cá cuối tuần với rau dớp cá ăn kèm, con bảo như thế mới đúng vị. Bé Linh của mẹ sợ lạnh, mới chớm thu mà đã run người đòi mẹ trải chăn bông, ôm chặt mẹ khi ngủ. Bé Linh của mẹ là một con bé tình cảm, thật dễ rung động, và thật biết yêu thương quan tam mọi người. Dù có quên đi nhiều thứ nhưng mẹ sẽ cố, cố, cố nhớ con và bố.
Nếu như một ngày mẹ quên cả cách đọc chữ thì sao nhỉ, con nhắc mẹ nhé.
Chúa ơi hãy cho con sống trong những ngày con còn nhớ hai người yêu thương!”
Nó lặng người nhìn tờ giấy nhàu nát, như thể được gấp vào mở ra hàng ngàn lần rồi. Hôm nay nó biết, không có gì là tự nhiên sinh ra cả. Yêu thương cũng vậy, nó như muôn nghìn hạt nắng được góp nhặt,để cuối cùng tỏa sáng như ánh dương rực rỡ.
“Mẹ ơi, mẹ sẽ chẳng quên con đâu vì con sẽ không để cho mẹ quên con!”
Jim