Này cậu,
Cậu còn ở trên Hà Nội chứ?
Mình bất chợt nhắn tin cho cậu ấy – một người bạn quen biết vu vơ, chẳng mấy khi trò chuyện với nhau. Suốt chuyến xe buýt trở về phòng, mình cứ dựa vào cửa kính xe rồi vu vơ lặp lại câu hỏi đó.
Cậu ở trên Hà Nội chứ?
Nếu có thể, cậu có thể đi chơi với mình vào ngày mai không?
***
Mình muốn rủ cậu ấy đi lượn bờ Hồ buổi đêm. Lâu lắm rồi, mình không được ra bờ Hồ, không được đi bộ quanh Hồ Hoàn Kiếm rồi quanh lại nói chuyện với những người bạn.Hình như sau ngày đứa bạn mình trở về quê để quyết định đi du học Nhật, bọn mình dường như theo thời gian mà trở nên xa nhau hơn. Mình chả còn ai có đủ thời gian nghe mình tâm sự, cũng chả còn ai mình có thể rủ đi chơi nữa cả. Mình không biết tại sao mình luôn sợ thời gian có phải thời gian dần dần làm mờ đi cái mình nhớ.
Nếu hôm nay cậu đi chơi với mình thì hãy làm người yêu mình nhé?
Mình vốn vẫn sống một mình rất ổn, rất tốt. Thậm chí,mình còn thấy mình chả có thời gian để còn yêu mình ai đó. Vốn dĩ cuộc sống của mình xoay quanh việc đi làm rồi lại đi học. Vẫn thường dậy sớm đi làm, chiều đi học rồi tất bật chạy đi làm tiếp, tối muộn mới lê bước trở về phòng. Dường như mình cứ lao đầu vào kiếm tiền, chả có một khoảng trống để nghỉ,nghỉ đủ để đi chơi với bạn bè nói chi người yêu. Những người bạn xung quanh mình vẫn luôn hỏi mình sao đi làm hoài vậy ? Làm hoài chẳng được lắm tiền lắm nhỉ? Mình chỉ biết cười trừ…
Nhưng gần đây, mình mong ai đó sẽ làm người yêu mình, một người sẽ hiểu mình, sẽ biết mình sao cứ phải quần quay đi làm,sẽ biết mình ngày nào cũng cười hoài mà chưa lúc nào vui thật sự. Lần gặp đầu tiên, cậu nói mình sao cười hoài mà vẫn buồn? Lúc đó mình vẫn cười, mình cười nhưng ánh mắt thắc mắc ‘sao cậu nhìn ra vậy’. Còn mình gặp cậu rồi thắc mắc với đứa bạn thân “sao thằng ấy khó hiểu vậy? Mình đứa con trai có đầy những bí mật” . Bởi cậu muốn mọi người thấy cậu sống luôn bất cần đời nhưng cậu vốn đây phải là người sống không nghĩ cho người khác.Vốn dĩ, bọn mình biết nhau thông qua đứa bạn thân của mình,cậu vẫn rất quý người bạn thân của mình. Sau lần quen biết vu vơ ấy, bạn mình cũng chả nói chuyện với nhau bao giờ thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau thì chỉ vu vơ chào rồi lại lượn qua nhau. Dạo bạn thân mình làm buổi chia tay nhỏ nhỏ để đi du học, mình cứ cười hoài trong bữa chia tay còn cậu cứ ngồi chỗ mình rồi nói vơ vơ cho mọi người nghe thấy mình đang buồn. Mình đang buồn thật nhưng lại không dám buồn, thay vào đó mình chỉ biết cười thôi. Mình buồn vì mình phải xa đứa bạn thân, vì mình vẫn rất sợ khoảng cách, sợ thời gian. Mình vốn dĩ là đứa mau quên khi người bạn không ở cạnh.
Mình có thể khóc không?
Mình muốn hỏi cậu sau khi chúng ta trở thành người yêu thì mình có thể khóc trước mắt cậu không? Mình khóc vì mình xin lỗi đã lợi dụng cậu để bấu víu trong lúc mình cô đơn. Mình sẽ khóc to rồi hỏi tại sao mình cứ phải sống gồng mình lên như vậy ? Mình cũng biết mệt mà, mình cũng muốn không phải ngày nào cũng đi làm, mình cũng muốn không phải ngày nào cũng cười. Mình mệt mà tại sao cứ phải gồng mình lên kiếm tiền tự nuôi bản thân mình,tự trang trải cuộc sống cho chính bạn thân của mình. Mình không biết nữa. Nếu mình khóc rồi hỏi cậu một loạt câu hỏi đó thì sau trận khóc long trời ấy, mình sẽ lại bình an sống vui vẻ phải không?