Cuộc sống giống như bộ phim nhiều tập nhưng có điều đặc biệt là diễn viên chính không bao giờ biết trước được kịch bản. Cũng như em không biết được, em- anh và cô ấy, cuối cùng ai mới là của ai?
***
Khi em hỏi anh, em và cô ấy, anh chọn ai? Anh bảo em ”ngốc nghếch, nói những điều linh tinh. Anh chỉ thích cô ấy như thích một người bạn còn em mới là người anh yêu”. Nhưng em không hiểu giữa yêu và thích đối với anh có khác biệt thế nào và cũng không thể biết em- anh và cô ấy, cuối cùng ai mới là của ai.
Có lẽ người anh thích, một ngày nào đó sẽ làm anh yêu, còn người anh yêu, một ngày nào đó sẽ trở thành người xa lạ. Người ta nói không yêu nữa có thể làm bạn nhưng họ không biết rằng bạn có thể trở thành người yêu nhưng nếu không còn yêu nữa thì chỉ có thể thành không quen biết. Nếu ai không tin điều đó á, hãy thử mà xem.
Anh nói anh chỉ thích cô ấy như thích một người bạn nhưng khi cô ấy đau, anh lại khóc, cô ấy vui, anh lại cười. Em hàng ngày có thể giả vờ cười, giả vờ nói nhưng đôi mắt em u buồn sao anh chẳng thể nhận ra?
Anh nói anh chỉ thích cô ấy như thích một người bạn nhưng đứng trước cô ấy, trái tim anh đang lỗi nhịp kìa. Đối với em, có ăn mặc lộng lẫy anh cũng coi như chẳng thấy gì. Anh bảo em ”ngốc nghếch, con trai trước một cô gái ăn vận xinh đẹp ai chẳng ngước nhìn”. Nhưng đứng trước cô ấy anh có nghĩ về em không mà sao đứng trước em, anh lại luôn nhắc về cô ấy. Anh im lặng không trả lời, vậy là em biết em- anh và cô ấy, ai đã thuộc về ai.
Anh biết không ngày em chia tay anh, em không khóc nhưng mỗi khi đêm về, đôi mi em hờ khép lại, những giọt nước mắt lăn dài mà không có cách nào ngăn. Anh biết không, trước khi ngủ, em luôn gối đầu trên chiếc điện thoại vì sợ tiếng chuông nhỏ quá mà em không nghe ra. Em mong anh sẽ gọi để thêm một lần nữa được nghe thấy giọng anh.
Thế nhưng đến một ngày rất lâu sau đó, ta tình cờ gặp lại, anh chào hỏi em, em lại nhếch miệng cười quay đầu bước đi.Có ai đó nói em sao lạnh lùng thế nhưng họ đâu biết rằng em quay lưng đi để cố gắng nín thật sâu ngăn không cho những giọt lệ đang ứ đọng nơi đáy mắt tuôn trào. Anh biết không, em không muốn anh nhìn thấy em yếu đuối.
Vì sao anh không thể yêu và thích một người mà cứ phải là hai. Có phải anh hết yêu em nên anh trở lại vị trí bắt đầu là thích một người khác. Nhưng em không trách anh, không hận cô ấy. Em chỉ ghét bản thân mình đã quá nặng ân tình với anh.
Nếu như em yêu anh ít đi một chút thì những góc phố ta từng hò hẹn, em sẽ không mơ hồ nhìn thấy bóng hình anh, những bản tình ca anh thích, em sẽ không tìm mua và những bức tranh anh vẽ, em sẽ không đốt bỏ…
“Anh sẽ không có được hạnh phúc” đó là lời em đã nói với anh. Vì em không đủ cao thượng để chúc anh hạnh phúc bên người. Em không đủ rộng lượng để tiếp tục làm bạn của anh. Nhưng nếu không còn là người yêu của em nữa thì hãy quên tất cả về em đi. Đó là điều sau cùng em muốn nói.
Happy birthday! Chúc anh sinh nhật vui vẻ!
Ngọc Phạm Như