(truyenngan.com.vn) Sự ngỡ như đó khiến em bước vào cuộc tình với anh như một điền dĩ nhiên. Và rồi thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà một năm rồi anh nhỉ, có phải sự nhận ra về tình yêu của em đối với anh là quá muộn màng không anh.
***
Chưa bao giờ em nghĩ mùa mưa để lại cho em nhiều nỗi buồn đến vậy. Họ thường nói mưa Huế buồn nhưng em không tin. Mưa đến mưa lại đi, mưa mang đến cho em bao nỗi vui buồn lẫn lộn nhưng mưa lại không mang những nỗi buồn đi mà để lại trong sâu thẳm trái tim em.
Một mùa với sự dịu dàng cùng những cái ôm ấm áp của anh nhưng lại để trong em bấy nhiêu nỗi day dứt với anh.
Chúng ta quen nhau cũng vào một ngày mưa anh nhỉ! Cũng là một mùa buồn nhất của năm. Mới năm nhất của đời sinh viên với biết bao bỡ ngỡ của tuổi thơ bước vào cái xã hội mà ngời ta gọi là “bon chen” khi con tim lỗi nhịp với bao người xa lạ và rồi trong những người đó em gặp được anh. Em rung động trước sự quan tâm giúp đỡ của anh khi trống vắng tình yêu thương của gia đình em đã ngỡ như mình yêu anh trong cái gió mà se lanh và mưa phùn đó em cần một bờ vai một cái ôm ấm áp từ anh.
Sự ngỡ như đó khiến em bước vào cuộc tình với anh như một điền dĩ nhiên. Và rồi thời gian trôi đi thật nhanh, mới đó mà một năm rồi anh nhỉ, có phải sự nhận ra về tình yêu của em đối với anh là quá muộn màng không anh. Sự chăn sóc tình yêu anh dành cho em là vô bờ bến nhưng em lại không cảm nhận được. Cứ ngỡ như tình yêu? Nhưng đó không phải, là tình cảm của em gái dành cho em trai là sự kính trọng trước tình cảm anh dành cho em chứ không phải là tình yêu.
Và rồi mùa mưa lại đến khi em tàn nhẫn nói ra lời chia tay với anh, khi nhìn nét mặt anh bỡ ngỡ cùng với sự đau đớn lượng tâm em cũng đau lắm anh ah!. Nhưng biết làm sao khi trái tim em không hướng về phía anh.
Nhìn bóng lưng anh cô đơn bước đi trong màn mưa tối lòng em đau nhói. Nhìn màn mưa với biết bao kỉ niệm đẹp anh để lại khiến lòng em thắt lại, như những chiều mình cùng nhau dạo phố ngắm mưa rơi trên chiếc xe “ca tàng” đi ăn những quán ven đường, cùng với lời chúc hay cái ôm ấm áp khi mùa đông về.
Giờ đây mùa mưa lại đến cùng với cái se lanh của mùa đông trỗi dậy trong lòng những lời quan tâm của ai đó “mập ơi nhớ mang áo khoác khi ra ngoài nhé, ngủ sớm nghe mập” những chiều mình hẹn hò cùng nhau hay cái ôm đầy tình cảm anh dành cho em. Nhưng anh ơi! Em sẽ không tham lam giữ riêng cho mình đâu, vì những thứ đó không thuộc về em kể cả anh nữa. Em để anh ra đi tìm lại hạnh phúc xứng đáng với anh hơn người con gái yêu anh hơn những thứ đó em không thể cho anh được.
Mặc dù anh vẫn cứ nhắn tin cho em nhưng hãy để em tàn nhẫn với anh anh nhé, vì em không thể cho anh thứ anh muốn.
Chúng ta dừng lại anh nhé!
Dừng lại để cho anh tìm kiếm hạnh phức của riêng mình dừng lại để em chín chắn hơn hiểu được cái gì là tình yêu đích thực rung động từ con tim mình. Đó là cách tốt nhất cho cả em và anh.
Em xin lỗi.
Hà Châu