Một hôm, hai cha con người xay bột dắt một con lừa vào thành. Trên đường đi, họ gặp một toán con gái. Một cô nói:
– Hai cha con nhà này thật là ngu xuẩn, có là mà không biết cưỡi, cứ thế mà đi bộ.
Người cha nghe thấy thế liền bảo con cưỡi lên lưng lừa.
Một lát sau, họ gặp mấy cụ già, một cụ nói:
– Bọn thanh niên bây giờ không biết kính trọng người già gì cả, thằng con lười biếng thì ngồi chễm chệ trên lưng lừa, còn ông bố già cả phải cuốc bộ. Thằng nhóc lười biếng kia, sao không xuống để cho cha mày cưỡi.
Thế là người cha bảo con xuống để mình ngồi lên.
Chưa đi được bao xa, họ lại gặp một nhóm phụ nữ và trẻ em. Mấy người đó liền lớn tiếng mắng:
– Ông thật là một lão già vô dụng, sao ông có thể ung dung cưỡi trên lưng lừa, bắt con trẻ chạy theo thở không ra hơi thế kia?
Người cha hiền lành liền bảo con trai cùng cưỡi lên lưng lừa.
Đi được một lát, có người nhìn thấy tò mò hỏi:
– Này ông bạn, con lừa này có phải của ông không?
– Đúng vậy. – Người xay bột nói.
Người lạ tiếp lời:
– Anh xem, lừa đã mệt đến thế kia rồi, hai người cùng khiêng nó, chắc còn nhanh hơn là cưỡi nó đấy!
Người xay bột nói:
– Vậy sẽ nghe theo lời anh vậy.
Người xay bột và đứa con cùng xuống, lấy dây thừng buộc chân lừa lại, sau đó dùng cây gậy dài khiêng nó đi. Lúc đi qua một cây cầu, rất nhiều người quay lại nhìn, chế giễu cả hai cha con nhà xay bột. Những lời nhạo báng cùng những hành động kỳ quặc này khiến con lừa rất không hài lòng, liền giãy tung dây thừng, ngã xuống sông.
Lời bàn:
Khi làm bất cứ việc gì, không nên chỉ nghe ý kiến của người khác, cần phải có chủ kiến của mình, suy nghĩ chín chắn để có được cách làm đúng đắn.