– Choang…
Chiếc bát đập mạnh xuống đất vỡ làm nhiều mảnh. Cậu bé gầy gòm, xanh xao giật mình sợ hãi lùi lại sau mấy bước, ánh mắt sợ sệt nhìn mẹ.
– Con đi đi…Mẹ không cần con nữa. Người mẹ tức tối quát tháo.
Cậu mím môi, nín thở nhìn mẹ quan sát rồi run rẩy, òa khóc và chạy vội đến ôm chặt lấy mẹ.
– Con yêu mẹ…con yêu mẹ…Cậu bé khóc nức nở.
***
Người mẹ mắt đẫm lệ vội ngước mặt lên trần nhà, mím chặt môi cố ngăn nước mắt chảy xuống, hai tay nắm chặt lấy đôi vai bé nhỏ của con đẩy mạnh thằng bé ra.
– Mẹ …không.. yêu con… không muốn thấy con ở đây nữa…vì thế, hãy đến sống với bà Ba đi..Con nghe rõ chưa.
– Con không muốn…Cậu bé ôm chặt lấy mẹ. Người mẹ đẩy phách con ra khiến thằng bé ngã sấp ra nhà.
– Không muốn cũng phải đi.
– Con ghét mẹ…nó khóc tức tưởi, nhổm dậy bỏ chạy ra ngoài đúng lúc bà Ba to béo, cầm nón bước vào. Người mẹ nhìn theo con ngã quỵ xuống đất nức nở khóc.
– Mẹ xin lỗi..mẹ xin lỗi con..
Bà Ba vội đỡ chị ngồi lên giường.
– Sao chị phải làm như thế, tội cho thằng nhỏ lắm, nó mới 5 tuổi thôi mà..
Chị nắm chặt tay bà Ba khẩn thiết cầu xin.
– Xin bà…hãy chăm sóc nó giùm cháu. Xin bà….chị khóc nức lên.
– Được rồi… yên tâm đi…bà Ba vỗ về an ủi người mẹ bất hạnh mà không hay nước mắt mình đã chảy ra từ lúc nào.
***
– Đi thôi con.
Bà Ba dắt tay cậu bé ra ngoài. Nó đi được vài bước cố dừng lại ngước nhìn vào trong căn nhà lá xập xệ để ngóng xem mẹ có chạy ra giữ mình lại nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng nói nào vang lên. Cậu rớt nước mắt, ngậm ngùi bước theo bà Ba.
Bên trong nhà, chị đứng núp gần cửa sổ, lén nhìn con rồi khụy xuống đất, tay đấm đấm vào ngực khóc không thành tiếng. Bên ngoài, bầu trời u ám, những hàng cây đã nhuốm màu vàng úa, cậu bé lặng lẽ bước đi đôi mắt buồn như muốn nhuộm đen bầu trời. Chợt cậu dừng lại nhăn nhó.
– Con buồn tè.
– Vậy con đứng đây tè cũng được.
– Không. Cậu ôm quần nhăn nhúm.
– Bé tí mà đã biết xấu hổ hả. Bà Ba bật cười. – Con ra sau gốc cây đằng kia đi.
Thằng bé chạy vội ra, chiếc bóng khuất dần sau thân cây. Bà nhìn theo mỉm cười chợt giật mình có chuông điện thoại reo.
– Alo. ừ! Đang trên đường về đây…tội nghiệp mẹ con nó quá!..ừ! biết sao bây giờ, mẹ nó ung thư sắp chết rồi, sống được bao lâu đâu mà hai mẹ con lại chia ly. Chắc là nó đau khổ …bà giật mình, chiếc điện thoại rớt xuống, thằng bé không biết đứng đây lúc nào, nó nhìn bà mắt ngân ngấn lệ rồi quay lưng chạy đi. Bà định chạy theo nhưng quyết định dừng lại, đưa mắt dõi theo bóng nó khuất dần sau hàng cây, khóe miệng mỉm cười.
***
Chị nằm khóc ngất bên cửa, nhìn mái nhà rách rưới loang lổ từng đốm ánh sáng yếu ớt chiếu rọi vào nhà như tang thương. Vốn là một cô gái xinh đẹp, được nhiều chàng trai bản theo đuổi nhưng cô lại đem lòng và dâng hiến cho người con trai miền xuôi lên trên bản để xây dựng công trình công cộng. Bao nhiêu yêu thương, bao hy vọng đều bị vùi dập khi người đó về xuôi mà không một lần gặp lại. Đau đớn và thất vọng nhưng trái ngọt duy nhất người đó để lại chính là đứa con của hai người. Ngày nó chào đời xen lẫn sự hạnh phúc nhưng cũng đầy cay đắng khi cô bị gia đình, bản làng ghét bỏ và xua đuổi. Cô ôm nó và rời đến đây sống khi nhận được sự giúp đỡ của bà Ba, một người họ hàng xa nhưng tốt bụng. Năm năm qua hai mẹ con đã nương tựa vào nhau mà sống giữa sự ghẻ lạnh của mọi người. Từ khi sinh ra, nó chưa nhận được sự yêu thương nào của người cha cũng như của gia đình cô. Vậy mà giờ đây nó phải sống bơ vơ một mình mà không có mẹ nữa sao. Không được, chị không can tâm, không can tâm một chút nào. – Lạy trời! Nếu trời có mắt thì xin hãy để con được sống, để con được chăm sóc và nuôi dưỡng đứa con của mình. Nó còn quá bé, làm ơn! Chị nức lên từng cơn, tiếng khóc cứ ứ ư tại cổ họng vì không còn sức để bật ra thành tiếng.
– Mẹ ơi!
– Con!..con ơi! Chị òa khóc, ánh mắt mở to và bật dậy ôm chầm lấy nó.
– Con muốn ở với mẹ, ở với mẹ cơ. Xin mẹ đừng bắt con sống ở nhà bà Ba. Con xin mẹ đó. Thằng bé ôm ghì lấy cổ mẹ gào xin.
– Phải làm sao đây con? Chị khóc nấc lên. Để nó đi cùng bà Ba chị đau xé từng khúc ruột. Nhưng nếu để nó ở đây thì sau này khi chị chết ai sẽ nuôi nó. Nó còn quá bé để có thể hiểu được điều đó. – Đến cuối tuần, cuối tuần được chứ? Chị cố nín khóc nhìn đứa bé dứt khoát.
– Mãi mãi cơ. Thằng bé vẫn ghì chặt mẹ mếu máo.
– Con không muốn mẹ khỏi bệnh sao?
– Có chứ ạ. Thằng bé nín khóc và gương mặt tỏ ra vui mừng.
– Vậy con ở tạm với bà Ba vài ngày thôi để mẹ đi chữa bệnh. Mẹ chữa khỏi rồi sẽ đến đó đón con. Đồng ý với mẹ nhé.
– Dạ. Thằng bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu. – Vậy con ở với mẹ đến cuối tuần. Thằng bé tỏ ra bằng lòng rồi nằm gọn vào lòng mẹ. Chị vuốt tóc nó âu yếm. Chỉ đến cuối tuần thôi mà. Chị cố dằn lòng mình khi chính chị cũng không thể rời khỏi con.
***
Ngôi nhà của chị nằm chênh vênh trên một sườn núi và lọt thỏm giữa những ngọn đồi núi trùng điệp trông đến hiu quạnh. Tội nghiệp thằng bé, dù mới 5 tuổi nhưng nó dà dặn hơi với lứa tuổi của mình. Biết mẹ ốm đau và thường xuyên phải nằm vật vã trên giường nên nó luôn phải tự làm mọi việc một mình từ vê sinh cá nhân đến lau người và cơm nước cho mẹ. Ngày hôm nay cũng như mọi ngày khi chứng kiến mẹ lên cơn đau vật vã nó phải ngồi bên túc trực xoa tay, lau mồ hôi giúp mẹ. Mẹ nó chắc đau lắm nhưng luôn nghiến răng nhẫn nhịn và nở nụ cười gượng gạo nhìn nó. – Mẹ không sao, con đi nấu cơm đi. Thằng bé vội cầm chiếc giá thủng chạy lại chiếc chum, lạch cạch mở nắp, vét vét vài nhát được lưng bò gạo.
– Hết gạo rồi con?
– Còn tí tí.
– Thế nay nấu cháo đi, cho nước đầy nồi…hụ…hụ… Chị ho sặc sụa.
– Vâng. Cậu nhảy chân sáo đi ra ngoài, bất ngờ chiếc giá gạo rơi xuống đất gạo bắn tung tóe.
– Con cẩn thận…hụ..hụ
Cậu bé nhìn mẹ gãi đầu cười trừ rồi vơ hết chỗ gạo đó vào giá và đến chỗ chiếc giếng. Nó tung chiếc gàu rất mạnh khiến vài giọt nước bắn lên đập vào mặt nó thì thích thú cười ré lên. Bữa cơm của hai mẹ con hôm nay chỉ có hai bát cháo loãng, Nó cẩn thận múc từng thìa cháo nhỏ đút vào miệng mẹ. – Nóng không mẹ?
Mẹ nó lắc đầu nhưng nó vẫn không yên tâm. Những thìa sau nó khẽ thổi phù phù thìa cháo trước khi đưa vào mồm mẹ. Chị nhìn con cười âu yếm bỗng cơn ho sặc sụa lại vang lên làm cho những hạt cháo bắn tung tóe ra ngoài. Nó vội vỗ lưng, xoa nhẹ từ trên xuống rồi lấy nước cho chị uống. – Ổn..ổn rồi con. Con ăn cháo đi không nguội. Nó nghe lời mẹ bê bát cháo lên và húp xụp xụp vài nhát hết nhẵn bát cháo rồi lè lưỡi liếm những giọt cháo cuối cùng. – Mai kia đến nhà bà Ba ở tha hồ nhiều gạo trắng ăn con nhé. Chị dụ dỗ thằng bé nhưng nó chẳng thích thú tẹo nào. – Nhưng con thích ăn cùng mẹ cơ. Chị nhìn nó chết lặng. Ngoài trời sấm chớp ầm ầm, mưa rít từng cơn, gió ào ào như muốn thổi bay mái nhà lá của hai mẹ con. Thằng bé loay hoay đưa bát , nồi, xoong hấng nước dột vào nhà hết chỗ này sang chỗ kia, nước bắn ướt hết mặt và người. Chị ngồi co ro một góc ho sù sụ, nhìn con vật lộn một mình mà thấy mắt cay cay.
– Kệ nó đi con, lại đây. Chị đưa tay lôi thằng bé vào lòng hôn hít khắp mặt. Cơn ho vang lên, mồ hôi vã ra, gân mặt nổi hết lên, chị lấy khăn che kín miệng, thằng bé lo lắng ôm chặt lấy mẹ.
– Mẹ không sao. Chị giấu chiếc khăn đẫm máu và ôm chặt con vào lòng, chị lo sợ không biết mình có thể trụ được đến lúc cuối tuần hay không? Một cảm giác sợ hãi chạy dọc khắp cơ thể. Chị nhắm nghiền mắt cầu xin -Nếu không thể cho tôi sống thì làm ơn hãy để thằng bé rời khỏi đây trước khi tôi đi. Làm ơn! Bên ngoài cơn cứ xối xả, gió ầm ầm đập vào cánh phát ra tiếng kêu rợn người.
***
Cuối cùng cái ngày nó sợ nhất cũng đến. Như đã đồng ý với mẹ, nó sẽ đi đến nhà bà Ba vào ngày hôm nay. Nó sợ sệt chỉ luống cuống ở trong bếp đun nước cho mẹ nó. Thỉnh thoảng nó nhìn ra ngoài cổng và thầm cầu nguyện bà Ba sẽ không đến. Nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của mẹ nó liền chạy lên. – Con chuẩn bị quần áo hết chưa?
– Rồi ạ. Nó buồn rầu đáp.
– Bà Ba chắc đến muộn, đêm hôm qua mưa to thế không biết có lên được đây không nữa. Mẹ nó ngóng ra ngoài lo lắng. Nó nghe thế thì mừng thầm.
Cả ngày không thấy bà Ba đến nó sung sướng hát víu von trong miệng và chạy quanh sân mặc cho cái rét thấu da thấu thịt trên vùng cao. Mẹ nhìn nó vui chơi thì vừa mừng lại vừa lo. Nghe tiếng ho dữ từng cơn của mẹ, nó liền xuống bếp cẩn thận bê chiếc châụ than đặt dưới gầm giường, khẽ cúi xuống lấy thanh sắt gợt lên và đưa mồm ghé xuống thổi vù vù. Chậu than đỏ rực, hơi ấm bao trùm quanh nhà. Nhìn mặt thằng bé lấm lem nhọ than khiến chị phá lên cười. Cu cậu cũng nhìn mẹ cười khanh khách. Vừa nô nghịch một hồi bụng nó sôi lên ùng ục vì đói. Bữa tối của hai mẹ con hôm nay chỉ có mấy củ khoai lang trừ bữa nhưng sao nó thấy ngon và ấm áp đến vậy.
– Mẹ có quà này cho con. Chị dừng ăn và nhìn con âu yếm
– Thật ạ?
– Ừ.
– Hoan hô. Nó reo lên sung sướng.
Chị cầm nắm giấy, đặt lồng vào nhau, cúi xuống gầm giường chọn những mẩu than đã gần tắt chỉ còn hơi ấm ấm, bỏ vào giấy rồi gói kín, xoắn lại như chiếc kem ốc quế đưa cho con.
– Con cầm chạy vòng vòng quanh sân xem.
– Vâng. Thằng bé chạy quanh sân mấy vòng, gió thổi làm hơi than hồng lên, cháy qua giấy tỏa ra những tia hồng bắn ra xung quanh như pháo hoa, nó reo lên thích thú.- A! pháo hoa nè, thích quá mẹ ơi! Ánh sáng và nụ cười giòn tan của nó như xua tan màn đêm đen tối. Chịnhìn nó cười sung sướng bất giác cơn đau ức lên quằn quại. Chị ưỡn người lên giật liên hồi, đôi mắt muốn nhắm lại nhưng cố ngước nhìn ra ngoài sân. Thằng bé vẫn đang chạy vòng quanh, những đốm sáng hồng bay cao lên khoảng không như những vì sao tinh tinh tú trên dải ngân hà. Ước gì khoảnh khắc này sẽ dừng lại mãi mãi …
***
Thằng bé hì hục đào, bới khóm khoai ngoài vườn, giọt mồ hôi lấm tấm trên má, chợt nó reo lên thích thú. – A! 3 củ, thích quá! Cậu cầm ngay chùm khoai vẫn dính dây chạy ra trước cửa khoe.- Mẹ ơi! Con đào được nhiều khoai nè, to ơi là to nhé! Nó nhìn mẹ nhưng mẹ nó vẫn nằm bất động ngủ ngon lành.
– Ơ! Mẹ vẫn ngủ à? Cậu quan sát mẹ vài giây rồi nhanh chóng mang ra rửa rồi luộc. Sau một hồi hì hục nó cũng luộc xong và bê bát khoai để gần đầu giường, hơi khoai bốc lên nghi ngút. Ngồi cạnh thấy mẹ vẫn nằm yên cậu nhẹ nhàng bóc một củ nhai nhồm nhoàm rồi chạy ra sân chơi. Nó nằm xoài trên sân chơi bắn bi một cách say sưa, mấy chốc mặt trời đã núp sau hàng cây cao vút. Có một con chim bay vòng vòng trong sân khiến nó tò mò nhưng không để tâm.
– Mẹ dậy ăn đi, khoai nguội hết rồi. Nó khẽ lay người mẹ nhưng mẹ nó vẫn nằm yên.
– Mẹ mệt lắm hả? ục…ục …bụng cậu sôi lên vì đói. Cậu khẽ nuốt nước bọt, nhìn bát khoai thèm thuồng.- Con ăn một củ thôi nha. Cậu cười trừ rồi lấy một củ ăn ngấu nghiến cả vỏ. Ăn xong cậu vén áo lau mồm, trèo lên giường gục đầu vào người mẹ ngủ ngon lành. Trên trần nhà con chim lúc nãy đứng yên nhìn chằm chằm xuống giường.
***
Hôm sau, nó bới đào khắp vườn không còn một củ khoai nào nữa, bụng sôi lên vì đói. Liếc nhìn xung quanh thấy cây táo sai trĩu quả, lưỡng lự vài giây rồi cậu trèo lên. Nó với vội những trái táo còn non bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến. Phát hiện ở phía xa có chùm táo to chín mọng cậu reo lên sung sướng. – A! Ngon lắm đây, mẹ rất thích cho coi. Nó cố leo ra xa, nghiêng người với chùm táo, con chim hôm qua hoảng loạn bay quanh nó kêu lên sợ hãi. Rắc..rắc cành táo sắp gẫy, cậu bé cố ôm cành thật chặt kêu lên sợ hãi.- Mẹ ơi! Cứu con…Á…cành táo đứt lìa khỏi thân cây,nó chới với rơi xuống, rơi mãi, rơi mãi trong không trung rồi rơi vào trong vòng tay âm ấm. Khẽ mở mắt ra, không dám tin vào mắt mình, là mẹ, đúng là mẹ rồi, vẫn khuôn mặt này, nụ cười này đang nhìn mình, cậu òa khóc ôm chặt lấy mẹ. Người mẹ ghì chặt con vào lòng vỗ về. Hai mẹ con dắt tay nhau đi về phía chân trời đầy ánh hào quang.
Lưu Ngọc Nam