Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi lên những hình sáng nguệch ngoạc đến quái dị. Lê từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, Quang Bảo đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.
Buông tiếng thở dài ngao ngán, cậu thầm nhủ: “Đầu mùa hạ, chẳng phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao?”.
Cậu đưa cánh tay gầy guộc len qua song cửa sổ nhưng vô tình làm vài hạt bụi sắt rơi vào bàn tay. Bảo bất giác rụt lại rồi vừa phủi, vừa cào cho chúng rơi ra. Như có động lực thôi thúc, hành động đó mỗi lúc một nhanh hơn. Chỉ cho đến khi mu bàn tay đã đỏ ửng, trên những vết cào đã rỉ rích màu đỏ thẫm của máu, Bảo mới dừng lại.
Nhìn lại vết cào xé trên tay, Bảo run rẩy đưa hai bàn tay lại gần nhau thì thấy ba vết cào từ lâu, nay đã thành sẹo. Cậu tự vấn: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Kí ức như ồ ạt ùa về. Lập tức cậu thấy trống ngực đập dồn dập, hơi thở cũng từ đó mà trở nên gấp gáp, sắc mặt đã tái nhợt không còn sức sống. Đôi mắt nhòa đi, cảnh vật trước mắt bỗng siêu vẹo trong mờ ảo. Nỗi sợ hãi từ dưới bàn chân lan ra khắp cơ thể khiến Bảo run bần bật. Cậu đạp chân ngồi nép vào một góc tường.
Chỉ trong chớp mắt, dường như Bảo được trở lại với cái nắng oi bức của đầu hè, với bốn người bạn thân cùng ngôi biệt thư cổ kính, mà ở đó, mọi chuyện đã xảy ra sẽ đeo bám, ám ảnh cậu suốt quãng đời còn lại.
…
***
“Ê mày, hè này tính sao? Có dự định gì mới không? … Ấy rớt!”.
Nói đến mùa hè, chắc hẳn ai cũng nghĩ tới những chuyến dã ngoại đến sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn luôn tự nguyện thực hiện nó. Dưới tán cây, bốn cô cậu học trò đang mải miết thưởng thức vài cây kem mát lạnh. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, huyên náo cả một góc trường.
Chi Mai dáng người nhỏ nhắn, nhưng tính cách lại vô cùng mạnh mẽ. Cô vừa nhồm nhoàm nhai miếng kem, vừa nói, hất chiếc cằm về phía Nguyên Bình, chàng trai khá cao lớn, nhưng vì không để ý nên vô tình làm rơi chút kem còn dở xuống chiếc quần mới toanh. Mai chẹp miệng rồi xuýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối chiếc quần mới mua, còn nguyên mùi vải mới.
Bình thấy vậy liền bật ra tiếng cười ha hả, cậu đưa ánh mắt giễu cợt, rồi nhếch miệng: “Cho mày chừa cái thói ngông nghênh. Có hỏi thì hỏi cả lũ, sao hỏi riêng tao?”.
“Thằng quỷ. Có tin tao nhét nguyên cây kem vào miệng mày không?”, vừa nói Mai vừa giơ que kem lên cao. Bình thấy vậy liền cười lớn: “Rơi hết rồi còn đâu”, khiến cả hai đứa còn lại phì cười. Mai biết mình bị hố nên thu lại cơn giận, cô ngồi xuống ghế đá, mặt tỏ ra không mấy vui vẻ.
“Hè này thi Đại học rồi, tao sợ lại ba mẹ bắt ở nhà ôn thi, không cho đi xa đâu. Cùng lắm là như những lần trước, chỉ quanh quẩn trong cái Sài Gòn này”, ngồi bên cạnh Bình là Thu Hương, cô bé lí nhí lên tiếng.
Hương vừa dứt thì ngay lập tức Mai hằn học : “Mày lại giống như thằng Bảo, lúc nào cũng nhát như thỏ đế. Hè này tao nghĩ bọn mình nên đi xa xa một chút, chứ lại giống mấy năm trước, chán lắm!”
“Nhưng đi xa là đi đâu? Còn thằng Bảo nữa, hay gọi nó ra rồi bàn tiếp?”, Chí Đạt đang ngồi cạnh Hương, liền đứng dậy, vừa nói vừa tiện thể ném que kem vào thùng rác.
Bình chen vào: “Mày quên à, hôm nay thằng Bảo xin phép nghỉ ốm. Tao nghĩ ngày mai rồi bàn tiếp vì chí ít, cũng cần phải thông qua ba mẹ, không thể tự ý bỏ đi được”.
Mai nghe thấy thở dài rồi xùy một tiếng: “Lúc nào cũng Bảo, Bảo, Bảo!!! Chẳng phải ai cũng bảo nó có giác quan thứ sáu sao? Ma nó còn nhìn thấy, chứ nói gì chuyện bàn tán hôm nay. Không nói nó cũng biết!”
Cùng lúc đó, trống trường vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi. Bình đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi nói: “Mày lại nhiều chuyện rồi đấy Mai. Vào lớp thôi tụi bay!”.
Quang Bảo, Chi Mai, Nguyên Bình, Thu Hương, Chí Đạt là nhóm bạn thân. Nhà tuy không gần nhau, chỉ mới làm quen từ năm học lớp mười, nhưng cả năm người đều rất thân thiết, coi nhau như chí cốt.
Quang Bảo là chàng trai nhỏ nhắn, hiền lành nhưng lại luôn đau ốm. Việc cùng nhóm bạn đi đây đó dã ngoại đã là một sự cố gắng đến hết mình rồi.
Chi Mai có thể gọi là một tiểu thư đỏng đảnh, gia đình khá giả. Dù tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bản thân cô gái là người sống khá nội tâm. Tính tình nóng nảy nhưng cô rất tốt bụng, luôn biết giúp đỡ bạn bè. Chỉ khỗ nỗi, vì thẳng thẳn nên nhiều khi Mai khiến mọi người không mấy hài lòng.
Thu Hương là một cô bé thông minh lanh lợi, học giỏi nhất lớp và luôn nghe lời ba mẹ. Ước mơ lớn nhất của cô gái là thi đỗ vào một trường Đại học có tiếng trong thành phố.
Chí Đạt, chàng trai với thân hình nhỏ nhắn đeo kính cận, hay cười và có sở thích đọc truyện kinh dị, nhưng lại vô cùng sợ ma.
Cuối cùng là Nguyên Bình, chàng trai với vẻ mặt khôi ngô. Dù mới học lớp mười hai nhưng vô cùng bản lĩnh, luôn tỏ ra chững chạc và trưởng thành hơn đám bạn cùng trang lứa.
Họ đã rất nhiều lần cùng nhau đi dã ngoại. Không ngõ ngách nào của Sài Gòn là cả nhóm chưa từng đặt chân đến. Chỉ là cả năm người vẫn được ba mẹ bao bọc, nên chưa một lần được cùng nhau ra khỏi thành phố.
Giờ nghỉ giải lao của buổi học hôm sau, vẫn là bên cạnh chiếc ghế đá dưới hàng cây, cả năm người đã có mặt đông đủ.
“Tao cũng muốn đi, nhưng phải xin phép. Cuối cấp rồi, chắc không được đi xa. Chúng mày tính đi chơi ở đâu?”.
Bảo ngồi uống nước dưới ghế đá, đưa ra ý kiến rồi chuyển ánh mắt qua Bình. Nhận được ánh mắt đó, Bình lúng túng quay đi nơi khác. Anh ho khan một tiếng rồi nói:
“Hôm qua Mai đưa ra ý kiến là những năm trước, bọn mình đều đã đi chơi trong nội thành, năm nay muốn đi dã ngoại xa thành phố. Tao nghĩ cũng hấp dẫn. Nhưng chắc chắn phải xin phép gia đình. Cả nhóm đồng ý không?”.
Mấy đứa còn lại không nói gì mà chỉ gật đầu. Mai nói với giọng không mấy hứng thú: “Đồng ý”.
“OK! Giờ bọn mày nghĩ địa điểm đi”, nói xong Bình ngồi xuống nghế đá, tính cầm lên chai nước để uống nhưng thấy Bảo đang giữ trên tay nên anh cũng không hỏi, chỉ lúng túng lẳng lặng nhìn ra xa.
Cả năm người đang lặng lẽ nghĩ xem nên đi đâu, thì bỗng dưng Mai đứng phắt dậy: “Đà Lạt! Đúng rồi, Đà Lạt”, cô hào hứng nói rằng hôm qua mình tìm thấy thông tin trên mạng, rồi thao thao bất tuyệt kể lại cho mọi người.
“Hơi xa đấy, nhưng cũng không tệ. Nghe nói trên đấy nhiều cái hay lắm. Tao cũng thích đến”, Đạt nghe Mai nói xong liền tán thưởng đồng ý.
“Tao thì dễ dàng thôi, đi đâu cũng được, nhóm mình có thời gian vui chơi với nhau là được rồi. Ba mẹ tao cũng không khó khăn lắm, có lẽ xin phép được. Nhưng còn Bảo với Hương. Hai đứa có đồng ý đi Đà Lạt không?”, Bình nói rồi anh quay về phía Hương và Bảo đang ngồi.
Bảo với Hương cũng gật đầu đồng ý, rồi nói sẽ về xin phép ba mẹ. Mai thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy quyết định thế nha. Tối nay tất cả về xin phép gia đình rồi mai bàn tiếp. Giờ vào lớp thôi”.
Sáng hôm sau, dưới sân trường.
Mai thoăn thoắt đi qua đi lại trước mắt ba người Bình, Đạt và Hương đang lặng lẽ ngồi dưới ghế đá, miệng cô không thôi lẩm bẩm: “Lúc nào cũng chậm chạp. Để nó ở nhà cho xong”.
Thấy Mai cứ lượn lờ trước mắt, Bình thấy sốt ruột, quát: “Mày ngồi xuống tao xem. Đi qua đi lại, chóng hết cả mặt!”.
Bình vừa dứt lời thì Bảo hồng hộc chạy đến, chống hai tay vào đầu gối thở dốc. Mai thấy vậy liền xông thẳng vào:
“Thằng quỷ, lúc nào cũng đến muộn. Thế nào, có được đi không?”.
“Mày từ từ chút được không? Không thấy nó đang thở gấp à? Bảo, mày đi được chứ?”, Bình hạ giọng hỏi. Bảo không nói được gì, cậu cúi mặt xuống, gật đầu lia lịa.
Mai thấy vậy liền hét lên tỏ vẻ sung sướng, lập tức hớn hở cầm chai nước chạy đến chỗ Bảo: “Thẳng quỷ sứ làm tao lo lắng. Nước đây, uống đi cho có sức”.
Mấy đứa kia thấy Mai như vậy liền bật cười lắc đầu, không như thế thì không phải là Chi Mai mà bọn họ từng biết đến.
Trống trường vang lên. Hết buổi học hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ hè. Cả năm người đứng dậy bước vào lớp để chuẩn bị cho buổi học cuối cùng. Mặt trời lên cao khiến năm chiếc bóng đen xì cứ kéo dài rồi nhấp nhô dưới sân trường, trông đến quỷ dị.
Ngày hôm sau, năm người với năm chiếc ba lô nặng trịch đã sẵn sàng cho chuyến dã ngoại dài ngày đầu tiên trong cuộc đời. Đạt nhìn ba lô khổng lồ của Mai liền không thôi trêu đùa, nói rằng cô định di cư chứ không phải đi dã ngoại. Và ngay lập tức, Mai giáng xuống Đạt một cú đấm đến “xây xẩm mặt mày”.
Bình xem thời gian, đồng hồ đã điểm chín giờ sáng, anh nhắc bác tài chuẩn bị đi thôi. Gia đình Mai giàu có, ban đầu họ cũng không đồng ý cho cô đi chơi xa nhiều ngày như vậy. Đó cũng là lý do Mai thấy rất phiền khi phải xin phép này nọ. Nhưng vì cả nhóm đã thống nhất là cần được sự đồng ý của tất cả các bậc phụ huynh thì mới đi được, nên cô đành dùng mọi cách để nài ép ba mẹ.
“Cuộc đàm phán” dai dẳng cuối cùng cũng đến hồi kết. Ba mẹ Mai chịu đầu hàng “cô công chúa” duy nhất của gia đình. Xe khách hôm nay cũng do gia đình Mai sắp xếp nên cả nhóm không phải ra bến để thuê xe du lịch.
Xe rùng mình chuyển bánh khiến bản thân mỗi người cũng tự đung đưa. Chuyến đi này, ai cũng tự dấy lên trong mình cảm giác hồi hộp, hưng phấn. Riêng Bảo, cậu bất chợt nhận được cảm giác bồn chồn đến nóng ruột. Để trấn tĩnh, Bảo nhăn nhó tự nhủ rằng mình vẫn chưa khỏi ốm.
Trời nóng như lửa thiêu khiến quãng đường dài hứa hẹn sẽ có nhiều mệt mỏi. Bác tài tỏ ý thương bọn trẻ, chỉ mong chúng đến Đà Lạt thật sớm nên đã chọn đường tắt để rút ngắn thời gian. Khi xe tiến vào một khu đất ven sông, con đường bỗng chốc gồ ghề vô cùng khó đi, xe chỉ có thể di chuyển rất chậm chạm.
Đến giữa trưa, khi đang thiu thiu ngủ thì Bảo chợt tình giấc vì ánh nắng chói lóa chiếu qua cửa kính ô tô. Cậu nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì bỗng nhận ra một đôi nam nữ đang di chuyển trên đường. Bảo tự thấy tò mò. Giữa con đường heo hút, nhà dân thưa thớt không một bóng người, lại có một đôi nam nữ đi cùng nhau, bộ dạng cũng rất kì quái. Khi xe đã đi qua họ, cậu liền ghé đầu qua cửa ô tô, nhìn về phía sau.
Dù chỉ cách khoảng vài mét ngắn ngủi, nhưng Bảo phải chau mày thì mới nhận ra họ đi chân trần, dáng đi thanh thoát, nhẹ nhàng như thể chân không chạm đất. Trên tay họ cùng cầm hai sợi dây thừng dài, một đầu được buộc lại tựa như chiếc thòng lọng. Người con trai có một vết hằn tím bầm chạy quanh cổ. Người con gái cũng có vết bầm tương tự. Hơn nữa, trên tay của cô ta còn có ba vết xước kéo dài, tựa như bị ba chiếc móng cào sâu đến tận xương tủy. Máu trên vết thương đã khô lại, đen xì như thể đã để lâu ngày.
Bảo bất giác rùng mình. Dường như cảm nhận được sự chú ý của cậu, người con gái tóc tai rũ rượi, mặt đang cúi gầm bất chợt ngẩng đầu lên. Bảo giật thót, quả tim như thể muốn chui tọt lên cổ họng khi cậu chứng kiến khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta, làn da như thể da của người đã chết, chỉ cần chạm nhẹ là mục rữa. Đôi mắt đen xì, mà không, nói đúng hơn là hai hốc mắt sâu hoắm đang tuôn ra từng dòng máu thâm đen. Bảo sợ hãi rụt đầu vào trong xe, chợt kêu “a” một tiếng.
Bình ngồi phía trước nghe thấy tiếng kêu của Bảo, ngay lập tức quay đầu lại hỏi: “Sao thế?!”.
Bảo trợn tròn mắt, thở dốc bằng miệng, thần thái hốt hoảng: “Có nhìn thấy họ không?”.
“Họ nào? Ai cơ? Vẫn chưa khỏi ốm à?”.
Nghe Bình nói vậy, Bảo chợt thấy gai lạnh. Giữa trưa hè oi bức không một ngọn gió, Bảo vẫn run lên bần bật từng hồi. Cậu lắp bắp trả lời: “Không, không có gì đâu…”.
Trong khoảnh khắc ấy, bác tài đang mải mê huýt sáo theo bài hát trên radio, cũng bất giác nở một nụ cười khó hiểu.
Xe lăn bánh khỏi đoạn đường khó đi. Ra đến đường cao tốc, xe chạy êm hơn, khiến ai cũng như bị ru ngủ, mí mắt khép lại, năm người chìm trong giấc ngủ say. Chỉ cho đến khi cảm nhận được nhịp xe phanh gấp, họ mới mệt mỏi thức giấc. Bình nhổm người dậy, vươn vai, giọng ngái ngủ: “Xe trục trặc hả bác tài?”.
Bác tài cười lớn: “Nhãi con, xe của ta chạy bao năm nay, chưa bao giờ hỏng giữa đường. Đến bến xe rồi, mấy đứa bay còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?”.
Đạt đang nằm, bỗng tỉnh dậy nâng cái gọng kính xem đồng hồ: “Nhanh thế, đã bốn giờ chiều rồi. Dậy thôi bọn bay!”.
Dứt lời, Đạt lấy ba lô rồi kéo Bình đứng dậy. Những người còn lại thấy vậy cũng uể oải nhấc cơ thể mình ra khỏi xe. Sau khi cảm ơn bác tài, năm người dò dẫm ra đường lớn để tìm nhà trọ. Trời đã về chiều, nắng cũng đỡ oi bức nhưng hơi nóng vẫn còn tràn ngập. Đi được một đoạn, họ đã mệt nhoài. Bình ra hiệu ngồi nghỉ rồi hãy đi tiếp.
Uống xong chút nước, Hương vừa nói vừa thở: “Mệt quá, sức tao chịu không nổi rồi. Nhà trọ nào cũng hét giá lên trời, thật không thể thuê nổi”.
Mai chau mày, lấy khăn lau mồ hôi: “Gần khu du lịch, có chỗ nào mà không đắt cho được. Chịu khó đi thêm một đoạn nữa. Cùng lắm là thuê liều một căn, giảm chút chi tiêu đi là được”.
Thấy Mai nói vậy, nghĩ cũng hợp lý nên những người còn lại cũng không bàn tán gì thêm.
Khi nắng đã dịu đi, cả năm người lại lê bước trên con đường nóng đến bỏng rát. Hỏi qua rất nhiều nhà nhưng họ vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Nhà giá cả hợp lý thì quá chật hẹp, tiện nghi không đầy đủ. Còn nhà nào thoải mái, đẹp đẽ thì giá lại quá cao. Rời đi trong mệt mỏi và vô vọng, họ cứ bước từng bước rệu rã. Chỉ đến khi, mặt trời đã khuất núi, không gian đã nhá nhem tối, cả nhóm mới nhận ra rằng mình vẫn lang thang mà chưa tìm được chỗ dừng chân.
Dưới ánh đèn đường vàng rực, năm chiếc bóng xiêu vẹo kéo dài lê thê dưới lòng đường.
“Nói thật nhé, tao chịu hết nổi rồi. Tìm đại một nhà nào đó đi, chúng mày tính cả lũ qua đêm ngoài đường hả? Không biết là đi dã ngoại hay bị đày đi khổ sai nữa?”.
Đạt ngồi phịch xuống dưới cột đèn đường, nói với giọng bực tức. Bốn người còn lại hiểu được tâm trạng của cậu, cũng không nói gì, duy chỉ có Hương thấy vậy liền an ủi:
“Tất cả cũng rất mệt rồi, chịu khó tìm một lúc nữa, tìm được căn nhà tốt thì mai nghỉ ngơi bù. Phía trước tao thấy khá rộng rãi, thử qua đó tìm xem”, Hương vừa nói, vừa chỉ tay về con hẻm trước mặt.
Đạt không nói gì, ngay lập tức đứng dậy đi thẳng về phía Hương chỉ. Mai cùng Bình thấy vậy cũng lếch thếch xách ba lô theo sau. Hương nhấc túi lên, toan bước đi nhưng thấy Bảo vẫn ngồi, cô liền hỏi: “Vẫn chưa hết mệt à?”.
Bảo vẫn ngồi đó, đưa mắt về phía con hẻm, miệng lẩm bẩm: “Không phải. Là tao có cảm giác bọn mình không nên vào đó”.
Hương thấy vậy liền bật cười: “Mày nhát quá rồi đấy, chỉ nghĩ linh tinh. Mình có năm người, sợ gì. Nhanh chân lên, nếu không con Mai lại bảo bọn mình nhát như thỏ đế”.
“Chi Mai tính nó trước nay đều vậy. Mày chấp nó làm gì!”.
“Ừ thì tao nói vậy thôi. Tính nó, đâu còn lạ gì nữa”, nói rồi Hương kéo Bảo đứng dậy và nhanh chân theo kịp ba người đi trước. Chút gió chợt lùa vào con hẻm, tạo ra tiếng rít buốt tai.
Năm người cứ rảo bước. Bốn người đi trước, Bảo dò dẫm theo sau. Càng đi sâu càng lạnh, dân cư cũng thưa thớt hơn rất nhiều. Hai bên đường nếu không có nhà dân thì chủ yếu là vài mảnh đất bỏ hoang, cây cối mọc um tùm. Những mảnh đất trống được cây bao phủ, nhìn trông không khác gì một khu rừng thu nhỏ.
Đi ngang qua một bụi cây, tim Bảo chợt đánh thịch một nhịp. Cậu dừng lại, tò mò đưa mắt nhìn vào bụi cây đó thì thấy hai đốm sáng trắng lập lờ, tựa ánh sáng của đèn huỳnh quang. Cảm giác ớn lạnh ngay lập tức bao vây toàn thân, Bảo thấy người mình mềm nhũn không còn chút sức lực, cậu ngồi phịch xuống, giọng run rẩy phát ra tiếng gọi đứt quãng: “Bọn mày ơi… bọn mày… quay lại đây… quay lại…”.
Nghe thấy giọng hốt hoảng rồi đuối dần của Bảo, bốn người quay lại rồi lập tức chạy về phía cậu. Bình vừa chạy đến nơi, ngay lập tức nâng Bảo đứng dậy. Mai thấy vậy liền đứng sát vào Bình, nắm chặt cánh tay anh rồi hỏi: “Có chuyện gì mà mày la ầm ĩ thế hả?”.
Bảo run run đưa cánh tay chỉ về phía trước, miệng lắp bắp: “Tao thấy hai đốm sáng lập lờ, giống ma!”.
Đạt cùng Hương vừa nghe thấy liền nheo mắt nhìn theo hướng tay của Bảo, ngay lập tức hai người đứng sát vào nhau, nhắm tịt mắt, nói không rành mạch: “Đúng đấy… có đốm sáng, lập lờ như ma chơi”.
Bình thấy vậy liền nhắc Mai giữ chặt Bảo để anh tiến sâu vào bên trong bụi cây kiểm tra. Bình đi khỏi, bốn người còn lại chỉ biết đứng run rẩy theo dõi tình hình.
Một lúc sau, Bình trở lại rồi phì cười: “Bọn mày đúng là lũ chết nhát. Đấy là hai cột đèn đường chứ ma mãnh gì. Bên kia có một con đường nhỏ. Biết tao tìm được gì không?”.
“Có gì thì nói luôn đi. Bày đặt hỏi lắm chuyện”, Đạt tỏ ra bực dọc.
“Cứ đi sang đó thì biết!”, Bình khoát tay. Anh tiến tới chỗ Bảo có ý muốn dìu cậu sang bên kia đường. Mai thấy vậy liền ngăn lại, nói rằng Bình nên đi trước dẫn đường, Bảo cứ để cô dìu đi. Bình gật đầu đồng ý rồi tiến lên phía trước. Cả năm người dò dẫm băng qua bụi cây lớn trong bóng tối.
Bên kia bụi cây dường như là cả một thế giới khác. Cây cối mọc um tùm, chỉ có vẻn vẹn một con đường nhỏ ngoằn ngoèo chạy sâu hun hút. Hai bên đường có hai cột đèn phát ra ánh sáng trắng mờ nhạt, chỉ đủ chiếu rọi những vật ở cự li gần.
Phía sau cột đèn chừng ba mét là một tòa nhà lớn, có thể gọi là một ngôi biệt thự cổ với thiết kế mang phong cách Tây Âu. Xung quanh tòa nhà được bao bọc bởi hệ thống tường gạch, bên trên có cắm những song sắt nhọn hoắt. Năm người tiến đến gần, trợn tròn mắt ngước nhìn. Tòa nhà to đồ sộ không một bóng đèn , đen xì lọt thỏm giữa trời đất.
“Chúng mày nhìn xem, có biển treo trước cổng”, Bình tiến đến trước rồi ra hiệu cho bốn người còn lại đi theo anh. Cánh cổng đồ sộ được gắn vào hai cột bê tông lớn. Hai bên chân cột là hai tảng đá to lớn, xù xì góc cạnh. Chúng được đặt ngẫu nhiên ở đó dường như chẳng liên quan tới thiết kế của cánh cổng.
Một tảng đá có vẻ đã bị người đẩy ra, nằm lặng lẽ dưới hàng rào bằng tường gạch. Tấm biển bằng bìa cát tông bị cắt nham nhở, được treo lên trên cánh cổng bằng sợ dây thừng, trên đó viết nguệch ngoạc hai từ “Cho thuê”.
“Ấy, nhà cho thuê chúng mày ơi”, Mai lớn tiếng tỏ ý vui mừng, cô buông cả tay Bảo ra để chạy đến bên cánh cổng khiến cậu liêu xiêu. Bình thấy vậy liền chạy ra đỡ, rồi ngay lập tức anh nhận được ánh mắt lườm nguýt của Mai.
“Nhưng sao không thấy số điện thoại với địa chỉ liên lạc. Làm sao mà hỏi thuê bây giờ?”, Hương vừa nói, vừa lật qua lật lại tấm biển.
“Ừ, cũng lạ. Thường thì người ta sẽ để lại số điện thoại chứ nhỉ?… Ối ối!”.
Đạt vừa nói vừa dựa lưng vào cánh cổng, tức thì cánh cổng mở toang ra như chưa từng được đóng lại. Đạt mất thăng bằng ngã nhoài trên nền đất. Cậu bực tức đưa tay nâng gọng kính rồi đứng dậy, miệng buông một tiếng chửi thề.
Cánh cổng được mở từ từ, phát ra tiếng “ken két” ghê rợn như thể bị đóng đã lâu ngày. Mai dò dẫm tiến vào bên trong rồi nói vọng ra: “Trong này rộng lắm bọn bay. Có thể nghỉ lại qua đêm nay. Hình như không có người, ngày mai chúng ta sẽ đi hỏi chủ nhà sau nhé?”.
“Như vậy có ổn không? Vào đó qua đêm mà không được phép của chủ nhà, cẩn thận bị chửi đó má”, Hương nói, vừa đưa ánh mắt quét xung quanh.
Trong khi mọi người đang bị hấp dẫn và thỏa mãn trí tò mò bởi vẻ đồ sộ cũng như lạ mắt của tòa nhà, thì điều khiến Bảo chú ý nhất lại là cửa sổ, nơi có chiếc rèm cửa bị gió cuốn bay phần phật.
Tức thì, một tia chớp sáng rực vẽ nguệch ngoạc từng đường nét lên trên bầu trời đen xì, kéo theo sau là một tiếng sấm rền vang, làm cả nhóm giật mình. Trong khoảnh khắc đó, đằng sau chiếc rèm cửa lấp ló lộ ra khuôn mặt rách nát quỷ dị của một nữ nhân. Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng, Bảo không kìm được sự sợ hãi, hơi thở lập tức dồn dập, toan định hét lên nhưng đành hãm lại, vì không muốn cả nhóm phải hoang mang.
“Sắp mưa hay sao ấy. Nhanh chóng vào bên trong, kẻo chút nữa mưa xuống là ướt hết”, Mai vừa nhìn trời, vừa thúc giục.
Bình quay sang Bảo, thấy cậu vẫn thở gấp nên hỏi: “Mày sao vậy Bảo?”.
Bảo vẫn đưa mắt nhìn về phía cửa sổ rồi nói: “Tao không muốn ở đây qua đêm đâu. Bọn mày nhìn xem, căn nhà đã quá cũ kĩ, bí ẩn không một bóng đèn. Xung quanh đây cũng không có căn nhà nào cả. Bọn mày không thấy sự xuất hiện của nó ở đây là rất kì lạ sao?”.
Sẵn cơn hậm hực với Bảo vẫn chưa dứt, Mai tức điên người, quát lớn: “Kì lạ cái khỉ gì. Mày không muốn ở thì đi chỗ khác. Đi cả ngày mày không biết mệt à? Còn sắp mưa nữa. Tìm được chỗ mà ngủ qua đêm còn sợ sệt. Loại mày ốm yếu nhát như thỏ đế, sao không ở nhà luôn đi!”.
“Mai, mày bình tĩnh đã. Sao hôm nay mày hay chửi bới thằng Bảo thế”, Đạt chau mày lên tiếng.
Bình quay sang Bảo, ôn tồn nói: “Thôi mày chiều nó lần này đi. Mọi người đều mệt rồi. Nghỉ tạm ở đây, mai đi tìm chủ căn nhà này rồi tính tiếp. Đừng sợ, có tao ở đây”.
Bảo nghe thấy Bình nói vậy, sắc mặt trở nên rạng rỡ hơn hẳn, cậu mỉm cười rồi gật đầu nhưng thực ra vẫn nơm nớp lo sợ không yên. Mai nghe thấy Bình nói vậy, chỉ liếc mắt khinh khỉnh rồi tiếp bước.
Vậy là cả năm người cùng tiến vào căn biệt thự tối tăm. Cánh cửa cổng chợt chuyển động như thể có người đưa đẩy. Tấm biển treo trên cổng đã rơi xuống đất từ lúc nào không ai hay.
Biển hạ xuống, vậy là đã có khách thuê nhà.
“Tối quá, đứa nào tìm công tắc đèn đi!”.
Căn nhà tối như mực khiến bọn họ phải dò dẫm từng bước, tránh những va đập không cần thiết.
“Công tắc đèn ở đâu vậy tụi bay. Sờ hoài không thấy… Ơ cái gì…”.
“Con quỷ, bỏ tay ra đi má. Tìm công tắc sao chọc hoài tao?”, Hương kêu ầm ĩ sau khi cảm giác thấy ngón tay của Mai cứ ngọ nguậy trước ngực mình.
“Ai cố ý đâu. Con gái với nhau mày lo gì, để tao tìm tiếp”.
Dứt lời Mai đưa tay liên tục trêu ghẹo Hương, làm náo loạn cả căn nhà. Bình thấy vậy bật cười, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc:
“Bọn bay yên tĩnh chút được không?… A đây rồi!”, sau một tiếng “tách” đơn điệu, cả căn phòng sáng trưng, mọi vật xung quanh hiện ra rõ ràng.
“Ây da, rộng rãi quá bọn mày ơi. Đúng là may mắn quá mà”.
Chi Mai xuýt xoa, rồi cô nhìn về phía Bình. Lúc này, tay anh vẫn ôm lấy người Bảo. Ngay lập tức Mai nói:
“Bảo, mày vẫn chưa hết mệt hả? Lấy cái ghế kia mà ngồi nghỉ. Bộ mày bắt thằng Bình dìu mày đến sáng mai luôn hả?”.
Nghe thấy Mai nói vậy, Bảo lúng túng gỡ cánh tay Bình ra. Mai chỉ nhếch mép rồi quay mặt đi nơi khác.
Căn phòng đầy đủ tiện nghi, đồ đạc mang kiểu dáng của Châu Âu và được bày biện theo phong cách cổ điển. Trên trần nhà có treo một chùm đèn với thiết kế cầu kỳ. Đặc biệt, giữa phòng khách là một chiếc ghế đẩu bằng gỗ đã đổ xuống nền đất, mạng nhện bao xung quanh, không hề liên quan đến nội thất bên trong, bỗng chốc khiến ai cũng phải chú ý.
Bảo tiến đến giữa nhà, cúi xuống gỡ từng sợi tơ nhện ra, cho đến khi tay cậu chạm vào bề mặt sần sùi của chiếc ghế, đầu Bảo chợt đau buốt, tim thắt lại, cậu ôm đầu lùi ra xa.
“Sao vậy?!”
Đạt cùng Hương giật bắn người khi thấy biểu hiện của Bảo. Bình từ xa vội vàng chạy lại gần, dìu Bảo ngồi lên chiếc ghế bành trong phòng. Mai thấy vậy hừ một tiếng rồi cũng ngồi xuống. Thấy Bình ngồi sát mình, Bảo xua tay: “Không có gì, tao thấy hơi đau đầu thôi!”.
Nghe Bảo nói vậy, Bình liền ngồi dịch ra một chút, đưa mắt khắp căn phòng rồi nói:
“Tao thấy phòng rất sạch sẽ, vậy là có người thường xuyên dọn dẹp. Chỉ lạ là, cái ghế này khá cũ kĩ, mạng nhện giăng xung quanh, không hiểu tại sao nó lại nằm ở đây. Nếu có dọn dẹp, sao chủ nhà không bỏ nó đi?”.
Chi Mai lên tiếng: “Có gì đâu. Chỉ là chiếc ghế thôi mà. Xem tao đây này!”, vừa nói cô vừa tiến đến bên chiếc ghế đẩu. Mai ngồi xuống, bàn tay run run chạm vào nó, ngay lập tức người cô rung lên bần bật, mắt trợn ngược lên trên, miệng há hốc.
Cả bốn người thấy vậy đều chạy lại phía cô. Đạt luôn miệng gọi: “Mai, Chi Mai…”.
Đạt vừa dứt lời, thì cơ thể Mai bỗng ngừng run rẩy, thần thái trên khuôn mặt cũng trở lại bình thường, cô mở miệng cười khoái trí: “Gọi tao có việc gì không Đạt?”.
Đạt thấy vậy liền đẩy Mai ra: “Mai, mày dám lừa mọi người!”.
Hương sau khi thấy biểu hiện của lo lắng của Đạt, lập tức chau mày, cũng thêm lời: “Chơi ác quá đấy má. Làm cả bọn hết hồn!”.
“Bọn mày thấy chưa, tao chạm vào mà có làm sao đâu. Chỉ có thằng Bảo yếu bóng vía, nên mới sợ sệt thế thôi. Giác quan thứ sáu cái quái gì chứ!”.
Bảo nghe thấy, vẻ mặt bỗng tiu nghỉu. Bình cũng trách Mai làm mọi người lo lắng rồi anh nói sẽ đi kiểm tra tất cả các phòng, xem có thể qua đêm được không.
Sau khi toàn bộ tầng một được chiếu sáng, Bình ra ngoài phòng khách rồi nói: “Mọi thứ vẫn ổn, có nước nóng, có điện, có gas. Mấy tầng trên tao vẫn chưa kiểm tra được. Muộn rồi, chắc cũng không cần thiết”.
“Ừ. Tầng một có hai phòng ngủ. Tao với Hương một phòng, ba đứa chúng mày phòng còn lại. Đã gần nửa đêm rồi, nhanh chóng ăn chút gì đó rồi tắm rửa, còn đi ngủ. Mai trời sáng sẽ lên mấy tầng trên dọn dẹp. Nhân tiện tìm chủ nhà liên lạc luôn. Chúng mày đồng ý không?”, Mai lên tiếng.
“Cũng được. Cứ như vậy đi”, cả bốn người đều đồng thanh.
Hương và Mai đi chuẩn bị đồ ăn nhanh cho mọi người, còn Đạt, Bảo và Bình sắp xếp lại đồ dùng cá nhân. Cả căn nhà bỗng chốc ồn ã hơn vẻ ban đầu bởi tiếng cười nói vui vẻ. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã ăn xong.
Bảo không ăn được nhiều lắm, chỉ uống nước lọc. Bình thấy vậy liền hỏi: “Mày đã yếu, sao không ăn thêm chút nữa?”.
Mặt Bảo thoáng ửng đỏ: “Tao no rồi”.
Mai thấy vậy nói chen vào: “Nửa đêm mà đói thì dậy mà nấu mỳ ăn. Trong túi còn mấy hộp đấy”.
Bảo trả lời rằng biết rồi, sau đó cậu đi sắp xếp đống đồ dùng cá nhân của mình. Mai nói rằng muốn đi tắm nên hí hửng lục lọi quần áo trong chiếc ba lô. Hương thấy vậy cũng nhắc cô phải tắm thật nhanh, tránh việc để mọi người đợi lâu. Đã mệt mỏi cả ngày, cả nhóm ai cũng muốn hòa mình vào dòng nước để rửa trôi bụi bặm sau một chặng đường dài.
“Ủa khóa cửa phòng tắm không dùng được. Hỏng rồi bọn bay”, từ cửa nhà tắm, Mai nói vọng ra.
“Dùng tạm đi, không ai nhìn trộm mày đâu mà lo. Xấu xì bày đặt ngại ngùng. Thấy gớm!”, Đạt vừa nói vừa cười ha hả, khiến cả lũ cũng hùa theo.
“Mày chết với tao thằng Đạt cận”, Mai hậm hực rồi bước vào phòng tắm. Cô vẫn quen tay đóng lại cánh cửa, nhưng chỉ trong một giây, cửa đã bung ra, để lộ một khe hở nhỏ. Thấy vậy, Mai chỉ chẹp miệng, lắc đầu thở dài một tiếng.
Vẫn tính cách tiểu thư, vừa tắm Mai vừa hát. Mặc dù đang là đầu hạ, hơi nóng ngột ngạt vẫn chưa dứt nhưng vì thói quen, cô vẫn tắm bằng nước nóng. Chỉ trong giây lát, phòng tắm đã ngập ngụa làn khói trắng mờ ảo. Tấm gương to bằng nửa thân người bỗng chốc bị hơi nước bao phủ.
Mai nhắm mắt lấy tay vò từng lọn tóc trên đầu, vừa lẩm bẩm ca từ của bài hát nào đó, vừa tận hưởng từng làn nước tuôn xuống cơ thể nhỏ nhắn của mình.
“Chi Mai, nhanh lên con quỷ. Mọi người đang chờ mày đó. Bày đặt hát hò”, Hương đứng bên ngoài gào thét.
“King kong…”, một hồi chuông ngân dài ngoài phòng khách khiến mọi người giật bắn. Lúc này họ mới để ý ngay trên tường cao có treo một chiếc đồng hồ quả lắc với thiết kế cổ xưa. Đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.
Hương thấy vậy càng giục dồn dập hơn: “Xong chưa mày, mười hai giờ đêm rồi đó. Mày không ra tao nhảy vào luôn cho xem!”.
“Chờ chút đi, sắp xong rồi”.
Chi Mai vừa nói vừa nhanh chóng lấy tay cào trên da đầu, miệng cũng ngừng hát hò, nhịp tay mỗi lúc một nhanh hơn. Phòng tắm vẫn tràn ngập hơi nước. Bỗng trên đỉnh đầu có vật gì đó đang chuyển động, cô có cảm giác tựa như những lúc đi gội đầu ngoài tiệm. Mai làu bàu: “Con điên, đã bảo đợi tao ở ngoài, vào đây làm gì. Gớm quá. Bỏ tay ra đi”.
Nhưng vẫn như cũ, cảm giác còn nguyên, vật trên đầu vẫn liên tục giật từng lọn tóc của cô. Mai bật tiếng quát lớn: “Hương, mày đi ra đi. Đùa quá đáng rồi đấy!”.
Tiếng quát của Mai phát ra và cũng nhanh chóng bị khoảng không nuốt chửng, không gian vẫn im bặt, chỉ có tiếng nước chảy róc rách từ vòi sen dội xuống. Chi Mai thở hổn hển, miệng lắp bắp: “Hương, có phải mày không Hương?”.
Nhưng không một tiếng đáp lại.
Chi Mai run rẩy đưa tay lên đỉnh đầu, cô cảm nhận rõ rệt có một thứ mềm nhũn đang chuyển động và cuốn lấy từng lọn tóc của mình. Mai sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, thì cảm thấy trên đầu không còn động tĩnh gì nữa. Đứng chôn chân trong phòng tắm thở dốc, hơi nước mù mịt khiến Mai không thể quan sát được xung quanh.
Mai hốt hoảng giật vội chiếc khăn rồi quấn quanh người, một tay vội vã lau lau phần hơi nước đang bám trên mặt gương. Chỉ cho đến khi mặt gương đã sáng bóng, hơi nước trong phòng tắm đã tan hết, Mai nhìn vào trong gương thì giật thót, cứng khẩu, miệng há hốc, quả tim trong lồng ngực của cô chỉ muốn chui tọt lên cổ họng.
Trong gương, đứng sau lưng Mai là một nữ nhân với khuôn mặt tái nhợt, da dẻ mục rữa, đầu trọc lốc chỉ còn lún phún vài cọng tóc, đang há hốc chiếc miệng đèn ngòm rộng toác, hai hốc mắt sâu hun hút không ngừng tuôn ra từng giọt máu đen. Một bàn tay của nữ nhân đó đang túm chặt từng lọn tóc của Mai.
Dù sợ hãi nhưng cô vẫn nhìn rõ ba vết sẹo dài trên tay nữ nhân không ngừng rỉ rích máu đen. Mai nhắm mắt hét lớn lên: “A!. Cứu tao. Bọn mày ơi cứu tao… cứu!”.
Đang nói chuyện rôm rả ngoài phòng khách, bốn người bỗng im bặt khi nghe thấy tiếng kêu thét của Mai vọng ra từ nhà tắm. Ngay lập tức họ chạy vào, nhưng chỉ còn nghe thấy tiếng khóc thút thít. Bình, Bảo và Đạt lưỡng lự đứng ngoài hỏi: “Có chuyện gì thế Mai?!”.
Còn Hương, cô đẩy mạnh cửa xông vào phòng tắm, bất ngờ thấy Mai đang ngồi dưới sàn với vẻ thống khổ. Hương thấy vậy liền choàng cho bạn một chiếc áo mỏng rồi dìu ra ngoài. Ba người con trai lẽo đẽo theo sau. Bảo đi cuối cùng. Trước lúc quay ra, cậu tò mò nhìn lại bên trong phòng tắm, nhưng cũng không thấy gì đặc biệt.
Trong phòng khách, mọi người im lặng ngồi chờ Mai hoàn hồn và bình tĩnh lại. Đến khi cơn nấc không còn, Mai mới kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tất cả mọi người. Cả bọn ngơ ngác rồi nói lúc xông vào thì không thấy gì lạ, cũng không có ma nữ nào cả, hỏi rằng có phải cô đã quá mệt nên tưởng tượng ra không.
Nhưng Chi Mai cam đoan cảm giác đó là thật. Mọi người đều không tin, cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Nhưng thực chất lúc này, trong bản thân mỗi người đã bắt đầu nhen nhóm sự hoang mang, lo lắng và bồn chồn không yên. Chỉ có Bảo, sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, cậu vẫn im lặng không nói một lời. Một người cá tính mạnh như Chi Mai, vốn không tin vào ma quỷ, lại càng không thể bịa chuyện để dọa mọi người.
“Thôi, giờ đứa nào còn sợ thì đừng vào nữa. Đi nghỉ trước rồi mai tắm sau”.
Bình nói rồi cầm quần áo tiến thẳng tới phòng tắm. Một lúc sau, anh vẫn bình thản quay ra nên cũng khiến mọi người an tâm đôi chút. Bảo, Đạt và Hương cũng từ đó mà nhẹ nhõm vào tắm rửa, nhưng bản thân mỗi người vẫn rúm ró còn nhiều nghi ngại.
Tắm táp xong cũng đã qua nửa đêm, đèn phòng khách vẫn bật sáng. Hai phòng ngủ của tầng một đã được sắp xếp gọn gàng, chỉn chu. Bình nhắc mọi người đi ngủ. Lúc đó, Bảo mới ra hiệu cho Mai, ý rằng ra ngoài hiên có chuyện muốn nói.
Bình biết chuyện, đứng trầm ngâm một lúc rồi cũng lặng lẽ quay vào nằm nghỉ.
“Sao, gọi tao ra có việc gì không?”, dường như đang nghĩ tới một chuyện gì đó, Chi Mai thản nhiên buông lời.
Bảo đứng một lúc, rồi ngồi xuống: “À, muốn hỏi mày chút về chuyện lúc trước trong nhà tắm thôi!”.
“Thì tao cũng nói ra hết rồi. Mấy đứa bay còn không tin. Chi Mai này, chưa bao giờ thèm nói dối bạn bè”.
Bảo nhìn ra cánh cổng, nơi có hai cây đèn đường đang tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo. Cậu bất giác thở hắt ra rồi nói: “Tao tin”.
Chi Mai giật mình, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên: “Mày tin?”, rồi cô nhếch mép bật cười: “Tao tưởng lúc nào mày cũng chống đối tao chứ? Thế nào, thằng Bình dìu mày đi hết buổi tối, đã khỏe lại rồi hả?”.
“Tao hiểu mày muốn nói gì. Nhưng đó là hai chuyện khác nhau. Mày nên phân biệt rõ ràng. Đừng để chuyện riêng tư ảnh hưởng đến những vấn đề chung của cả nhóm”.
Chi Mai vẫn giữ nguyên thái độ dửng dưng: “Thôi được rồi. Nói đi, sao mày tin tao?”.
Bảo nhìn thẳng vào mắt Mai, tròng mắt khẽ rung rung: “Ba viết sẹo trên tay”.
Chi Mai nghe xong liền ngỡ ngàng. Cô liên tục đặt ra những câu hỏi khiến Bảo phải kể lại những gì mình đã nhìn thấy trên đường đi. Dường như vẫn bị ám ảnh, giọng nói của cậu vẫn không ngừng run rẩy. Mai vừa nghe, miệng há hốc như muốn rớt cả hàm răng, biểu cảm thay đổi liên tục.
Rồi cô nhìn ra phía xa tối đen, chợt nhìn thấy hai bóng đen lờ mờ ngồi chồm chỗm trên cánh cổng.
Cô lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, nó theo chúng mình về tận đây?”.
Bảo không nói gì, cậu nhìn ra phía cửa cổng rồi gật đầu.
Đúng như mọi người đã dự đoán, trời đổ mưa đêm. Mưa nặng hạt còn thêm cả gió lớn, khiến trời đất như đang gào thét. Bình đang thiu thiu ngủ thì bỗng tỉnh giấc vì cửa sổ đập lên từng hồi đinh tai.
Anh bừng tỉnh nhưng mắt vẫn chưa quen với bóng tối, nên chỉ thấy mọi thứ xung quanh thật mập mờ. Chợt thấy người nằm bên cạnh mình đang run rẩy, Bình xê dịch lại gần và gọi: “Bảo, Bảo! Mày lạnh à? Để tao đóng cửa sổ”.
Dứt lời, Bình nhổm dậy, toan bước đến cửa sổ thì bị một bàn tay tóm vào cổ chân. Lập tức một cảm giác lạnh thấu xương lan tỏa từ gót chân lên tới đỉnh đầu, chạy sâu vào tận não bộ. Bình quay mặt lại.
Đúng lúc đó, trời nổ một tiếng sấm rền vang, ngay theo sau là một tiếng sét đến chói tai, ánh chớp soi sáng cả căn phòng, làm hiện lên hình dáng của một hình nhân bằng giấy bản nhiều màu. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu thẳng vào mặt nó khiến Bình gai lạnh. Hình nhân đó mặc một bộ áo tang màu trắng bằng giấy, ánh mắt được tô vẽ qua loa đến vô hồn, cái miệng được tạo thành từ một nét bút vội vàng màu đỏ rực khiến nó như thể đang nở nụ cười quỷ dị.
Bình xây xẩm mặt mày, miệng run run không nói thành lời: “Bỏ …bỏ… bỏ ra…”, tay anh vẫn bám vào từng song sắt. Mưa từng giọt lớn lọt qua cửa sổ phả vào mắt, vào da mặt, lạnh buốt.
Lấy hết can đảm, Bình giật mạnh cơ đùi thì may mắn rút chân ra được. Anh lập tức nhảy xuống đất, đóng lại cửa phòng rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, miệng không ngừng kêu la. Ngay lúc đó, từ trong bếp phát ra tiếng nói: “Cái gì thế. Đứa nào kêu la gì đấy?”.
Bình nói gấp gáp trong tiếng thở dốc: “Bảo à? Tao Bình đây! Sao không bật đèn lên. Mày không ngủ mà đang làm gì trong bếp thế. Đạt đâu?”.
“Mất điện rồi. Tao thấy đói nên đi nấu mỳ. Thằng Đạt đi vệ sinh. Làm sao mà mày kêu toáng lên thế?!”, tiếng mưa lớn khiến Bảo phải gào lên. Cậu vừa dứt lời thì trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước ào ào.
“Ma… tao… tao nhìn thấy ma…”, dứt lời, một tiếng sét nữa lại vang lên, tia chớp tiếp tục chiếu sáng căn biệt thự, làm hiện lên một cái bóng đen xì đang đứng trước cửa phòng ngủ. Bình hốt hoảng không biết làm cách nào mà con hình nhân có thể mở được cửa buồng.
Bảo trông thấy thế, giật mình lùi lại thì làm đổ nồi nước sôi khiến lửa bị tắt. Mùi gas sộc thẳng vào mũi, cậu nhanh tay tắt bếp rồi run rẩy trong một góc. Ngay lập tức, Bình nhanh chân chạy về phía Bảo.
Sau khi xả nước, Đạt từ nhà vệ sinh đi ra, đang mải miết kéo khóa quần, miệng lẩm bẩm: “Nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ. Đi vệ sinh cũng không…”, cậu chưa nói hết câu thì chứng kiến cảnh tượng trước mắt, thần thái cứng đơ, miệng lắp bắp không thành lời. Hai tay Đạt run rẩy, chiếc quần ngủ tụt xuống đất, làm lộ ra chiếc quần lót chấm bi màu trắng.
Hình nhân từ từ tiến lại gần nhà vệ sinh, dường như là bay chứ không phải đi dưới mặt đất. Chỉ đến khi nó tiến gần sát mình, cậu mới nhận ra nụ cười quỷ quái của hình nhân vẫn còn trên khuôn mặt bằng giấy dán nham nhở. Đạt hét lớn rồi nhanh chóng kéo quần lên, nhắm mắt chạy về phía bếp.
Ngay trong khoảnh khắc đó, trong phòng Mai và Hương cũng phát lên tiếng hét thất thanh trong đêm tối.
Từ lúc ngồi nói chuyện với Bảo xong, Mai cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút vì ít ra cũng có người tin mình. Cô bất giác nở một nụ cười. Nhưng khi nhớ đến những cử chi ân cần mà Bình dành cho Bảo, Mai lập tức chau mày. Vắt tay lên trán, cô muốn ngủ nhưng không thể chợp mắt. Nhìn sang bên cạnh, Hương đã say giấc. Mai thở dài: “Có khi, cứ vô tư như mày thì lại chả bao giờ buồn đâu Hương nhỉ?”.
Khép lại hàng mi cong vút, Mai muốn chìm sâu vào giấc ngủ để quên hết mệt mỏi trong một ngày dài. Nhưng đột nhiên, cô thấy có tiếng động dưới gầm giường. Mai mở mắt thầm rủa: “Nhà đẹp thế này mà… Mấy con chuột chết tiệt!”.
Ngay tức thì, âm thanh ấy im bặt.
Mai chẹp miệng rồi tiếp tục ngủ. Một lúc sau, khi giấc đã sâu hơn, cô lại giật mình tỉnh giấc khi thấy có tiếng gõ lộc cộc dưới gầm giường như thể có người ở dưới. Lúc này, Mai mới cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên, sống mũi đã thoáng cay cay. Cô nhẹ nhàng lay lay người Hương trong khi tiếng động vẫn vang đều đặn dưới gầm giường, mỗi lúc một gấp gáp hơn.
Bị Mai lay mạnh người, Hương thều thào: “Ngủ đi con quỷ” rồi khóe miệng cong cong, lại nói mê: “Con đỗ đại học rồi mẹ ơi!”.
Thấy vậy, Mai càng lay khỏe, khiến Hương thét lên: “Có chuyện gì thế?!”.
Ngay lập tức dưới gầm giường đã thôi lộc cộc.
Mai đưa ngón trỏ lên môi, ý là giữ im lặng, run run, giọng thầm thì, đều đều:
“Có… có ma…”.
“Hả?!”, Hương bật ra tiếng lớn, tức thì bị Mai lấy tay bịt miêng. Hương trợn tròn mắt, môi thả tự do tỏ ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mai bỏ tay ở miệng Hương xuống, lồm cồm bò ra phía đầu giường rồi nhắm mắt, cúi đầu xuống. Tim cô đập từng hồi, tưởng chừng ngạt thở. Nuốt nước bọt, Mai mở trừng mắt. Tức thì một hình ảnh rùng rợn truyền vào ánh mắt đầy vẻ sợ hãi của cô.
Trước mắt cô là một hình nhân mặc một chiếc áo tang bằng giấy màu trắng, đang nằm bất động dưới gầm giường, đôi mắt vô hồn được tô vẽ qua loa trừng trừng nhìn vào Mai, miệng nở nụ cười quái dị. Cô bất giác kêu lên một tiếng thất thanh, khiến Hương sợ hãi phải ngồi lùi lại, tay nắm chặt chiếc chăn mỏng.
“Chạy mau!”
Mai bật dậy kéo tay Hương chạy ra khỏi phòng thì bắt gặp ba người còn lại đang rủn rẩy trong bóng bếp. Đối diện họ là một hình nhân tương tự như thứ cô vừa thấy, nhưng đây là hình nhân nam, còn thứ cô nhìn thấy là nữ nhân.
Mai kéo tay Hương chạy băng qua hình nhân đang đứng trước Bảo, Bình và Đạt. Khi cả năm người đã xúm lại một góc tường trong bếp, hình nhân trong phòng của hai cô gái cũng đã xuất hiện.
Lần đầu tiên chứng kiến hai hình nhân bằng giấy biết di chuyển, hai khuôn mặt với thần thái quỷ dị của chúng, cả năm người không hết bàng hoàng, lồng ngực cứ liên tục phập phồng. Bình nuốt nước bọt: “Trời còn mưa không?”.
“Còn. Nhưng mày hỏi làm cái quái gì trong lúc này. Nó… nó sắp đến rồi”.
Đạt vừa nói vừa run run. Hai hình nhân cũng bắt đầu từ từ tiến về phía họ. Bên cạnh bếp là một cánh cửa nhỏ vẫn chưa khóa, đang đập rầm rầm vì gió lớn.
“Nhanh chạy hết ra ngoài sân. Nó làm bằng giấy, gặp nước sẽ bị biến đổi. Nhanh lên!”.
Dứt lời, Bình nắm lấy tay Bảo, kéo cậu chạy ra phía cánh cửa bên cạnh. Bảo bị kéo bất ngờ nên không tránh khỏi bàng hoàng. Đạt thấy vậy cũng nhanh chóng nắm lấy tay Hương. Mai chỉ biết kêu lên một tiếng, nhưng rồi cũng bị Đạt kéo đi.
Khi cả năm người đã ra đến ngoài sân. Nước mưa lạnh toát khiến Bảo run rẩy. Bình thấy vậy liền nắm chặt tay cậu để trấn an. Mai kéo sát Hương và Đạt lại bên mình, rồi tay cũng giữ chặt lấy cánh tay còn lại của Bình. Cả năm người co ro dưới cái lạnh của mưa đêm, môi tím tái, đôi mắt từng người đều phát ra từng tia sợ hãi. Duy nhất chỉ có Bình, với ánh mắt cương nghị, anh vẫn luôn cố giữ bình tĩnh để giải quyết mọi chuyện.
Đúng như Bình dự đoán, hai con hình nhân đuổi theo năm người ra ngoài sân thì đã gặp mưa. Giấy bản vốn dĩ mỏng nên bị nước mưa làm cho nhão nhoét, áo tang bằng giấy rách tả tơi, màu sắc loang lổ chảy ra khắp sân. Khuôn mặt của hình nhân bị mưa táp vào, rách nát đến quỷ dị. Trong chốc lát, hai hình nhân đáng sợ chỉ còn lại hình hài là hai khung xương bằng tre cứ rung lên bần bật giữa trời mưa, rồi bỗng chốc đổ xuống sân bất động như thể đã chết vì thiếu đi linh hồn.
Bình ra hiệu cho mọi người tiến vào nhà, tránh bị cảm lạnh.
Nhưng nỗi sợ hãi vữa nãy chưa dứt thì cảm giác đau tim lại đến khi họ tiến vào phòng khách. Cả năm người há hốc miệng, mắt trợn ngược trắng dã. Trong phòng khách, chiếc ghế đẩu đã được ai đó dựng lên, không còn mạng nhện bám xung quanh. Phía trên chiếc ghế đang đung đưa bốn chiếc chân đã gần mục rữa, chỉ chờ đứt ra rồi rơi xuống.
Một hình ảnh thật không ai muốn thấy đang hiện diện. Hai sợi dây thừng được vắt qua chiếc đèn trần. Một nữ nhân và một nam nhân đã treo cổ, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, ánh mắt trừng trừng phóng ra tia oán hận.
Nữ nhân kia, tất nhiên là Bảo và Mai đều nhận ra khi nhìn thấy ba vết cào trên tay ả, còn nam nhận thì lạ hoắc. Thấy cảnh tượng đó, dù rất sợ hãi nhưng ngay lập tức Bình chạy ra ngoài sân, tiến nhanh về phía hai khung xương bằng tre của hai hình nhân vừa nãy. Anh mỉm cười rồi nói lớn: “Xem này!”.
Chi Mai, Đạt và Hương nghe thấy liền chạy ngay ra sân. Trên tay Bình là hai tấm ảnh chân dung, một nam, một nữ. Trong một tấm ảnh là khuôn mặt của cô gái xinh đẹp, cánh tay đưa lên vuốt mái tóc dài. Trên mu bàn tay lộ rõ ba vết sẹo tựa vết cào.
“Tao tìm thấy trong xác của hình nhân. Nhưng việc đặt ảnh vào bên trong hình nhân, chỉ con người mới có thể làm được”.
Đạt chau mày: “Có khi nào là chủ nhà không? Mà làm vậy với mục đích gì?”.
Thu Hương nhìn Đạt lắc đầu, ý là không biết.
Mai quay lại nhìn vào hai cái xác trong phòng rồi nhìn lại vào hai tấm ảnh. Đúng là họ. Nhưng cô chợt hoảng hốt: “Chết tiệt, thằng Bảo, nó vẫn đứng chôn chân trong phòng”.
Dứt lời, đầu của nữ nhân lìa khỏi cổ, cả cái xác của ả rơi “bịch” xuống đất, cái đầu trọc lốc lơ thơ vài cọng tóc rơi ra khỏi chiếc thòng lọng, lăn lông lốc trên sàn. Bão kinh hãi hét lên, đứng chôn chân, mắt nhắm tịt.
Bình đứng bên ngoài thấy cảnh tượng đó, chỉ kịp thốt ra: “Thôi chết” rồi anh chạy nhanh vào phòng, kéo Bảo ra. Bình kéo đi, Bảo vừa xê dịch được vài bước thì cái xác không đầu đã kịp đứng dậy, túm lấy mu bàn tay của cậu. Bình thấy vậy lập tức kéo mạnh hơn. Tức thì, cánh tay của nữ nhân tuột ra, nhưng đã kịp để lại trên mu bàn tay Bảo ba vết cào sâu hoắm.
Máu từ tay cậu rỉ ra, đỏ thẫm từng giọt.
Cùng lúc đó ba người còn lại tiến đến đóng sập cửa nhà, rồi họ kéo nhau chạy ra phía cổng. Cánh cổng ban đầu không có ai đóng lại, cũng tự bật ra, mà nay làm cách gì cũng không mở được. Đạt tức tối chửi đổng:
“Mẹ kiếp! Số chó thật!”
Bình đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói: “Chỉ còn một cách duy nhất. Nhảy qua hàng rào!”
“Không được đâu mày ơi, nước mưa trơn tuột, hơn nữa tường còn rất cao, người nhỏ bé như bọn tao, nhảy qua sao nổi?”, Hương run rẩy, mắt đã ngấn lệ vì sợ hãi
Lúc đó, cửa phòng khách bị bật tung ra, hai cái xác một nguyên vẹn, một bị mất đầu liêu xiêu tiến gần đến phía cánh cổng. Chi Mai gào thét: “Làm sao bây giờ? Sắp chết đến nơi rồi! Mẹ ơi…” rồi khóc nức nở.
Bình hoảng hốt nhìn bốn người còn lại rồi nói: “Cả nhóm tao cao lớn nhất. Tao sẽ giúp từng đứa vượt qua hàng rào!”
“Không được! Đi năm người, về cũng năm người!”, Bảo giật tung cánh tay Bình ra, giọng nói dứt khoát.
Bình nhìn mọi người, vẻ mặt điềm tĩnh: “Tin tao đi! Tao cao lớn thế này, sẽ nhảy qua dễ thôi. Đừng nói nhiều, không còn nhiều thời gian nữa”.
Dứt lời, anh đẩy Bảo về phía hàng rào rồi nhấc bổng cậu lên, sau đó dặn dò: “Song sắt nhọn, cẩn thận kẻo trượt chân”.
Bảo lưỡng lự quay lại nhìn Bình, lắc đầu tỏ ý không muốn. Nhưng rồi cậu nhìn hai cái xác đang tiến lại gần, lại nhìn đám bạn đang cuống quýt đợi mình nhảy qua, bỗng thấy bối rối hơn bao giờ hết. Ngay lúc đó, Bình nhanh chóng bí mật nhét vào tay Bảo một chiếc nhẫn bạc được thiết kế đơn giản, khiến cậu ngỡ ngàng.
Bảo biết đó là cái nhẫn mà Bình vẫn khoe với cả nhóm rằng sẽ tặng cho người yêu đầu tiên trong cuộc đời của mình. Nghĩ đến đó, trong thâm tâm Bảo dấy lên cảm giác bất lực đến xót xa. Cậu quay ra thì chỉ nhận được cái gật đầu cùng nụ cười hiền lành của Bình. Bảo thở hắt ra một hơi thật mạnh, thầm nói: “Xin lỗi”, rồi nhắm mắt nhấc chân qua.
Trong khoảnh khắc đó, Bình nhìn thấy khóe mắt Bảo rỉ nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt.
Hai cái xác quỷ dị mỗi lúc tiến lại một gần hơn. Bình hốt hoảng giục giã: “Nhanh lên, nhanh lên nào!” .
Chí Đạt là người cuối cùng được Bình đẩy lên hàng rào. Cậu ngồi trên đó, đưa cánh tay xuống, miệng gào lớn: “Đưa tay cho tao, Bình!”.
Nguên Bình đưa tay ra để Chí Đạt kéo lên. Đạt lấy hết sức bình sinh ngả người về phía sau nhưng nước mưa dội xuống, lại lẫn mồ hôi, khiến cánh tay Bình bị tuột ra. Đạt mất đà, ngửa người ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá dưới chân tường, ngất lịm. Máu từ đầu chảy ra đỏ thẫm cả tảng đá. Thu Hương thấy thảm cảnh đó lập tức phát ra tiếng hét thất thanh, át cả sấm lớn. Cô chạy đến nâng đầu Đạt lên, máu rỉ rích qua kẽ tay, nhỏ từng giọt xuống đất, nhưng lập tức bị nước mưa rửa trôi. Thu Hương gào khóc thảm thiết.
Quang Bảo và Chi Mai hoảng hốt, cả hai liên tục kêu Bình phải thật nhanh chân mới kịp, rồi họ bảo Thu Hương đưa Chí Đạt đi trước. Hương dìu Đạt về phía hai cột đèn bên đường đang chập chờn, rồi tắt hẳn. Cô hoang mang đưa Đạt đi trong bóng tối. Bỗng hai đốm sáng lãnh lẹo tựa đom đóm hiện lên, Hương chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, cô vô thức lê bước theo hai đốm sáng lập lờ trước mắt.
Nguyên Bình nhận thấy tình hình của Đạt, lại càng trở nên luống cuống. Anh nhanh chóng nhảy lên hàng rào, toan nhấc chân vượt qua. Nhưng ngay lập tức, cái xác của nữ nhân đã tiến đến. Bàn tay của ả túm lấy chân khiến anh phải lấy hết sức mình giãy dụa. Bình quẫy mạnh chân thì khiến cái tay của nữ nhân bị xé toạc ra ra, vẫn đung đưa bám vào chân anh. Thấy cảnh tượng đó, Bình càng hoảng hốt, tìm mọi cách để cho cánh tay đang bám vào chân mình phải rơi ra.
Nhưng thật không dễ dàng, khi anh chưa kịp mừng vì cánh tay mục nát ấy cuối cùng cũng đã chịu rơi xuống, thì nữ nhân kia vẫn không thôi gào thét. Dường như nghe thấy tiếng gọi của ả, xác của nam nhân nhanh chóng tiến đến. Đã quá gấp gáp, Bình lấy hết sức bật cả người lên hàng rào, định leo qua thì đột ngột, hai chân của anh bị hai bàn tay lạnh lẽo giật mạnh xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cả thân thể Bình đã vắt trọn vẹn lên từng song sắt nhọn hoắt. Máu từ bụng, từ ngực chảy xuống thấm đẫm hàng rào, nước mưa cũng không thể rửa trôi.
Nguyên Bình chết mà không kịp trở tay, mắt mở trừng trừng như thể ai oán vì không kịp nhìn thấy kẻ giật chân mình. Chi Mai chứng kiến cơ thể Bình bị từng song sắt xuyên qua, miệng lập tức cứng đờ, một lát sau chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh, rồi cơ thể đổ vật xuống đất, ngất lịm.
Chỉ còn duy nhất Bảo còn tỉnh táo. Cậu không tin vào thảm kịch trước mắt, bỗng lắc đầu bật lên tiếng khóc lớn. Sấm chớp nổ ầm ầm. Bảo vẫn đứng chôn chân ở đó, nhìn Bình mà khóc thương. Một lúc sau, cậu tiến đến bên hàng rào, vươn người lên vuốt mắt cho Bình. Mắt Bình nhắm lại, vẻ mặt đã bình thản hơn đôi chút. Thấy vậy, lòng Bảo bỗng dấy lên một cảm giác xót xa đến cùng cực, cậu thẩm nhủ: “Chẳng phải đã nói năm người đều trở về sao? Tại sao không nghe lời tôi… tại sao?”, rồi đổ gục xuống, khóc rống lên.
Ngay lúc đó, Bảo nhận ra âm thanh của động cơ ô tô ngày một gần thêm. Cậu lấy tay lau nước mưa đang dội từng hồi vào mặt, bất chợt thấy khóe mắt cay cay. Nhìn lại thì cậu thấy ba vết cào vẫn không ngừng rỉ máu.
Từ đằng xa tiến đến là một chiếc xe khách, hình dáng quen thuộc. Phía đầu xe phát ra hai luồng ánh sáng lớn của đèn pha. Ánh sáng chiếu thẳng vào người, khiến Bảo bất giác lấy tay che mặt.
Trên xe bước xuống là một người đàn ông, tuổi đã ngoại tứ tuần. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Quang Bảo dấy lên một niềm an ủi. Đó là bác tài xế đã chở họ đến Đà Lạt. Bảo nhanh chân tiến lại gần. Ngay lập tức, ông ta lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Chi Mai đâu?” rồi nhìn xung quanh. Sững sờ khi nhận thấy cảnh tượng thảm khốc, ông ta liền chạy đến chỗ Chi Mai đang nằm, nâng người cô dậy, sau đó ra hiệu cho Bảo rằng cô vẫn còn thở, chỉ vì quá sợ hãi nên mới ngất đi.
Đưa Chi Mai vào xe, ông ta thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh tay bấm điện thoại, gọi cho cảnh sát. Mưa đã ngừng rơi, trời cũng dần sáng trở lại. Đằng sau cánh cổng cũng không còn động tĩnh gì, mà bỗng tĩnh lặng lạ thường như khi họ bắt đầu đặt chân đến đây.
Quang Bảo đứng kể lại hết câu chuyện đã xảy ra khiến ông tài xế trợn tròn mắt, khuôn mặt phát ra nhiều biểu cảm khác nhau. Nói xong, cậu cởi chiếc áo sơ mi của mình, chạy đến bên hàng rào rồi phủ lên thi thể của Nguyên Bình, miệng lẩm bẩm: “Đã ấm hơn chưa? Cậu phải chịu thiệt thòi rồi…”.
Sáng sớm, mọi vật đều trở rõ ràng, vô tình khiến thảm cảnh hiện lên trước mắt lại càng làm lòng người đau xót.
Thu Hương và Chí Đạt vẫn nằm bất động dưới chân cột đèn đường. Cảnh sát thành phố cũng đã tới nơi. Sau khi nghe Bảo tường thuật lại sự việc, họ đều không tin. Cậu bất lực nên chỉ biết đến bên Hương và Đạt, có gọi thế nào họ cũng không thể tỉnh dậy. Bảo ra hiệu cho ông tài xế tiến đến và dìu họ vào xe.
Bảo ngạc nhiên khi thấy cảnh sát mở được cửa cổng dễ dàng, không tốn một chút sức lực. Bên pháp y cẩn thận nhấc thi thể của Bình khỏi hàng rào sắt, nhẹ nhàng di chuyển vào xe. Bảo cũng chạy theo, mắt lại lưng tròng.
Bên trong khuôn viên của biệt thự, mọi thứ vẫn vẹn nguyên, không hề có hai cái xác nào như Bảo đã miêu tả, khiến cảnh sát nhìn cậu bằng ánh mắt khinh khỉnh như đang nói chuyện với một người điên. Hai khung xương bằng tre của hình nhân vẫn nằm lăn lốc dưới sân, xung quanh là giấy bản nhiều màu đã bị mưa làm cho mục nát. Bảo tiến đến rồi nhặt lại hai tấm hình được cho là của hai cái xác, đưa cho Đội trưởng đội điều tra, nhưng không được anh ta mảy may hỏi thêm điều gì.
Bảo chán nản tiến vào bên trong phòng khách. Mọi thứ vẫn như cũ, chiếc ghế đẩu vẫn nằm nguyên vẹn dưới sàn, xung quanh mạng nhện giăng đầy. Bảo bất giác nghĩ đến Nguyên Bình rồi thở dài: “Cứ như một giấc mơ”.
Một anh cảnh sát vì muốn phụ giúp ông tài xế đưa Thu Hương và Chí Đạt vào trong xe, nên đã tiến đến bên cột đèn, thì bỗng thấy đất cát xung quanh lộn xộn đến bất thường, có dấu hiệu đào bới. Anh ta tiến sát lại gần đó, lập tức phải chịu một cỗ mùi khó chịu đến nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Anh ta liền ra hiệu cho đồng đội đến kiếm tra. Sau một hồi đào bới, mọi người đều bất giác kêu ồ lên một tiếng, kèm theo hành động lấy tay bịt mũi.
Sau khi đất cát xung quanh cột đèn được đào lên, họ hoảng hốt khi tìm thấy xác của một nữ nhân mới được chôn cất không lâu. Thi thể bị phân hủy gần hết, chỉ duy nhất cánh tay còn nguyên vẹn. Dưới ánh nắng, ba vết sẹo trên tay xác của nữ nhân bỗng dưng bắt mắt lạ thường.
Tin tức nhanh chóng đến với Đội trưởng đội điều tra, anh ta gấp gáp cầm hai tấm ảnh tiến đến bên cột đèn. Bảo cũng tò mò đi theo sau. Đội trưởng đưa tấm ảnh lại gần bàn tay của thi thể nữ nhân. Vết sẹo trùng khớp. Lúc này, anh ta mới chuyển ánh mắt về phía Bảo, ánh mắt phát ra tia hối hận vì vừa nãy không tin những gì cậu nói. Anh ta giơ ra tấm ảnh của nam nhân còn lại rồi nói lớn: “Tiếp tục dò sát, nhanh chóng tìm ra thi thể của nam nhân này”.
Một con chó cảnh vệ to lớn được đưa đến, nó ngửi ngửi thi thể của nữ nhân rồi chạy xung quanh. Một lát sau, con chó dừng lại bên cột đèn còn lại, đối diện nơi tìm ra thi thể nữ nhân. Ở đó, bàn chân của nó không thôi cào lên từng đám đất cát lớn. Anh đội trưởng thấy vậy liền ra lệnh cho cấp dưới tiến đến chỗ con chó.
Đúng như dự đoán, chỉ trong chốc lát, một thi thể nam nhân đã hiện ra trước mắt, bốc mùi ô uế. Cơ thể cũng chưa bị phân hủy hoàn toàn. Qua phân tích của pháp y, nam nhân này đã tử vong vì treo cổ. Xét theo lời kể của Bảo, cùng những gì cậu nhìn thấy ở người con trai trên đường đi, cũng dễ đoán nam nhân trong tấm ảnh chính là cái xác vừa tìm được.
Hai cái xác sau khi xử lý, đã được chôn cất cẩn thận tại một khu đất gần đó.
Vậy là hai hồn ma đã ám ảnh cậu từ khi bắt đầu chuyến dã ngoại. Với giác quan thứ sáu nhạy bén, cậu luôn có những linh cảm không lành khi bước chân vào ngôi nhà này. Đúng như vậy, thảm cảnh đã diễn ra, Bình đã chết, ba đứa bạn thì bất tỉnh, không biết sống chết ra sao. Chỉ duy nhất mình bình an, cậu tự thấy bất lực, đau xót vô cùng. Mọi chuyện đã xảy ra và kết thúc chỉ trong vào giờ đồng hồ.
Hiện nay chỉ còn Quang Bảo, Chi Mai, Chí Đạt và Thu Hương là có cơ hội sống sót. Nhưng sự việc hôm nay, sẽ ám ảnh cậu cả cuộc đời.
Toàn bộ xe bắt đầu rời đi. Cánh cổng to lớn không có người kéo cũng bất chợt được đóng rầm lại. Một tấm biển bằng cát tông lại được treo siêu vẹo trên cánh cổng. Trên đó viết nguệch ngoạc hai từ “Cho thuê”.
Bảo xin cảnh sát cho phép cậu được ngồi bên cạnh thi thể của Bình cho đến khi về Sài Gòn. Mai và Hương vẫn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh. Đạt đã được sơ cứu, tình hình vô cùng nguy kịch. Ngồi bên cạnh thi thể của Bình, tay Bảo vân vê chiếc nhẫn bạc mà anh đã đưa. Bất giác, trong lòng cậu dấy lên cảm giác xót xa. Bảo bỗng muốn được nhìn thấy khuôn mặt của Nguyên Bình lần cuối, trước khi đội ngũ pháp y đưa anh vào nhà xác.
Bàn tay run run vén tấm vải trắng, Bảo từ từ kéo xuống. Nhưng cậu bỗng thấy quả tim thắt lại, tựa như bị hàng vạn dây thép gai bao quanh, càng thở càng đau, càng cựa quậy thì càng rỉ máu. Trước mắt Bảo không còn là khuôn mặt thanh thản của Bình, mà thay vào đó là khuôn mặt đã phân hủy hoàn toàn của nữ nhân quỷ dị kia. Hốc mắt rỉ rích máu đen như muốn hút lại toàn bộ mọi thứ xung quanh, tiếng cười lạnh lẽo phát ra từ khóe miệng rách nát, vang vọng cả trời đất.
Quang Bảo giật mình bừng tỉnh. Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hồ. Mọi thứ trong phòng đã rõ ràng hơn trước mắt. Vẫn là khu vườn sau nhà, vẫn là ánh tịch dương vàng óng. Đây không phải là lần đầu tiên Bảo hoảng hốt khi nhớ về quá khứ. Nó cứ mãi đeo bám cậu như thể một định mệnh đã an bài.
Ngày tra khảo, ông tài xế và Quang Bảo đều được gọi lên vì hai người là nhân chứng duy nhất còn tỉnh táo tại hiện trường. Sau khi điều tra, cảnh sát đã tìm ra được người treo biển cho thuê nhà, cũng chính là chủ nhân căn biệt thự đó. Người ấy không ai khác chính là ông tài xế kia.
Căn biệt thự đó được bán lại cho ông ta với giá rẻ từ một người không rõ lai lịch. Ông ta rất thích ngôi nhà đó. Thấy giá cả quá bèo bọt, nghĩ rằng mình đã vớ được của hời, ông nhanh chóng trả tiền mà không cần đến nhiều thủ tục giấy tờ hành chính rắc rối. Nhưng tính đến nay đã gần hai tuần, ông không ở đó mà chuyển sang cho thuê, còn bản thân mình chủ yếu nghỉ tại một căn nhà trọ tại Sài Gòn, với lý do để tiện cho công việc.
Sau khi bị hỏi lý do quay trở lại căn biệt thự vào đêm hôm đó, ông ta chỉ trả lời rằng mình được gia đình Chi Mai thuê lái xe và cũng tiện để theo dõi hành tung của con gái họ. Nửa đêm, gia đình gọi cho Mai hỏi thăm tình hình nhưng không liên lạc được với cô nên nóng ruột, đã buộc ông phải lái xe đi tìm.
Đường đêm tối sâu hun hút, đến rạng sáng ông ta cũng không tìm được Mai, nên đành quay trở lại căn biệt thự mà mình đã mua để nghỉ ngơi, thế rồi gặp phải thảm cảnh của bọn trẻ.
Ông ta kể rằng mình biết hai các xác. Đó là một đôi uyên ương. Khoảng hai tuần trước, vào một đêm mưa, họ đến xin nghỉ tại căn biệt thự của ông. Họ nói rằng đi mình du lịch, nhưng chưa tìm được phòng trọ ưng ý, nên mong ông giúp đỡ. Ông ta nói mình sẵn có tính thương người nên cũng đồng ý ngay. Lại trong một đêm mưa khác, khi xong việc và quay trở về nhà, ông đã xây xẩm mặt mày khi chứng kiến thảm cảnh trước mắt. Hai người họ đã treo cổ tự tử ngay giữa phòng khách.
Chiếc đèn trùm treo trên trần nhà mà ông rất thích, nay lại trở thành vật giữ cho thân xác của họ lơ lửng trên không. Khi chết, họ vẫn nắm tay nhau. Ba ngón tay của chàng trai bấu chặt vào ba vết sẹo trên mu bàn tay của người con gái, tưởng chừng móc đến tận xương tủy. Trên tay người con gái nắm chặt hai tấm ảnh nhỏ. Ông lấy ra thì biết đó là hai tấm ảnh chụp chân dung của họ. Một nam, một nữ trong hai tấm ảnh, quả thực rất đẹp đôi.
Đằng sau tấm ảnh của người con gái có ghi một dòng chữ nhỏ: “Cùng hóa uyên ương, bay đến thiên đường”.
Không rõ nguyên dẫn đến hành động tự sát của họ, nhưng lại sợ phải chịu trách nhiệm là người liên quan, ông không dám chôn hai cái xác trong khu đất của mình nên đã tự tay an táng hai người ở hai cột đèn trước cổng. Để tỏ lòng thương xót, ông đã mua hai hình nhân, nhét hai tấm hình chụp chân dung của họ vào trong đó, rồi đặt dưới gầm giường, chờ một tuần sau sẽ mang đi đốt.
Từ hôm chôn xong hai cái xác, ông không ở lại căn nhà đó, mà cho thuê. Kế hoạch một tuần sau quay trở về để đốt hai con hình nhân đã bất ngờ bị thay đổi, khi ông được gia đình Chi Mai thuê làm tài xế. Ông ta nói rằng mình đã không kịp về đúng ngày để đốt cho họ chút vàng mã. Mọi sự đã diễn ra hôm đó, ông đều bàng hoàng. Nếu sớm biết trước lũ trẻ có ý định nghỉ tại đó, ông đã ngăn cản.
Do có đủ bằng chứng ngoại phạm từ gia đình Chi Mai cung cấp, ông ta đã được tự do. Trước khi ra khỏi đồn công an, ông ta quay lại nhìn Bảo với ánh mắt vô hồn, nở nụ cười ma quái với thần thái quỷ dị: “Chỉ có cái chết mới làm cho những đôi uyên ương được bên nhau mãi mãi”.
Bảo thần người một lúc rồi cũng không suy nghĩ gì thêm.
Sau quá trình điều tra về nhân thân, về các mối quan hệ xã hội của Quang Bảo và Nguyên Bình, cộng thêm chứng cứ tại hiện trường, Bảo được tự do. Nguyên nhân dẫn tới cái chết của Bình được kết luận là leo qua tường rào trong khi trời mưa nên bị trượt chân, dẫn tới tử vong. Kết luận đó từ phía cơ quan điều tra vụ án, Bảo không phục nên phân bua, nhưng rồi cuối cùng cũng nhận ra một điều nếu cứ tiếp tục giải thích do ma quỷ làm nên, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ cậu bị tâm thần. Bảo bất lực buông xuôi, nghĩ rằng mọi chuyện cũng đã rồi, có nói thế nào đi chăng nữa, Bình cũng không sống lại.
Trong ngày an táng thi thể của Nguyên Bình, Bảo không nói một lời. Chỉ đến khi đoàn người đưa tang về hết, cậu một thân một mình ngồi lại bên mộ của anh, bật khóc nức nở. Gia đình Nguyên Bình tỏ đau xót vô hạn, không muốn tin sự ra đi của con trai mình. Bảo không biết làm gì hơn, chỉ có thể đưa lời an ủi.
Quang Bảo vẫn không thể quên được ngày cậu vào bệnh viện thăm Chi Mai, Thu Hương và Chí Đạt. Cảm giác buồn thảm vây lấy toàn thân khi chứng kiến những khuôn mặt ngơ ngác, hồn nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra từ những người bạn thân. Tuổi trẻ còn chưa từng tận hưởng hết, biết bao dự định còn dang dở, vậy mà họ đã nỡ buông xuôi.
Chi Mai do quá sốc khi chứng kiến cái chết thảm của Bình, người cô vẫn luôn thầm yêu. Mai đã bị mất trí, trở nên điên loạn, lúc nào cũng tự cho mình là công chúa và luôn bắt mọi người phải tìm kiếm chàng hoàng tử, mà theo như cô miêu tả, không ai khác đó chính là Nguyên Bình. Dành cả tuổi xuân để yêu một người, cho dù trí nhớ có mất đi, nhưng hình bóng người mình thương yêu vẫn mãi khắc sâu trong trái tim, không bao giờ quên.
Chí Đạt do cú va chạm mạnh đã bị chấn thương sọ não, ảnh hưởng đến thần kinh, mất máu quá nhiều nên trở thành người thực vật. Lúc Bảo vào thăm, nhìn thấy cậu ta vẫn không cử động, Bảo nhếch mép cười đau khổ:”Đạt, có phải cậu trách tôi đã quá may mắn, nên dù tôi đến thăm, cậu cũng không thèm để ý?”, rồi cũng đành ngậm ngùi quay lưng ra về.
Còn Thu Hương, cô gái hiền lành, thông minh, đến trong những giấc mơ cũng mang theo nguyện vọng đỗ đại học, nay lại như người điên loạn, miệng luôn lẩm bẩm những từ khó hiểu, đại loại như “tối quá?”, “đây là đâu?”, “phải đi theo đốm sáng!”, giọng nói hoảng hốt, nửa tỉnh nửa mê như thể linh hồn vẫn mắc kẹt ở một nơi tối tăm nào đó, mãi mãi không có lối thoát.
Quang Bảo, cậu may mắn giữ được tính mạng, nhưng tâm hồn đã chết theo những người bạn. Cơ thể vốn dĩ còi cọc nay lại càng xanh xao, gầy guộc. Đã gần hoàng hôn. Mặt trời đã dần thu mình về hướng Tây, khiến cho phía bầu trời cuối hạ đỏ rực hệt như một tấm gấm cung đình rực rỡ. Bảo bước xuống giường, cậu đi thẳng tới cửa sổ, đưa cánh tày gầy guộc len lỏi qua từng song cửa sắt, cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.
Ánh tịch dương còn sót lại chiếu vào cơ thể nhỏ bé, khiến chiếc nhẫn bạc được treo trên ngực bỗng lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, chói mắt. Người ta nói, khi nhẫn không được đeo vào tay, mà được treo trước ngực, tức là nó được đặt gần tim nhất. Chiếc nhẫn này là minh chứng cho một tình yêu đầu đời. Biết rằng tình cảm thầm kín của mình được đền đáp, đáng lẽ, Bảo phải thật hạnh phúc, nhưng tại sao lúc này cậu lại thấy xót xa đến thế?
Bất chợt, vết sẹo sâu hoắm trở nên đau nhói. Bảo chau mày nhìn ra phía xa mờ ảo. Trong khu vườn sau nhà, dưới một gốc cây lớn, cậu có thể nhìn rõ Nguyên Bình đang đứng dưới đó, miệng nở nụ cười thân thiện. Anh đưa cánh tay về phía trước, tỏ ý mời gọi.
Vết sẹo trên tay bỗng sưng tấy lên nhưng cậu không còn thấy đau nữa. Máu đen từ bên trong tuôn ra xối xả. Hình bóng của Bình trước mắt cậu đang mờ dần.
Bảo bất chợt nhớ lại câu nói của ông tài xế trước lúc ông ta ra khỏi đồn công an, cậu bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.
Ngón tay Quang Bảo đã nắm chặt chiếc nhẫn bạc trên ngực, miệng lẩm bẩm: “Đến lúc phải đi rồi…”
Như thể có lời thúc giục, cậu lê bước quay người tiến về phía khu vườn sau nhà. Trong khoảnh khắc đó, dưới tán cây mà hình ảnh của Nguyên Bình đang hiện diện, có một con quạ bất chợt bay lên, mang theo tiếng kêu khô rát đến thảm thiết, vang vọng cả bầu trời nhuộm máu đỏ rực.