Công Chúa nhỏ của tôi

Lật từng trang sách, nước mắt tôi rơi lã chã không ngừng. Cảnh vật qua kính xe lửa chạy ngược về phía sau vội vã như kéo tuột tôi ra khỏi thực tại, từng nét chữ quen thuộc của em và từng bức ảnh kỷ niệm nhoà đi vây lấy tôi nhức nhối. Xa em thật rồi Công Chúa nhỏ của tôi…

***

Lần đầu tiên thấy em ba năm trước ở văn phòng ấn tượng về em là một cô gái dễ thương hiền lành và khá trầm tính. Hai chị em cứ dần dần thân nhau hơn từ khi được bố trí hai đứa ngồi chung một khoảng phòng với nhau, vô tình tạo cơ hội cho hai chị em thủ thỉ ríu rít suốt ngày.

Công Chúa nhỏ của tôi

Những hôm buổi trưa hai chị em không bận gì cứ nắm tay nhau đi lang thang, đến gần hết giờ,lần nào cũng như lần nào hai chị em hấp tấp vừa chạy vừa cười. Giờ ăn trưa mà chẳng ăn bao giờ vì em vốn tiết kiệm và cũng ăn kiêng cho nên hay chuẩn bị từ nhà. Về lại văn phòng tôi ngồi lì một chỗ thở, hoặc tranh thủ làm việc này việc kia, lát sau là tự nhiên có đĩa đồ ăn đã được hâm nóng chuẩn bị sẵn sàng đẹp mắt, nhẹ nhàng rón rén em để cạnh rồi về bàn. Em chiều chuộng phục vụ tôi như là nghĩa vụ và chẳng bao giờ cằn nhằn hay nói tôi điều gì cả.

Một hôm đến văn phòng, tôi thấy mắt em sưng húp khuôn mặt thất thần, tôi ôm lấy em không nói gì. Một lúc sau từ từ buông em ra tôi nắm bàn tay nhỏ bé của em, bàn tay nhỏ xíu như tay trẻ con nhưng rất hay
lạnh và xương xẩu, bàn tay mà luôn mang lại cho tôi cảm giác bất an, sợ rằng cuộc đời em sẽ vất vả bởi tính quan tâm lo lắng và suy nghĩ quá nhiều của em. Mỗi lần rủ rỉ tâm sự, tôi và em hay nắm tay nhau, tôi thích cảm giác này vì nghĩ mình đang che trở và bảo vệ em, thấy em bé nhỏ và yếu đuối như con mèo ướt. Nắm tay em tôi nhìn sâu vào đôi mắt mí lót quen thuộc của em thì thầm: Chị nghe đây…
Em oà khóc rồi lại ôm chầm lấy tôi nức nở. Tôi vỗ vỗ rồi tiếp. Cãi nhau với BabyBoy phải không? Em gật gật đầu rồi thút thít. Bọn em chia tay nhau rồi.
Cả buổi sáng hôm ấy gần như hai chị em chẳng làm được việc gì. Vuốt vuốt ngón tay tôi tay em kể những khúc mắc và phiền muộn về chuyện tình cảm của em. Lúc quay ra làm rồi mà thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tiếng nấc nhè nhẹ em cố kìm nén…

Rồi dần dần em cũng nguôi ngoai, cũng mở lòng hẹn hò với người này người kia nhưng trong ánh mắt em tôi vẫn thấy vẻ đượm buồn khắc khoải. Em kể có một anh đang theo đuổi và người ta có một câu nói khiến em rất xúc động. Người ấy bảo rằng rất muốn có thể là người cuối cùng được chăm sóc cho em đến tận cuối đời, khi cả hai về già, khi em có đau yếu. Chị xem mấy ai nghĩ ra được điều đó, anh ấy thật ngọt ngào phải không? Nhưng tôi biết em chỉ kể vậy chứ không cho người kia cơ hội vì em đang trông ngóng một điều gì đó vốn quen thuộc hơn…

BabyBoy và em chia tay nhau đúng dịp sinh nhật của em khi em về nước thăm gia đình. Lúc quay lại hai người hoàn toàn cắt liên lạc. Một hôm hai chị em đang thủ thỉ trong giờ làm việc thì có người mang một bó hoa Mẫu Đơn thật to, loại hoa em thích nhất. Em tròn mắt ngỡ ngàng rồi chậm rãi gỡ tấm thiếp đọc và đưa tôi xem. Điện hoa BabyBoy gửi từ đất nước xa xôi để xin lỗi em. Thoáng trong mắt em tôi thấy ngân ngấn nước và nụ cười mãn nguyện như điều em trông chờ từ rất lâu nay đã đạt được.

Sau buổi sáng hôm ấy em và BabyBoy Skype nói chuyện thẳng thắn với nhau. Chẳng biết nói những gì mà hôm sau em hỏi tôi em phải làm sao bây giờ hả chị? Tụi em không hợp nhau, cứ bàn đến vấn đề gì cũng có chuyện để cãi nhau hết. Bao nhiêu năm yêu nhau là bấy nhiêu năm cãi vã và cũng từng ấy năm em khóc. Tôi và em khoác vai nhau đi dạo, tôi hỏi, quen nhau từ hồi đi học đến giờ cũng 10 năm rồi, điểm gì tốt ở anh ấy khiến em thương? Nếu mất nhau thật rồi liệu sau này em có bao giờ ân hận không? Thoáng chút bối rối em khẳng định em sẽ ân hận vì em chúng em còn yêu nhau…
Cho nhau cơ hội đi em, chị nghĩ thế, tôi nháy mắt rồi kéo em đi…

BabyBoy sau đó sắp xếp công việc bay sang gặp em một tuần. Một tuần ấy thấy em lúc vui lúc buồn nhưng em là người kín đáo, rất ít khi kể trừ khi tôi hỏi. Sau khi BabyBoy đi rồi em dần lấy lại cân bằng và cả hai vui vẻ lại như xưa.

Những hôm tôi có chuyện buồn em cũng cảm nhận được ngay, cũng không hỏi gì em lại thật gần khom người xuống ngước mắt lên để nhìn mặt tôi gần hơn, mắt chớp chớp, em làm mặt xấu cho tôi cười. Tôi chỉ nói: bọn chị lại cãi nhau..Thế là những ngày như vậy em hay quanh quẩn bên tôi. Lâu lâu lại thấy vòng tay ai ấm áp vòng từ phía sau cổ, áp má em vào má tôi, em thì thầm: chị vẫn ổn chứ? Muốn nói chuyện với em không? Tôi gật gật cái đầu rồi lúc lắc và xua xua tay ý bảo em về chỗ làm đi, chị không sao. Em biết khi tôi không muốn nói là sẽ không cố nói, nên em về bàn ngồi nhưng tôi vẫn cảm nhận sau lưng ánh mắt quan tâm dõi theo của em. Ngay sau đó màn hình máy tính nhảy lên tin nhắn của em với cái mặt cười nhăn nhở: em thèm ăn chè, lát chị em mình đi ăn chè nhé! Em biết tôi thích ăn chè nên kiếm chuyện để rủ tôi đi, lạ gì nữa.
Có hôm tôi vui em cũng biết và tôi kể em nghe. Hôm nay chị vui lắm, một người chị của chị chuẩn đoán bị ung thư, thế mà sang Singapore kiểm tra lại thì hoá ra không phải. Em nghĩ một người bị ung thư lúc chữa trị và hậu quả sẽ ảnh hưởng như thế nào đến cuộc đời sau này của chị ấy và những người trong gia đình của chị ấy? Em cười vui cùng tôi rồi hai chị em lại nắm tay nhau đi ríu rít.

Tiếp tục lật sách, dòng chữ nhảy múa nhoè đi trước mắt tôi: chị phải uống nhiều nước và không được ngồi quá lâu. Chị là lười uống nước lắm đó. Nhớ lại chai nước của tôi cứ lâu lâu tự nhiên lại sạch sẽ đầy nước ấm đặt ngay ngay ngắn trên bàn vì cả tôi và em đều không thích uống nước lạnh.

Những hôm đi họp hay đi học cả mấy tiếng hai chị em ngồi cạnh nhau ngáp lên ngáp xuống. Cầm tay nhau hai chị em rầm rì bình luận người này giống con vịt người kia giống con hưou cao cổ rồi lại rúc rích cười.

Những hôm buổi trưa tôi và em tranh thủ đi chợ mua cá. Giờ ăn trưa thì ít mà đi bộ thì xa, em luôn dành xách cái túi nặng đến đỏ lằn hết cả bàn tay mà không bao giờ than vãn. Có hôm mua nhiều em tranh kéo cái xe đẩy, dù mệt nhưng hai chị em vẫn vừa đi vừa kể chuyện, tranh nhau nói đến lạc cả giọng rồi cùng cười khúc khích. Ánh mắt em cười, má ửng hồng và mồ hôi trên trán em lấm tấm cùng gió bay bay lọn tóc sau giọt nắng lấp lánh, tôi thấy em thật đẹp, một vẻ đẹp thật bình dị và trong sáng.
Em tính toán thời gian để mua đồ ăn trưa cho tôi. Em lưu cả những quán đồ tôi ưa thích để hôm nào tôi bảo thèm ăn này ăn kia em lại gọi phone đặt trước để khi lang thang về hai chị em kịp ghé qua lấy.

Những hôm trời mưa hai chị em che chung cái dù lang thang. Gió thổi tung hai chị em cùng ướt tóc rối, nhưng như thế cũng khiến hai chị em cười trêu nhau. Em rất ghét trời nắng em bảo nó làm da em đen và xấu. Tôi hay trêu em điểm này và bảo chụp ảnh dưới nắng màu sắc mới đẹp, cho nên đi đâu thấy nắng là kéo em ra chụp ảnh bằng được. Em cứ kêu ầm ĩ nhưng vẫn cười vang, chiều tôi phơi nắng để có những tấm ảnh đẹp.

Đi đến đâu, làm gì vây quanh chúng tôi xen kẽ luôn là những nụ cười. Em luôn mang lại cho tôi cảm giác nhẹ nhàng bình yên, không cần cảnh giác, không cần suy nghĩ, không cần uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, khi bên em tôi luôn là tôi, vô tư, hồn nhiên, cười vui đến rã rời.

Kém tôi 9 tuổi, gần như chúng tôi thuộc hai thế hệ khác nhau, nhưng em lại là người vô cùng cổ điển. Tôn trọng văn hoá người Châu Á, Tết đối với em là những ngày rất ý nghĩa. Em kể buổi sáng em thích trang trí nhà cửa, hay em có thể ngồi vài tiếng để chuẩn bị một món ăn truyền thống. Mặc áo dài đỏ và nhận bao lì xì, đi chúc tết là điều em thấy nôn nóng trông ngóng. Tôn trọng người lớn tuổi, kính trên nhường dưới và luôn luôn lễ phép, thái độ hoà đồng vui vẻ với tất cả mọi người một cách có chừng mực là em.

Có lần tôi nói thích mấy bài hát tiếng Anh mà không biết tên. Tôi bảo em tải ứng dụng zingmp3 vào phone em. Sau đó em tải những bài hát em thích rồi đưa tôi xem. Gần như tất cả những bài em thích là những ca khúc tôi vẫn đang tìm kiếm.

Em và tôi không chỉ hợp nhau trong suy nghĩ, trong cách nhìn nhận đánh giá con người, mà cả trong quan điểm sống cũng như cách ăn mặc quần áo – một điểm rất cần thiết với những đứa hay điệu đà như em và tôi. Rất nhiều hôm hai đứa không bảo nhau mai sẽ mặc gì hôm sau vậy mà vừa nhìn thấy nhau chúng tôi lại phá lên cười thích thú vì ăn mặc giống nhau quá. Từ kiểu dáng đến màu sắc, rồi hôm sau và hôm sau nữa cũng thế.

Tôi và em tuy có nhiều suy nghĩ giống nhau nhưng tính tình lại hoàn toàn trái ngược nhau. Em thì đằm thắm dịu dàng sâu sắc và kiên nhẫn, tôi thì bộp chộp láu táu lanh chanh và đặc biệt nóng nảy. Chỉ em là người duy nhất chịu được tôi khi đang đi tôi bất chợt đứng sững lại hoặc rón rén chụp ảnh, ngắm nghía cả chục phút, em thì cứ kiên nhẫn lặng im đứng chờ. Chỉ em là người duy nhất khi đi cùng nhau luôn cầm tay tôi thật chặt dắt tôi qua đường vì em biết tính tôi lơ đãng mộng mơ, vừa đi vừa thích ngó nghiêng, đôi khi lại mải mê ngơ ngẩn ngắm mây ngắm trời, hoa lá cỏ cây. Khi không đi cùng em là tôi đâm người này đụng người kia suốt. Chỉ em là người duy nhất thầm lặng đi mua đồ ăn cho tôi, trả tiền mua đồ của tôi, đi ngân hàng cho tôi, trong khi tôi mải mê chat chít dở với bạn mà không phàn nàn nhăn nhó chép miệng bao giờ.

Tôi học ở em cách tự chăm sóc bản thân và ăn uống lành mạnh. “Hai hôm chị ăn đồ ăn nhanh rồi, hôm nay chị ăn salad nhé, được không?” Tôi hấp háy mắt lườm lườm nhìn em gật đầu.

Tôi lí lắc và hay bày trò còn em lại luôn chiều chuộng ủng hộ, cho nên hai chị em đi đâu làm gì cũng có trò để cười, để giờ đây tôi nhớ, tôi thấy trống và trải lạc lõng khi không có em là điểm tựa tinh thần nữa.

Em nhìn thì yếu đuối dịu dàng nhưng tôi cũng khâm phục em ở cá tính mạnh mẽ. Có người con gái đồng tính thích em lắm. Em kể người đó học cùng em và khi là bạn thì là một người rất tốt. Em đã nói chuyện thẳng thắn với cô ấy là nếu mình làm bạn thì mình sẽ nói chuyện với nhau, nếu bạn có ý định vượt qua giới hạn của bạn bè là ngay lập tức tình bạn này sẽ không tồn tại nữa. Chẳng biết cách em nói với cô ấy thế nào mà hàng ngày vẫn ngưỡng mộ, nhưng cô ấy rất đàng hoàng và không dám ho he gì quá.

Tôi mân mê hình vẽ bản đồ bằng nửa trang sách, lật tiếp rồi tưởng tượng lúc em ngồi chăm chú loay hoay vẽ và tôi lại thấy mình khóc. ‘Em vẽ dở lắm nhưng em cố vẽ để chị hình dung ra những nơi chị hay đi để chị không bị lạc nữa…’ Mắt tôi mờ đi chẳng thể đọc tiếp được nữa.
Khu trung tâm mới ngay chỗ tôi làm những hôm không có em tôi chẳng dám đi, giờ ăn trưa một tiếng có lần mình tôi lang thang và bị lạc. Khi em về tôi kể em nghe, em cười lúc lắc mái tóc dài,chun chun hếch hếch cái mũi như mình là người có lỗi. Hai chị em thoả thuận em sẽ chỉ cách cho tôi nhớ đường, vậy mà chỉ hoài tôi vẫn không nhớ. Giờ cái bản đồ em vẽ trước mặt mà hình dáng em ở nơi đâu? Em đi rồi nhưng vẫn không quên căn dặn tôi từng li từng tí chu đáo cẩn thận như người chị cả lo lắng cho đứa em út.

Cách đây gần 2 năm em đã hỏi ý kiến tôi về chuyện có nên quay trở lại nước em hay không. Hai chị em nói về chuyện này không biết bao nhiêu lần. Vốn là người cẩn thận chu đáo, từ chuyện nhỏ con con như mua đôi tất màu nào còn khiến em khó ngủ, huống hồ việc hệ trọng như quay lại quê hương, từ bỏ cuộc sống hiện tại mà 7 năm trời em dầy công xây dựng, xây dựng bằng cả tuổi trẻ và hoài bão của em. Em phân vân lo lắng tính toán mất ăn mất ngủ và gầy đi thấy rõ. Có hôm nửa đêm chắc ngủ không được em nhắn tin cho tôi: chị ơi em khó chịu quá đi mất, em phai làm sao bây giờ. Em về với bố mẹ với gia đình với BabyBoy hay em ở lại? Tôi phân tích thiệt hơn, nếu em còn đang phân vân, nghĩa là dù có quyết định thế nào em cũng sẽ có lúc nhìn lại, ân hận và hối tiếc. Chuyện quan trong cả đời, em nên cho bản thân mình thêm thời gian để suy nghĩ, nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều. Trong lúc này em xin quốc tịch đã để sau này nếu có lúc nào em muốn quay lại thì đất nước này vẫn giang tay chào đón.

Và em đã ở lại thêm một năm nữa. Thời gian này em và BabyBoy hiểu nhau hơn, em cũng chín chắn, trưởng thành hơn.
Trước hôm về, đi bên tôi em hồ hởi. Năm ngoái nếu không hỏi chị, em vội vã về ngay chắc chắn sẽ có lúc em ân hận. Giờ đây em rất sẵn sàng để quay trở lại, tuy vẫn còn rất nhiều hoang mang và lo lắng vì em phải bắt đầu cuộc sống lại từ đầu. Tôi cười vuốt má em bảo ngốc quá, chị lại thấy rất vui và hào hứng thay cho em. Em về đó biết bao nhiêu điều mới mẻ đang chờ đợi. Nhưng nhớ chị dặn, khi đã quyết định rồi em đừng quay đầu lại và đừng hối tiếc. Em toàn tâm toàn ý xây dựng cuộc sống mới nghe chưa. Em lại cười và lại nắm tay tôi.

Lạ một điều từng trang sách em viết đều giọng điệu vui tươi những hình vẽ ngộ nghĩnh. Em hỏi tôi đọc có vui không? Chị đọc chán rồi phải không nhưng chưa hết đâu, những trang kế tiếp sẽ làm chị cười nữa đó.
Vui, chị vui lắm chứ, vui và hãnh diện chị đã từng có em bên cạnh, được biết đến cảm giác thân thiết gần gũi tình chị em như máu mủ. Vui vì luôn cảm thấy có em che trở và chia sẻ. Vui vì tự tin chị biết rằng em luôn động viên khích lệ chị hàng ngày, dù chị làm sai hồ sơ, chị vụng về, chị hay quên… em luôn xuề xoà an ủi rằng không sao chị ạ, lần sau chị em minh sẽ cùng làm tốt hơn.

Hầu như ngày nào em cũng ôm vai tôi và nói chị của em đẹp lắm, không kể ngày tôi vui tôi buồn, không kể ngày tôi đi làm với bộ quần áo không được hoàn hảo chỉnh chu, không kể cả những ngày tâm trạng tôi không vui, tôi lơ đãng không nghe chuyện em kể. Có hôm về nhà chợt nhớ hình như hồi sáng chuyện em kể còn dở dang, tự bảo lòng hôm sau đến hỏi lại để nghe em kể hết, vậy mà khi em kể lần thứ hai tôi lại có lúc không nghe, lại hỏi lại…Về sau nhắc lại chuyện này hai chị em ôm nhau cười lăn lộn. Em luôn độ lượng bao dung và luôn nhường tôi trong tất cả mọi chuyện. Có hiểu lầm, có lúc không vui nhưng cuối cùng chúng tôi luôn kết thúc câu chuyện bằng những nụ cười khúc khích.

Chị ơi, Em xin lỗi vì em phải đi, em không thể ở cạnh chia sẻ vui buồn với chị nữa, nhưng em tin rằng chị sẽ rất vui và ủng hộ em. Ở nơi xa chị em mình sẽ vẫn luôn hướng về nhau, không gian và khoảnh cách sẽ không là gì khi trái tim mình luôn nghĩ đến nhau phải không chị? Nước mắt tôi rơi như mưa, tôi nức nở chạy vuột ra cửa xe lửa đứng vì sợ tiếng khóc tiếng nấc của mình làm phiền những người xung quanh tuy lúc này tôi cũng chẳng thèm quan tâm họ nghĩ gì nữa.

Tôi khóc vì biết mình đã xa một người thật quý giá trong cuộc đời mà không ai có thể thay thế được. Tôi khóc vì những tấm ảnh trong từng trang sách em đã cầu kỳ in dán trước mặt đây giờ đã trở thành kỷ niệm, những ngày tháng vui tươi trong sáng đó sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi khóc vì cảm giác bơ vơ, em như một cánh chim trong trẻo mang lại cho tôi cảm giác bình yên ấm áp. Tôi khóc vì hạnh phúc đã từng có em là bạn, là chị, người em, là một người tri kỷ đúng nghĩa để tôi có thể chia sẻ mọi buồn vui, những điều nhiều khi rất khó có thể tìm được ai thật sự biết lắng nghe, và biết cách để cho mình im lặng trong thoải mái. Những điều khi tôi chưa nói hết em đã hiểu, những điều mà vốn tiếng Anh của tôi dù giới hạn cũng không cản trở việc em hiểu tôi.

Lần tôi về Vn một tháng em gom tất cả những thông tin trong văn phòng bằng email rồi gửi riêng cho tôi để khi về tôi kịp nắm hết tình hình và tôi không bị bỡ ngỡ. Khi chuyển chỗ ngồi một lần nữa, em tự tìm hiểu và điền hết thông tin của tôi để gửi đi, những thông tin về vị trí, về số máy tính và rất nhiều thứ của bản thân mình mà chính tôi chẳng biết. Tôi cứ ngồi chống cằm nhìn em nhoay nhoáy viết và gửi đi rồi nghe em dặn dò thế này thế khác.

Tôi đi xa, em gửi tin nhắn và tấm ảnh cái bàn làm việc của tôi. Em viết: chị ơi em nhớ chị quá, mỗi lần nhớ chị em quay sang tìm hình bóng chị mà chỉ thấy cái bàn trống rỗng và cái ghế lạnh lùng trơ trọi. Chị đi chơi vui vẻ và mau quay về với em.
Hôm em đi du lịch thì em lại chu đáo viết miếng giấy con con, giấu dưới bàn phím của tôi, đi làm tôi lật lên thấy dòng chữ mà tôi cảm thấy ấm áp lên rất nhiều: em đi nhưng ở bên đó em cũng nhớ chị lắm, chị giữ gìn sức khỏe, em sẽ sớm về thôi.
Em hiểu tôi qua ánh mắt, qua từng cử chỉ, từng câu tôi chưa kịp nói, từng cái icon trong máy tính trong giờ làm việc hay từng chữ viết tắt trong tin nhắn hai chị em hay nhắn tin cho nhau ngoài giờ làm việc…Em là ngọn gió mát trong lành thổi vào trong văn phòng khiến ai cũng yêu thương quý mến.

Chị có nhớ những lần hai chị em mình kéo nhau ra công viên chụp ảnh không? Chị chỉ cho em rất nhiều chiêu trò mà sau này khi đi với bạn em được người ta ngưỡng mộ và em vênh mặt lên đấy. Tôi cười khi đọc đến đó, em ngốc quá đi mất, chị của em chẳng giỏi vậy đâu, chị cũng học của người khác hoặc đọc đâu đó thôi.

Em này, sao em lại chiều chị thế? Ngửa mặt lên trời, ôm ngang tay tôi, em cười phá lên hồn nhiên. Chị quên là em có một mẹ một chị và một em gái không? Chị chẳng là gì so với mẹ và chị em của em đâu. Mẹ em mà đi du lịch cứ đi 5 mét là bảo em chụp cho chục cái ảnh. Mà chị và em của em hay mắng hay sai chị giúp việc lắm, em không thích điều đó và em học được sự kiên nhẫn từ họ. Em thì chẳng mấy khi nhờ người giúp việc nếu em có thể tự làm được. Em vuốt vuốt tóc tôi thủ thỉ. Em là thế, một người rất tự lập và giỏi chiều chuộng người khác nhưng lại không bỏ bê bản thân, biết tự chăm sóc mình để người khác không phải lo lắng và hoàn toàn yên tâm về em.

Rồi những lần hai chị em đi shop, em sẵn sàng đứng xếp hàng 15 phút nóng chảy mồ hôi để lấy lại hai đô la tiền người ta trả thiếu. Tôi nóng hết cả ruột nghĩ thời gian chờ của mình cũng là tiền sao em phải mất công thế, nhưng em nhất định lấy lại. Đi ăn cùng nhau không ăn hết dù ít dù nhiều em cũng bỏ hộp mang về,vì em vốn ăn rất ít và nhất định không bỏ phí. Bữa sáng của em có khi chỉ là vài lát cà rốt hay hai thìa sữa chua. Bữa trưa thì cái hộp rau salad bé tí. Đồ tôi ăn dư em cũng chẳng ngại ngần chén hết sạch.
Về sau tôi học được của em và rất nể sự tính toán đầu óc. Em không phải là người keo kiệt mà tiền em dùng việc gì ra việc đó, đồ đạc của em tất cả đều ngăn nắp gọn gàng. Mỗi lần sang bàn tôi vừa thủ thỉ nhưng tay em lại tranh thủ sắp xếp đồ của tôi lại nghiêm chỉnh đâu đó. Tuy tiết kiệm nhưng em sẵn sàng bỏ ra vài vài nghìn để từ thiện hoặc mua cai túi cả chục nghìn mà em thích.

Mân mê cuốn sổ với những hình vẽ ngộ nghĩnh, những sticker em in ra từ máy tính, em làm tôi nhớ em quá đi mất. Giờ đây quanh bàn làm việc của tôi bao quanh bởi những sticker yêu thích của em, những Hello Kitty và Doreamon mà trước khi đi em đã tỉ mẩn in cắt dán vào phone, xung quanh màn hình, bàn phím, con chuột, trên tường…Em bảo một nửa hình ảnh em đây rồi, em đi chị đừng buồn quá nhé.

Em là cô gái giỏi giang với bằng Đại Học loại ưu ở Úc và cả ở Anh. Em gần như là bách khoa toàn thư mà gần như bất cứ điều gì tôi hỏi em đều có câu trả lời,hay làm được cho tôi. Từ chỉ dẫn đường khi tôi đi lạc cũng gọi cho em, đến khi tôi cần mua này mua kia. Buổi chiều trong khi tôi tất tả chạy cho kịp xe lửa thì em đi chỗ này chỗ khác mua đồ cho tôi, và em luôn lựa chọn tính toán so sánh để mua cho tôi món đồ tốt nhất, rẻ nhất.

Có dạo tôi nghiện chơi Candy Crush, có level tôi chơi cả tháng không qua. Đưa phone cho em tôi nhăn nhó, thế là cả ngày hôm đó em cứ lúc tranh thủ lúc lấm lét cố chơi bằng được qua level đó cho tôi. Có lần đang làm, tôi chán quá chui vào nhà vệ sinh hơn một tiếng để chơi game thì có cuộc họp khẩn cấp, em len lén đi tìm tôi gõ nhè nhẹ vào cửa: chị ơi em nghĩ đến giờ chị ra được rồi đó, mình đi họp nào. Thò mặt ta tôi nhăn nhở em cười chúm chím bao che.

Em bảo vì yêu tôi nên em chọn Việt Nam là điểm du lịch cho cả gia đình, vì yêu tôi mà câu chuyện gia đình của tôi viết bằng tiếng Việt em đã thức cả đêm cùng với google translate mà đọc và tìm hiểu cho bằng hết. Chuyến du lịch ấy em yêu Việt Nam hơn tuy về em kể bị rạch túi mất cái kính yêu thích, nhưng nhìn chung đất nước chị sinh ta đẹp vô cùng. Tôi nghe thế mà nhẹ cả người. Em kể chuyện đi may cái áo dài mỏi hết cả tay vì người thợ may không hiểu tiếng Anh. Em dơ 2 tay áo dài áo dàiiiii thế này, người ta gật gật: OK OK. Em chỉ xuống chân kéo dài tay thế này, ý may cái quần dài người ta lại gật lấy gật để: OK OK. Thế mà lúc lấy áo em đã gần như phát khóc vì người ta may áo dài nhưng lại không may quần. Người ta không hiểu ý em để may kịp cho em mặc tết. Em thử mặc rồi chụp hình tôi xem tôi lăn lộn cười, em vờ giận dỗi…Cứ thế tiếng cười của hai chị em văng vẳng mãi, đọng cả vào trong giấc mơ của tôi, để khi tỉnh dậy chợt thấy mắt mình ướt…

Trưa nay tôi một mình đi trên con đường quen thuộc mà tôi và em thường hay đi. Giọt nắng nhảy nhót, ngọn gió miên man nhẹ nhàng thản nhiên lùa qua má tôi mà thấy lạnh buốt. Bước chân tôi lẻ loi buồn chán. Mỗi con đường đi qua, tôi nhớ tiếng nói, nhớ nụ cười, nhớ mái tóc dài đen mượt, nhớ bàn tay bé nhỏ và những câu chuyện em kể, những kỷ niệm chồng chất ùa về vây quanh làm tôi thấy ấm áp hơn. Vẫn nghe tiếng em gọi dịu dàng và ánh mắt em cười quanh đây, chị ơi, chị vẫn ổn đấy chứ?

Mỗi người bạn bước vào đời tôi, tôi đều trân trọng yêu quý và nâng niu. Mỗi người mang lại cho tôi một tình cảm khác và chiếm một vị trí khác trong trái tim tôi.
“Cám ơn chị đã đến trong cuộc đời em, đã làm cho cuộc sống của em những năm tháng ở Melbourne trở nên ý nghĩa. Cám ơn duyên số đã đưa chị em lại gần nhau để giờ đây chị em mình như người trong gia đình. Em học được nhiều điều từ chị, học cách luôn nhìn lạc quan trong cuộc sống, em mạnh mẽ hơn và em trưởng thành hơn. Hi vọng cuốn sách này sẽ làm chị bớt buồn bớt nhớ khi không có em ở bên. Khi nào nhớ em, mở nó ra và đọc, nó sẽ làm cho chị cười….Em yêu chị nhiều lắm, chị là người chị mà em yêu quý nhất…”.

Trong mắt em, tôi là một người chị hoàn hảo, và ngược lại, trong mắt tôi, em là một hình ảnh còn tốt đẹp, trong sáng, thánh thiện, giỏi giang và hoàn hảo hơn rất nhiều. Tôi tin em và tôi đã chọn đúng con đường em đi, nơi ấy có gia đình, có những người yêu thương em, những người sẽ mang lại hạnh phúc, sẽ tiếp thêm cho em sức mạnh và nghị lực để đôi cánh em bay tiếp – thật cao và thật xa…

Melbourne ngày 5 tháng 3 năm 2015.

 

Related Posts

Đàn Ông Tốt Trên Đời Này Không Thiếu !

Đàn Ông Tốt Trên Đời Này Không Thiếu !

Ngày nay, càng nhiều cô gái trẻ không muốn lấy chồng, vì sợ không được đối xử tốt, sợ cuộc sống hôn nhân lại quá phức tạp, sợ phải đối…

Read more

Tuổi thơ của tôi

Hôm nay bỗng nhiên tôi lại muốn viết lên những câu chuyện, câu chuyện của đời tôi, cuộc đời của cô bé có tên Linh, một cái tên khá đẹp…

Read more

Em từ bỏ rồi, thật tốt đúng không?

Em không giữ thói quen xem anh còn hoạt động hay không, cũng không còn căng thẳng mỗi lần vào trang cá nhân xem anh đăng gì. Tối tối thấy…

Read more

Liệu em có thể nghĩ anh và cô ấy chỉ là bạn không?

Em đang tự hỏi chính mình rằng: Em là ai? Anh là ai? Cô ấy là ai? Họ là ai? Chúng ta là gì? Mối quan hệ giữa tất cả…

Read more

Chuyện công sở

Lạnh không được quyền lên ý kiến: Trời miền Nam mùa này đang là mùa mưa, mưa suốt ngày suốt đêm, giờ nắng chỉ được mấy tiếng một ngày. Sáng…

Read more

Đừng yêu một người vô tâm giống như tôi

Sáng nay tình cờ nhìn thấy em trên đường, đó cũng là lần đầu tôi nhìn thấy em, từ sau cái ngày mà chúng tôi chia tay nhau. Phải nói…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *