Ôi những ngày xưa của tôi đi đâu mất rồi, chỉ còn lại đây cơn mưa chiều và những chùm hoa thiên lý ướt mềm…
***
Ngày xưa, khi em còn trong trắng như một đóa quỳnh nở về đêm, ngày ngày em thường chờ tôi sang chơi, chăm giàn hoa thiên lý cùng em. Tôi cao nên chỉ cần đứng trên chiếc ghế đẩu là đã có thể hái được những chùm hoa thiên lý tinh khôi cho bà em nấu canh. Bữa trưa, bà thường mời tôi ở lại để ăn canh thiên lý bà nấu, canh ăn hoài cũng ngán, nhưng chẳng lúc nào tôi từ chối, vì dù có ngán đến đâu nhưng được ăn cơm cùng em là tôi thích mê.
Khi lớn hơn một chút, tôi và em phải đi học xa, lâu lắm 2 đứa tôi mới về làng. Chúng tôi lại ngồi dưới giàn hoa thiên lý như ngày xưa, bà em vẫn mời tôi ở lại ăn canh thiên lý . Những đôi mắt long lanh tuổi mới lớn đã biết nhìn sâu hơn và Trái tim cũng đã biết loạn nhịp vì những lần bắt gặp 2 đôi mắt đang nhìn nhau, nhưng 2 đứa tôi vẫn chưa nói bất cứ điều gì về tình yêu.
Thời gian trôi thật mau, những năm tháng cấp ba trôi qua. Tôi đỗ vào một trường đại học ở Sài gòn còn em về nhà phụ buôn bán với mẹ. Ngày tôi lên đường nhập học em đã khóc rất nhiều, những lời yêu thương chôn giấu bấy lâu cũng có cơ hội được nói hết, em yêu tôi và tôi cũng thương em thật nhiều. “Chờ anh nhé, năm năm nữa anh sẽ về cưới em” tôi hứa và em khẽ gật đầu trong nước mắt.
Mới đó mà đã 4 năm trôi qua, 4 năm thời gian đủ để người ta lớn lên nhiều, và cũng xảy ra thật nhiều biến cố. Bà em mất, không còn ai mời tôi ở lại ăn canh thiên lý nữa. Rồi ba em ốm nặng, nhà em kiệt quệ vì tiền thuốc thang. Em khổ tôi cũng đau lòng nhưng tôi lấy gì giúp em đây, tôi chỉ là một thằng sinh viên nghèo, mỗi tháng phải chật vật với tiền thuê trọ không xong.
Rồi bệnh tình của ba em cũng thuyên giảm và rồi em lấy chồng. Ngày nhận được thiệp hồng của em, tôi nghe như sét đánh ngang tai, trái tim tôi như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Mẹ tôi bảo chồng em đã giúp đỡ nhà em rất nhiều, chắc em đồng ý lấy anh ta chỉ vì trả ơn. Còn đâu nữa lời hứa ngày xưa, tất cả đã tan thành khói mây khi em theo chồng.
Chiều nay tôi về thăm làng, giàn thiên lý còn đó nhưng những người xưa cũ đâu cả rồi. Một cơn mưa chiều rớt qua đây làm ước những chùm hoa thiên lý tinh khôi. Tôi ngậm ngùi đốt cho bà em nén nhan, bùi ngùi nhớ lại chuyện 2 đứa mình, tự dưng thấy thèm ăn một bát canh thiên lý ngày xưa bà nấu. Ôi những ngày xưa của tôi đi đâu mất rồi, chỉ còn lại đây cơn mưa chiều và những chùm hoa thiên lý ướt mềm.
Nguyễn Đoàn Đức Vũ iuh
3/9/2016