Anh à! Giờ em trả lại anh trở về nơi vốn dĩ anh phải thuộc về nó. Về đi anh- về với gia đình đi anh….
***
Anh!
Mình đã quen nhau như thế nào anh nhỉ…. Chẳng biết đó có phải là định mệnh nữa hay không? Tình cờ vào Facebook, tình cờ có nick của nhau. Tình cờ nói chuyện và có lẽ … cũng tình cờ yêu…
Tình yêu tới với mình từ bao giờ và như thế nào có lẽ, cả anh và em đều chẳng thể tự trả lời được… chỉ biết rằng… từng ngày từng ngày…. tình cảm ấy cứ len lỏi dần vào trong anh và em…. Và mình biết thế nào là nhớ, thế nào là yêu…. Tình cảm ấy sẽ đẹp lắm, sẽ tuyệt vời lắm nếu như… giá mà không có từ nếu như……..không có người thứ ba
Nhưng nghiệt ngã lắm…. em lại là người thứ ba….Em đã dằn vặt mình biết bao lần về cái ý nghĩ mình là người thứ ba, là người đang tàn phá hạnh phúc gia đình anh….. và có biết bao lần em đã quyết định ra đi…….. Nước mắt nhạt nhòa…. nhưng rồi… em vẫn chẳng thể rời xa anh…
Tình yêu tội lỗi của chúng mình biến anh từ con người được coi là nghiêm túc trở nên nhí nhố( như lời em bảo), anh cũng biết chọc em giận, chọc em cười… và biết nói những lời nói đùa mà trước đây chưa bao giờ anh nói…… Em biết anh trở nên khác nhiều từ khi quen em..
Chẳng biết sao anh lại yêu em, con bé nhí nhố, trẻ con, hay cười và hay đùa giỡn…. Lần đầu gặp, em biết anh ghét em lắm… vì em đầu gấu, vì em bất cần và có lẽ vì em cứ gọi anh là thằng nữa … hì, anh hơn em 4 tuổi cơ mà …. Ngày đó em hư, anh nhỉ…. Nhưng em biết… anh để ý em, yêu em từ những lần hư như thế…. Và anh vẫn bảo, anh sẽ biến em từ đầu gấu thành đầu mèo…. Rằng em hãy ngoan hiền đi một chút đi…. Nếu không anh sẽ ôm và hôn em thật nhiều……
Anh- mối tình đầu của em, yêu anh, em đã mơ mộng nhiều lắm….mơ được có anh, bên anh và mãi mãi thuộc về anh… Tình cảm của mình cứ như thế, nhẹ nhàng và nồng nàn… Và em, cả anh nữa không ai làm điều gì có lỗi với vợ anh…. Mình chỉ yêu nhau và bên nhau như thế, không có sự quá giới hạn, không có những chuyến đi đêm… Tình yêu chỉ nhẹ nhàng như thế…
Em cứ định mãi như thế, mãi là tình nhân lặng lẽ bên anh như thế nếu không tình cờ nhìn thấy bé Bi, đứa con trai 5 tuổi của anh. Hình ảnh ấy hắt ngược em trở về quá khứ…. 20 năm trước, gia đình em tan vỡ chỉ vì người thứ ba…. Lúc ấy, em đã tự nguyền ruả mình…. em đã khóc, đã cười vì đời nghiệt ngã… 20 năm trước em là đứa trẻ bất hạnh…. Và 20 năm sau chính em cũng đang làm một đứa trẻ sắp trở nên bất hạnh …. Em thấy mình tàn nhẫn quá…
Anh có nhớ, có lần em đã nói với anh” hãy nhớ em, mỗi ngày một ít hơn anh nhé”. Anh đã trả lời “anh chẳng thể điều khiển nổi suy nghĩ và trái tim mình, hãy để cho anh nhớ em”…
Anh à! Giờ em trả lại anh trở về nơi vốn dĩ anh phải thuộc về nó. Về đi anh- về với gia đình đi anh…. Bé Bi và chị ấy đang chờ anh. Hãy yêu họ bằng tình yêu anh đã dành cho em và hơn cả thế, anh nhé…. Hãy là anh của ngày chưa quen em , nghiêm túc, trách nhiệm và toàn tâm toàn ý với gia đình…. Hãy trở lại anh của ngày xưa anh nhé
Giờ, em đi đây. Em sẽ bước ra khỏi đời anh, mãi mãi…. . Hãy để những tình cảm của mình vào một góc, một góc sâu trong tim thôi anh nhé.. Nếu có vô tình gặp em trên đường, hãy cứ vô tình bước qua như chưa từng quen em……..
Và , hãy nhớ em, mỗi ngày một ít hơn anh nhé!