Nó ko thích tụ tập quậy phá, suốt ngày chỉ biết tới sách vở, còn a nghỉ học sớm, nếu yêu nhau thì nó có dám dắt a về với gia đình của nó không?
***
“Nếu có một ngày anh nói thích em thật lòng thì em có chạy không? Hay là..ý anh là e có sợ mà chạy vì sợ đối diện với chuyện này không?
Em không trả lời câu này, đây là trò chơi nói thật không hỏi và trả lời những câu hỏi không biết có xảy ra hay không”
Vậy bỏ chữ nếu thì sao?.
A đang làm em khó xử đó.
Thôi không trả lời câu này
E thua.
Rồi tới phiên a.”
Cứ như zậy nó với a vẫn cứ thường xuyên nhắn tin, chat cho tới khuya mới chịu đi ngủ, nhiều khi chẳng biết nói gì nhưng nó vẫn không muốn buông điện thoại xuống, cứ nói chuyện tùm lum mặt dù thấy nhảm nhí nhưng vẫn cứ muốn tiếp tục nói. Nó chỉ muốn biết a đang ở đó, đang sống vui vẻ, đối với nó zậy là đủ..Nó với anh ở cùng ấp nhưng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, năm học lớp 9, lớp nó bị tách rãi đều học sinh ra toàn khối, zậy là nó rơi vào lớp a đang học, nó nhìn mặt a quen quen mà chẳng biết a ở đâu.. từ đó nó để ý a nhiều hơn, nói chuyện với a nhiều hơn, mỗi ngày đi học được nhìn a, được cùng a đi học chung 1 con đường nó thấy vui.
Rồi ngày hết cấp 2 cũng đến, nó đủ điểm đậu vào trường gần nhà còn a ko đủ điểm phải học xa, gần 3 năm cấp 3 nó thấy a đươc 3 lần: 1 lần ngoài trên đường đi học về, 2 lần chào vội khi nó xuống bà nội chơi..cái ngày mà nó nghe tin sét đánh, a bị bệnh nặng. Nó với nhỏ bạn thân đi thăm, nhỏ là em cô cậu với a, cũng nhờ zậy mà nó mới biết tin a bệnh..tới nhà nó thấy a ốm yếu, xanh xao người chắc còn da bọc xương, mà tự dưng lòng đau như cắt, chẳng biết là cảm giác gì..từ đó nó lại càng nghỉ đến a nhiều hơn..gạt qua chuyện đó, a dần khỏi bệnh, nó cũng tất bật ôn thi đại học, thi thoảng nó nhắn tin hỏi thăm a, nhưng cũng chỉ vài câu rồi chào vội..rồi nó say nắng với 1 anh chàng cùng lớp..mối tình đầu dễ thương, trong sáng, nhưng lại mong manh khó giữ..
Ngày đầu tiên nó lên Sài Gòn học ko biết đường tới trường, nó nhờ a chớ đi..cũng thời gian này mối tình đầu của nó tan vỡ, nó kết nghĩa anh em.Nó với a trở nên thân thiết từ khi nào ko hay biết. dần dần a trở thành 1 phần quan trọng trong cuộc sống của nó, nó thấy buồn khi ko được thấy a, ko nhận được tin nhắn của a… Hai đứa ko còn học chung, điều kiện được gắp nhau cũng ko còn nhiều như trước, anh cũng phải bương chãi, vật lộn với cuộc sống để kiếm tiền, thỉnh thoảng nó với a ra ngoài hóng gió, ăn vặt. Bên anh nó luôn là nó, ko cố tỏ ra hoàn hảo, ko gồng mình mạnh mẽ.. những buổi đi chơi đơn giản nhưng mang lại cho nó cảm giác gần gũi, ấm áp mà ko như những đứa bạn thân của nó, mỗi lần zậy là ko muốn về , thời gian bên a sao ngắn ngủi, nó chỉ muốn được bên a nhiều hơn.
Một ngày đang ngồi học, nó nhận được tin a bị tai nạn, tim nó như thắt lại , tay chân lạnh đi, cảm giác mà nó chưa từng có với bất cứ ai.. cũng từ chuyện đó nó lại càng thấy nghi ngờ bản thân hơn. Lúc vào bệnh viện ba nó gọi điện nói a bị tai nan, biết được nó vô bệnh viện, cuối cuộc gọi là câu ” lo học nha con”. Không biết sao nó thấy như có tảng đá nặng đè trên người, 1 phần lại thấy có lỗi với ba. Ngày nào cũng đi cạo từ sớm, mỗi lần mùa rãi phân, công việc đã nặng mà chỉ vì muốn kiếm thêm tiền ba nó còn nhận thêm công việc của người ta dể làm. Bàn tay ba chai san đi, đôi lúc còn nhuốm cả mũ lẫn máu. Mỗi lần về nhà lúc nào cũng hỏi ” đủ tiền sài ko con, thiếu cứ nói với ba mẹ, ba mẹ còn sức còn cày được, thương ba mẹ cứ lo học nha con”.. nghe câu này ruột gan nó đau như cắt, nó nhất định ko để cho ba me đánh mất lòng tin thêm lần nào nữa, từ cái lần nó nói dối quá nhiều vì mối tình đầu bồng bột. Nó thấy có lỗi với ba mẹ nó nhiều lắm .Gần 3 năm nó lên Sài Gòn học cũng là quãng thời gian nó tâm sự chia sẽ vói a nhiều thứ, nó thấy ko cô độc khi có a. Mặt dù tỏ ra bình thường nhưng càng ngày nó càng phát hiện ra nó đối với a ko đơn thuần là tình cảm a e nữa..cũng từ lúc đó mà nó trở nên buồn nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn những chuyện mà nó sắp phải đồi diện. Câu hỏi giờ phải làm gì cứ ám ảnh nó. Anh với nó khác nhau qua nhiều, hai người như hai thế giới khác nhau. Nó ko thích rụ tập quậy phá, suốt ngày chỉ biết tới sách vở, còn a nghỉ học sớm, nếu yêu nhau thì nó có dám dắt a về với gia đình của nó không. Hay cứ mãi giấu anh, cũng từng bị cảm giác này nó biết chẳng dễ chịu gì. Dòng suy nghỉ nặng nề cứ ám ảnh nó. Nó ko có can đảm để thừa nhận tình cảm của mình..chỉ biết chọn cách im lặng. nhưng đau đau lắm.. nhiều lúc nó ko làm được gì mà chỉ nghỉ tới a..nó ko biết có nên tiếp tục mối quan hệ ko rõ ràng này ko? Hay là nó bỏ trốn, trốn xa anh để ko phải đối diện với chuyện gì. Lòng nó giờ rối bời. nó sợ làm a tổn thương, sợ thấy a buồn.. nhưng nếu tiếp tục thì người tổn thương nhiều nhất lại là chính nó..
Nó luôn giấu gia đình về mối quan hệ giữa a và nó, mà dường như là giấu hết mọi người, mỗi lần nhắc tới anh nó đều né tránh…nó sợ…nhất là đứa e của nó, cái đứa luôn phát hiện mọi bí mật của nó.. nhưng chẳng có bí mật nào là mãi mãi, cũng tới ngày e nó lên Sài Gòn học, 2 chị em ở chung cũng khó giấu nhau được chuyện gì, 1 phần nó muốn mình luôn giữ hình tượng người chị đẹp trong lòng e của nó, muốn mình luôn là người chị mà e nó tự hào, vì ko muốn e nó đi theo vết xe đỗ của chị. Một ngày nó cùng a ra ngoài nhưng nó lại nói dối là ra ngoài với bạn cùng lớp, bị phát hiện nó xấu hổ vô cùng..lúc đó nó nghĩ hay là dừng lại để nó được sống những ngày thanh thản ko phải dối lòng, ko phải nói dối ai…nhưng…nó ko làm được, câu này nó tự nói với lòng mình ko biết bao nhiêu lần nhưng ko lần nào nó làm được. Cuộc sống nó ko biết từ khi nào cứ phập phồng lo sợ, lo sợ 1 ngày bí mật của nó bị phát hiện..
“Nếu một ngày e làm chuyện có lỗi với a thì a có tha thứ cho e ko?.
Để a coi con tùy vào việc e làm là gì nữa.
zậy là còn tùy vào mức độ nặng nhẹ nữa hả a.
uhm e.”
Tối đó sau khi chơi trò nói thật với a, nó ko tài nào ngủ được, hình ảnh của a cứ hiện ra trong đầu của nó. Nó ko thể dối lòng nữa. Nó yêu a mất rồi..nó miên man trong dòng suy nghĩ, liệu tình yêu của nó có đủ lớn để nó vượt qua mọi rào cản mà đến với a ko, còn a đối với nó là gì? A có yêu nó ko? Hay đối với a nó chỉ là 1 đứa em gái, hay chỉ tìm đến nó mỗi khi a cô đơn, nó là gì trong tim a? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu nó.
Giao thừa anh nói anh thích nó.. thay vì bất ngờ, ngại ngùng, lúng túng thì là… lo lắng… linh cảm rằng nó sắp mất đi rất nhiều thứ mà nó ko muốn..
1 tuần sau..
” Em ghét anh.
Ơ. Sao ghét anh.
Em ghét phải cứ nhớ anh, ghét anh thân thiết với những đứa con gái khác.
Ghét anh làm em khó chiu.”
Valentine đầu tiên trong đời là với anh. 2 con gấu bông anh tặng nó.. ko biết là vui hay buồn.. nhưng nó biết nó đang rất áp lực..sợ.
2 ngày sau..
“làm bạn gái anh nha.
Uhm.
Em muốn làm bạn gái với anh bao lâu
Sao anh lại hỏi câu này
Vì anh sợ
Điều gì?
Cũng ko biết, mà anh thấy sợ”
Nó thấy đau, cũng thấy sợ..
….
” Hai với ông Tuấn có gì ko zậy?
Ko có gì đâu…
Sao mà đắn đo suy nghĩ dữ dậy”
Bi ko bao giờ ủng hộ hai quen ông đó, mà bi cũng tin chắc ba mẹ cũng từ hai nếu hai quen”.
“TỪ HAI”
Mù mịt quá..nó phải làm sao..đi tiếp hay ko khi phía trước là ngõ cụt.. nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì bản thân nó làm gia đình và anh đau khổ, hay bản thân nó cũng ko chịu nổi chuyện này..
Uh. Nó đã từ bỏ..
Từ bỏ để ko tiếp tục phải làm ai tổn thương..
Nó đã chọn cách xa anh để đi theo lí trí của mình.
Nhưng ..
Nó đang nhớ anh thật nhiều.
Vẫn chờ tin nhắn của anh, vẫn giữ thói quen để điện thoại dưới chân ko rời cho đến khi ngủ đi mặt dù biết sẽ chẳng có tin nhắn nào cho đến sáng..
Vẫn chờ nick facebook của anh sáng nhưng lại sợ sáng lên sẽ làm nó nhói.
Cảm giác muốn làm nhưng sẽ chẳng bao giờ được làm. Khó chịu…
Giờ thì tất cả câu hỏi trong trò chơi giờ đều thành sự thật…
Uh. ” Em nhớ anh.. chắc anh ko tin.. người từ bỏ là em cơ mà, vậy thì có lý do gì để nói lên câu này..” giờ ko phải là nói với anh nữa mà là nói với chính nó..nó nhớ anh muốn điên người, nếu nổi nhớ đó có thể thành lửa thì chắc nó có thể thiêu cháy lòng nó.
Nó vẫn tưởng tượng anh vẫn ngồi đây nghe nó nói những câu chuyện vẫn vơ, ko đầu ko đuôi hay những cảm xúc mơ hồ, mà chính bản thân nó cũng ko hiểu..nhưng rồi tự giật mình…chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa, tỉnh dậy đi..
Uh. Chính nó là người từ bỏ. Trống trãi.. do nó đã yêu anh thật nhiều hay chỉ là do thói quen, thói quen có anh bên cạnh, thói quen chờ đợi anh nên khi ko còn anh bên cạnh nữa làm nó hụt hững, cô đơn chăng.
Nó sợ nghe lại những bản nhạc cũ, những bản nhạc anh gửi cho nó. Tất cả làm nó nhớ anh da diết, nó muốn gào thét để thỏa nổi nhớ.. muốn lôi anh ra khỏi suy nghĩ của nó..
Dày dò bản thân, tội lỗi với anh và với trái tim nó..đến bao giờ mới nhận được sự tha thứ..
Đáng lẽ nó phải biết kiềm chế cảm xúc, đáng lẽ nó ko nên cho anh biết tình cảm của nó..đáng thì ngày hôm nay đã ko xảy ra..
Nếu thời gian có thể quay lại thì nên quay lại vào thời điểm nào..
“Em đã quá hời hợt, quá vô tình phải ko anh, đã làm anh tổn thương anh phải ko”
“Giờ này anh đang làm gì? Còn giữ thói quen chạy bộ mỗi chiều làm về ko?.. Sống có tốt ko?. Cái chân anh còn đau ko? “
“Tình yêu hoặc là cho người ta tất cả, hoặc là lấy đi tât cả…người thân nhất lại dễ trở thành người dưng nhất phải ko”