Đã gần một năm, kể từ khi cô nhận ra, mình đang yêu thầm.
***
11h đêm, cô mở facebook, tìm kiếm một hình ava quen thuộc ở cột bên phải. Hôm ấy, anh onl sớm hơn mọi khi. Và hôm ấy, khác với thường lệ, người chủ động pm không phải cô, là anh…
– Này, anh sắp lấy vợ rồi đấy, tiết kiệm tiền mừng đi nhé haha
Vốn nghĩ đây chỉ là câu nói đùa, cô vội gõ:
– Đùa nhạt quá nha anh già. Anh có ma thèm lấy 😛
– Ơ kìa thật mà. Anh lừa em làm gì. Hôm nào ở nhà anh qua gửi thiệp nhé !!
Cô sững sờ, tim dường như ngừng đập, đến hơi thở cũng trở nên yếu ớt, bàn tay thoăn thoắt gõ phím nay trở nên cứng đờ. 5 phút đồng hồ trôi qua, cô vẫn không thể nào tin vào dòng chữ trước mắt mình. Lần đầu tiên trong đời, cô được nếm mùi vị đau thương của tình ái. Là lần đầu tiên, cô trải qua cảm giác đau đến khóc không ra nước mắt, đau đến nỗi, cô có thể nghe được tim mình đang vỡ vụn. Cô cố gắng để nỗi đau ấy vỡ òa, hòa theo những dòng nước mắt, nhưng không thể. Tai cô như ù đi, giờ phút ấy, tâm trí cô bị bủa vây bởi những dòng chữ. Cô lặng thinh trong vô thức…
Gần một năm , đều đặn mỗi ngày nói chuyện cùng anh dần trở thành thói quen trong cô. Gần một năm, cô tập thức đêm, từ bỏ nguyên tắc sinh học “luôn đi ngủ trước 10h” của mình, để có thời gian chuyện trò cùng anh. Gần một năm , mỗi khi có thời gian rảnh, cô đều nghiền ngẫm những bộ phim anh thích, để đoạn hội thoại với anh trở nên bớt gượng gạo. Gần một năm , lần nào thấy nick anh xuất hiện cùng dấu chấm tròn màu xanh, trái tim cô trở nên bồi hồi, rồi lại loay hoay tìm chủ đề bắt chuyện với anh, cố tỏ ra mình thật hài hước để anh cảm thấy thật thoải mái khi trò chuyện cùng. Đã gần một năm, kể từ khi cô nhận ra, mình đang yêu thầm.
Ban đầu, cô cố chối bỏ tình cảm ấy, bởi cô biết, anh chỉ coi cô như một cô em gái hay nhõng nhẽo, thường xuyên tìm cách đấu khẩu với anh. Cô cố gắng moi móc những điểm xấu của anh, tự dối gạt bản thân. Nhưng “ghét của nào trời trao của đấy” trái tim cô đi ngược lại hoàn toàn những gì lý trí mách bảo. Nó vẫn rung động trước những cử chỉ dịu dàng của anh, vẫn chệch nhịp mỗi khi nick anh sáng, vẫn khẽ thổn thức mỗi khi anh cười. Để rồi lại đau khổ khi nghe tin anh có người yêu. Và rồi lại nhỏ nhen vui mừng, nhen nhóm hi vọng khi thấy anh nói anh cùng người anh yêu cãi nhau, chia tay. Cứ thế, tình yêu đơn phương của cô lớn dần, không cách nào dừng lại. Có những lúc cô đã từng mơ ước một ngày sánh đôi cùng anh, có những lúc cô tự đặt ra cho mình câu hỏi ” rốt cuộc mình yêu anh ở điểm nào”. Nhưng tình yêu đôi khi không thể giải thích bằng lời, câu trả lời của cô nằm ở những nhịp đập rung động của con tim. Anh có thể không phải là người điển trai, không phải là mẫu đàn ông hoàn hảo, nhưng trong cô, anh luôn là người đặc biệt, là người đàn ông đầu tiên đã chiếm trọn tâm trí và trái tim của cô. Nhưng có những lúc, cô lại lo sợ, lo sợ rằng mình thể hiện quá rõ ràng, lo sợ một ngày nào đấy anh sẽ phát hiện tình yêu cô giành cho anh, lo sợ một ngày anh sẽ từ chối và lảng tránh cô.
Bàn tay cô khẽ run lên trên bàn phím:
– Chị nào xui xẻo lấy phải anh thế hihi ? Chúc anh hạnh phúc con đàn cháu đống nha !!
– Ai bảo em thế ! Lấy được anh là phúc lớn lắm đó nha. Dù sao cũng cảm ơn em hehee
Những ngày sau đó, cô vẫn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là giấc mơ. Cô vẫn hi vọng rằng một ngày nào đó anh sẽ nói với cô rằng đó chỉ là trò đùa anh bày ra để trêu cô. Và rồi tất cả hi vọng về tình yêu mong manh của cô đều tan biến khi cô đến dự đám cưới của anh. Tận mắt cô nhìn thấy anh ân cần gỡ từng pháo hoa giấy vướng trên đầu cô dâu, nhìn thấy anh cười rạng rỡ đi từng bàn chúc rượu mừng. Gãy nát. Vỡ vụn. Thất vọng. Đau đớn. Cô muốn trốn chạy tất cả, muốn phá tan sự bao vây của những cảm xúc ấy. Gượng cười chúc phúc anh, nhưng hơn ai hết, cô hiểu, lời chúc phúc ấy giả tạo hơn cả. Cô quá yếu đuối và cô quá ích kỉ. Bình thản chúc phúc cho người đàn ông mình yêu khi anh mặc trang phục chú rể tay trong tay cùng người phụ nữ không phải cô, đấy là điều cô không thể làm được. Nhìn anh rạng rỡ trong ngày trọng đại của cuộc đời, cô chỉ biết cười giễu sự trêu ngươi của duyên phận. Đã đến cô lúc cất giấu quá khứ vào ngăn khóa riêng, tận sâu cùng con tim…
Cô bắt đầu trở về thói quen cũ, không còn những hôm thức đêm đến 2 3h sáng trò chuyện cùng anh, không còn cố gắng nhồi nhét những bộ phim trinh thám anh thích, những lúc thấy nick anh sáng đèn, cô lặng lẽ thoát khỏi facebook. Tình yêu ấy, cô dằn lòng mình phải quên đi, bởi nó đã gây cho cô quá nhiều tổn thương, những nỗi đau dai dẳng, bởi ngay từ đầu người sai là cô khi đặt hi vọng vào một tình yêu vô vọng, bởi đến lúc kết thúc, nó khiến cô hối hận vì không thể nào cùng anh tự nhiên như trước. Vết thương rồi cũng sẽ mau lành, nhưng rồi nó sẽ để lại trong cô vết sẹo khó phai. Một vết sẹo lồi luôn khiến tâm can nhức nhối mỗi khi nghĩ về…!