Tôi thừa nhận là tôi đã ngang ngược lại còn đoảng chả được điểm gì. Nhiều khi đến ngay chính bố mẹ tôi phải bất lực mà thốt lên : Tao thương cho thằng nào số khổ vớ phải mày. Khổ thân nó! Mày về làm dâu được ba hôm chắc người ta tống cổ con ạ!
Nhưng dù tôi có ngang ngược thế nào chăng nữa, tôi vẫn có nguyên tắc của mình chứ!
***
Tôi nghĩ sau này khi kết hôn chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều vấn đề, chứ không còn quấn như sam mà nói yêu thương cả ngày như trước. Sẽ có những lúc chồng cáu gắt với vợ, vợ đay nghiến chì chiết chồng. Thời ” trăng mật” bây giờ chuyển thành giai đoạn “vỡ mật” vì nhau. Nhưng dù sao đi nữa, thì người phụ nữ nên biết cách điều hòa, ví dụ khi hai người cãi nhau nếu anh ta nóng thì mình nên biết điểm dừng chịu thiệt đi một chút, chứ không phải gân cổ lên mà cãi. Người ngoài nhìn vào họ không đánh giá ai đúng ai sai mà họ sẽ được xem phim chưởng trước. Ông chồng mà nóng tính chắc bà vợ cứ gọi là xác định, thử hỏi lúc ấy ai thiệt trước? Tôi nghĩ người vợ nên nhẹ nhàng đi một chút, rồi tìm cách hành chồng sau.
Về vấn đề kinh tế, nhiều người nghĩ rằng lấy chồng có điều kiện thì sẽ nhàn nhạ, có thời gian ở nhà chăm lo gia đình, quan tâm con cái, chăm sóc bản thân. Đó là suy nghĩ của từng người, tôi không dám comment. Nhưng tôi cho rằng, phụ nữ dù thế nào cũng nên ra ngoài kiếm tiền, dù những đồng tiền đó chẳng thấm vào đâu, nhưng ít nhất đó là sự nỗ lực của bản thân, chứ không để đến lúc cãi nhau, chồng nói thẳng vào mặt vợ : “Cô giỏi thì cô ra khỏi nhà tôi đi, cô đừng quên từ trước đến nay tôi vẫn nuôi cô đấy!” Lúc ấy chả có gì trong tay, ra đi tay trắng thì không đành, mà ở lại sẽ sống sao? Dù thế nào người vợ cũng nên tạo dựng cho mình một nền tảng , đủ để nuôi mình và nuôi con trong trường hợp tồi nhất có thể xảy ra : làm single mom.
Tuy nhiên, dù người phụ nữ có tài giỏi đến đâu, kiếm nhiều tiền đến đâu cũng nên biết điểm dừng. Hạnh phúc nằm ở gia đình, kiếm tiền cũng nhằm mục đích phục vụ cho cái gia đình nhỏ bé ấy. Tiền nhiều làm gì khi chả biết chồng mình đang ở đâu với ai, con cái học hành yêu đương ra sao mà mẹ cũng không biết. Có nhiều người phụ nữ rất giỏi, kiếm tiền nhiều hơn chồng, họ lấy điều đó làm tự hào, đem ra chì chiết chồng, so sánh với “chồng người ta”. Đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, chả ai muốn địa vị trụ cột của mình lung lay trong căn nhà nhỏ ấy. Vấn đề là họ không may thất bại hoặc… bất tài thật. Lúc ấy người vợ nên động viên chồng, tìm cách vượt qua, hoặc là im lặng mà vực dậy, vì đó là người đàn ông mà mình chọn cơ mà, nên đừng có kêu ca nhiều!
Là phụ nữ nhất thiết không được quên làm đẹp, lúc nào ra ngoài cũng phải tươi tắn nhất, dù chưa có con hay có cả đàn con gần chục đứa. Ngay cả chồng mình có chán mình thật nhưng ít nhất chồng người nhìn vào còn ao ước chứ! Chả người chồng nào muốn vợ mình xấu xí, tiều tụy, dù bà vợ có cả ngày cặm cụi nấu nướng, giặt giũ chăm bẵm chồng con như một osin vô thời hạn. Họ cần người vợ đảm đang ở nhà nhưng ra ngoài họ không cần một osin theo họ, họ cần một- người- vợ – theo- đúng -nghĩa , làm mình đẹp hơn cũng là cách để lấy sĩ diện cho chồng.
Dù bận thế nào chăng nữa cũng nên dành thời gian nấu cơm cho cả gia đình, kể cả nấu ăn không ngon lắm. Có thể nhiều người không đánh giá cao giá trị của bữa cơm, nhưng tôi nghĩ khác. Ít nhất khi người đàn ông xa vợ họ có thể vui vẻ bên ngoài, say sưa bên các em chân dài nhưng sẽ có lúc nào đó họ nghĩ về gia đình, đến bữa cơm ấm cúng vợ chồng con cái quây quần bên nhau, và dù chồng có đi đâu anh ta cũng sẽ trở về, không một người đàn ông nào nỡ từ bỏ một tổ ấm như thế cả!
Mối quan hệ mẹ chồng- nàng dâu bao đời nay vẫn thế. Đặt vị trí của mình vào mẹ chồng đi, chả bà mẹ nào sinh con ra, nuôi con trai bao năm, để đến lúc nó lấy vợ, nó “đội vợ lên đầu”. Những người đàn ông yếu đuối, bất tài thì tôi không nói. Nhưng nếu anh ta không quan tâm đến mẹ, chỉ biết nghe lời vợ thì hoặc là anh ta nhu nhược, dù cho anh ta có lập trường đi nhưng thử hỏi đến mẹ anh ta còn ko thương, thì mong gì anh ta yêu thương mình cả đời? Đừng nghĩ mình sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu.Mình sẽ chỉ thua thôi!
Tất nhiên, con dâu nên biết ý mà chiều mẹ chồng. Nhiều khi tức thì tức thật, nhưng con dâu đứng bật mẹ chồng tanh tách cũng chả vinh quang gì. Tất nhiên tôi nghĩ cũng không nên cam chịu, có gì nên góp ý chân thành, sống cam chịu quá thành ra giả tạo, lâu dần sự mâu thuẫn lớn đến khi bùng nổ thì chả cứu vãn được.
Tất nhiên còn lâu tôi mới có ý định lấy chồng, chắc còn lâu nữa mới đủ tuổi, đủ điều kiện để kết hôn,tôi chỉ là một con bé vắt mũi chưa sạch. Nhưng suốt nghe mẹ càm ràm : ” Thế này còn ế dài, chả ai thèm rước mày đâu con ạ !” tức mà không cãi lại được, tôi viết bài này !
Lik