(truyenngan.com.vn) Từ ngày quen và chia xa anh em đã nhận ra con người cũ của em ngày xưa đã biến mất em bây giờ đã thuộc về đêm thuộc về cái nhìn xa viễn vông mà em biết đôi tay em không đủ rộng để ôm nó vào lòng để thêm một lần nữa ánh nắng từ trái tim anh lại soi rọi cái màn đêm trong trái tim em.
***
Em!
Anh có thể gọi em là nắng khi tiếng cười em khanh khách trên sân trường mùa hạ.
Anh cũng có thể gọi em là mưa khi giọt nước mắt em lã chã rơi trên gò má
Nhưng em tự nhận mình là màn đêm vì đêm là con người thật của em.
Mỗi khi kim đồng hồ chỉ điểm khung giờ thứ chín đó là khoảng thời gian em sống cho riêng bản thân mình không cười không nói cũng không làm bất cứ điều gì chỉ lặng lẽ ngồi tựa vào thành dường nhìn về một nơi xa xăm nào đó mà em biết ở chốn ấy em có thể một lần nữa được tay trong tay với anh chạy dài bên bờ biển quê mình. Mỗi khi em cười thì nước mắt cũng nhẹ rơi theo chả biết tự lúc nào cái thói quen và cảm xúc xa xỉ ấy nó len lỏi trong tâm hồn em.
Có người bảo em lạnh lùng nguời lại bảo em quá thật thà người lại bảo em vui tính. Không! mọi người đều sai cả đúng không anh à mà đến cả anh cũng đâu biết rằng cảm xúc trong em nó như thế nào đâu nhỉ? Chắc tại anh yêu em chưa đủ sâu nên anh đâu biết được rằng cảm xúc tận sâu đáy lòng em nó như thế nào anh nhỉ. Anh bảo anh yêu em nhiều lắm nhiều rồi cũng chia ly phải không anh.
Từ ngày quen và chia xa anh em đã nhận ra con người cũ của em ngày xưa đã biến mất em bây giờ đã thuộc về đêm thuộc về cái nhìn xa viễn vông mà em biết đôi tay em không đủ rộng để ôm nó vào lòng để thêm một lần nữa ánh nắng từ trái tim anh lại soi rọi cái màn đêm trong trái tim em.
Em muốn được là nắng
Em muốn được là mưa
NHưng anh đã kéo màn đêm che phủ hồn em mất rồi
…..ĐÊM….