Người ta bảo mẹ không đẹp, người ta bảo mẹ không có đôi mắt đẹp. Nhưng với con, mẹ lúc nào cũng đẹp, mẹ đẹp nhất chính là đôi mắt. Nơi đó con nhìn thấy cả bầu trời yêu thương dành cho con.
***
Bước chân trải dài trên con đường, qua con phố, rẽ vào ngõ nhỏ, con nhìn thấy người phụ nữ đang phủi lớp bụi bẩn vương trên áo đứa trẻ, lo âu nhìn đứa trẻ “ngã đau lắm không con”. Nắng đã tắt lịm, màn đêm đang trùm xuống ngõ nhỏ, những mệt mỏi của một ngày làm việc vẫn còn phảng phất, con thấy cô đơn, yếu mềm. Lòng con bỗng chạnh lại con nhớ mẹ, con nhớ đôi mắt của mẹ…
Những ngày con nhỏ, con rất nghịch, hay mè nheo. Con thường trốn ngủ trưa đi chơi cùng mấy đứa hàng xóm giữa cái nắng như thiêu như đốt. Con hay bới tung đồ đạc trong nhà để chơi công chúa. Chiều đến con lại chạy khắp nơi, chạy mải miết quên luôn cả buổi tối. Mẹ vẫn hay đưa mắt tìm kiếm con trong cái xóm nhỏ xíu, ánh mắt đầy tức giận, hờn trách, pha chút lo âu. Bé xíu, con chẳng biết thế nào mới là đau, thế nào mới là thương. Chỉ cần ai đánh con, chỉ cần bị ngã nhẹ, con sẽ khóc tu tu lên để mẹ chạy đến, ôm con vào lòng, lo lắng hỏi han. Ánh mắt mẹ nhìn con sao khiến con thấy ấm lòng thế!
Con lớn lên, con có suy nghĩ riêng của mình. Con bắt đầu biết học đòi. Nhìn thấy bạn bè có quần áo mới, có giầy dép mới con thấy mình thật thiệt thòi. Con bắt mẹ mua cho bằng chúng bằng bạn. Mẹ chẳng nói, lẳng lặng nhìn con đầy xót xa nhưng mấy hôm sau con vẫn được mua quần áo và giày dép mới. Lớn lên con mới hiểu ánh mắt đó là ánh mắt cảm thông của mẹ mong con hiểu hoàn cảnh khốn khó của gia đình mình. Mẹ đã dùng số tiền đi làm của mình, bớt đi phần ăn của mẹ để mua những gì con muốn. Con cũng biết cãi lại mẹ, biết lý sự với mẹ chuyện này chuyện nọ, nói rằng ‘mẹ chẳng tâm lý chút nào, mẹ chẳng hiểu con’. Mẹ buồn rầu nhìn con, mẹ lại lặng im nhìn con. Nhưng con chẳng để tâm, con chẳng nhìn ra nỗi buồn trong mẹ. Con chẳng còn tâm sự với mẹ, con để hết cảm xúc của mình trong lòng.
Mới lớn có tí, con đã chẳng thích học hành, con thích chơi, con cuốn vào những mối quan hệ bạn bè để rồi bỏ bê việc học. Cô giáo gọi gặp mẹ, cô nói gì đó khiến mắt mẹ đỏ hoe. Con đứng ngoài lớp nhìn mẹ, lòng đầy bất an. Mẹ đánh con ngay buổi chiều sau khi gặp cô. Mẹ vụt vào tay con những đòn roi đầy tức giận. Đau điếng. Nhưng con không khóc trước mặt mẹ, con gan lì, ương bướng. Con bỗng thấy ghét mẹ, con nhìn mẹ đầy uất ức ‘Nếu bố ở đây, bố sẽ chẳng làm thế’. Con chạy lên phòng, khóc lặng lẽ rồi mệt lả ngủ thiếp đi. Con bất chợt tỉnh, thấy mẹ đang xoa vết lằn roi trên tay con, nhẹ nhàng, dịu dàng. Tóc mẹ xõa, mẹ chẳng thấy con nhưng con thấy rất rõ mẹ. Con thấy đôi mắt mẹ ướt lệ, sự xót xa bao trùm cả không gian trong thế giới ấy. Con thấy hối hận mẹ ạ! Con thấy ích kỉ, và xấu xa chỉ luôn biết nghĩ cho bản thân mình.
Tháng năm trôi qua, con biết suy nghĩ hơn. Con chăm chỉ học tập, con cố gắng bù đắp những sai lầm của mình. Con đỗ vào trường top đầu. Ánh mắt mẹ ánh lên niềm vui, mẹ ôm con vào lòng, mẹ vui đến nỗi bật nước mắt. Mẹ đưa con ra xe trong ngày nhập học, mẹ dạy con đủ điều ban bảo con đủ thứ. Bàn tay mẹ nắm chặt lấy con, ánh mắt nhìn con với những cảm xúc hỗn độn. Chiếc xe lăn bánh, mẹ nhìn mãi, nhìn mãi, …. mờ đục cả chiếc xe. Mẹ khóc.
Con cuốn theo guồng quay ở nơi cuộc sống tập nập, nơi phố xá phồn vinh. Số lần con gọi về nhà ít dần, hỏi han của mẹ con bỏ ngoài tay. Con sống giữa bao người mà quên mất một người hướng cả tràn tim nhân ái cho con. Con đi qua biết bao con đường, vòng vào bao nơi đẹp đẽ mà chẳng nhớ ra con đường đã im đậm trong tiềm thức : con đường trở về nhà, trở về gia đình với mẹ. Con giật mình nhận ra…
Con bắt chuyến xe muộn nhất về nhà. Dáng ai gầy gầy đang đứng trước cửa nhà. Mẹ chờ con. Mẹ nhìn về một hướng, . . Ánh mắt mong chờ của mẹ đang tìm con. Con đến bên mẹ. Lâu lắm rồi con mới đứng gần mẹ. Lâu rồi đứa con hư hỏng mới dám nhìn vào mắt mẹ. Nếp nhăn nơi khóe mắt mẹ đã có từ bao giờ nhỉ? Con vô tâm quá rồi.
– Muộn vậy rồi sao còn bắt xe về. Đường buổi tối nguy hiểm lắm con à! Mẹ bỗng bất an, ánh mắt bao trùm sự lo lắng cho con
Con tiến gần vào mẹ, con ôm mẹ vào lòng, con muốn được mẹ che chở như bé, cảm nhận hơi ấm từ mẹ.
Mẹ! Con nhớ mẹ… .
Lem, ngày 12/7/2014