Hồn ai đã hóa quỷ – Phần 2

Link phần 1: http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-kinh-di/43222-hon-ai-da-hoa-quy.html

Ông Hoài móc xong búi tóc trong cổ họng, cũng là lúc cảnh tượng ấy rơi vào mắt Huy một cách trọn vẹn. Anh kêu lên những âm thanh đầy oán trách Yến. Anh đã từng khấn vái cầu xin cô buông tha cho anh rồi? Vậy vì sao cô vẫn làm như vậy? Liệu rằng những lời Huyên nói là đúng, rằng Yến đã thực sự trở thành một con quỷ?

– Bố, bố có sao không?

Huy đến gần ông Hoài, đỡ ông dậy và vuốt lưng cho ông thoải mái. Ông Hoài lắc đầu xua tay kinh sợ nói:

– Không, bố không sao…

Ông vẫn còn đang kinh hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, lại thấy những bức ảnh chụp tập hồ sơ tại máy điện thoại của Huy, chiếc điện thoại ấy đang rơi dưới đất. Ông vồ lấy chiếc điện thoại rồi cầm lên đọc. Bỗng ông trợn mắt hoảng sợ nhìn Huy hỏi như quát:

– Mày đã về làng rồi có đúng không?

Huy ú ớ, chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ông Hoài đã nhoài đến túm cổ áo anh:

– Mày nói đi, có phải mày đã về làng rồi không?

Bỗng ông Hoài đang nói liền dừng lại, nửa phút sau quay sang ôm đầu, rồi gục xuống đất ngất lịm.

Choang!

Bà Ích đang bê trên tay bát tô canh, không nhìn được khiến nó trượt rớt xuống mặt sàn, vỡ nát. Qua lời đối thoại giữa hai bố con, bà đã hiểu hết mọi việc. Bà hoảng hốt, miệng méo xệch than thở:

– Trời ơi con tôi, sao số nó khổ thế hả trời. Đã tránh đi rồi mà sao cái số kiếp nó vẫn ập đến nhà tôi thế này…

Bà ngồi thụp xuống đất khóc ròng. Huy rất bất ngờ, anh chạy đến đỡ bà ngồi thẳng dậy gặng hỏi:

– Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi, đã có chuyện gì xảy ra?

Bà chỉ sụt sùi khóc một lúc, cố nuốt nước bọt nói:

– Kể từ cái ngày mày rời làng đi, là hồn của con Yến nó hành hạ bố mẹ mày đến sống dở chết dở con ơi! Đáng lý ra mẹ phải nói cho mày biết ngay việc ấy, nhưng tại bố mày cứ gàn…

Bà thở dài bắt đầu kể về câu chuyện cũ, chuyện cái ngày hồn ma của Yến trở về tìm hai ông bà.

***

Hồn ai đã hóa quỷ - Phần 2

Năm đó, vào một đêm đông giông bão. Ông Hoài đi ra đồng thì chợt bắt gặp một người con gái áo trắng. Cô ta đứng thất thểu ở gốc cây đa đầu làng. Giữa trời mưa giông, sương mù lại hơi đậm nên ông Hoài chẳng nhìn rõ là ai.

Khi ông tới gần để muốn hỏi chuyện thì người con gái ấy đột nhiên biến mất. Ông Hoài hoảng quá nghi là ma cỏ, về kể cho bà Ích biết chuyện này thì bà chỉ chửi ông là dở hơi và nghĩ quẩn. Nhưng bà nào có biết, hồn Yến cứ bám theo ông đeo đẳng không rời từ lúc bấy. Cứ mỗi khi ông Hoài ra đồng luôn có một người con gái theo đến đầu đường. Và cứ mỗi khi ông Hoài cất tiếng gọi, cũng là lúc nó biến mất không còn chút tăm hơi.

Nó cứ đeo đẳng ông mãi như vậy. Cho đến nửa tháng sau thì cũng là lúc nó hành động.

Hôm ấy ông đi làm đồng về, trời nhá nhem tối. Bà Ích kể từ chiều đã qua nhà bác Hiền phụ giúp đám giỗ. Nên lúc ấy trong nhà không hề có người. Nhưng mà lạ thay cửa nhà vẫn mở toang.

Ông vào nhà, lại nom thấy có bóng người lui cui ngồi ở góc giường, tóc người ấy xõa ra khiến ông không nhìn rõ mặt. Người ấy chải tóc, miệng lẩm bẩm gì đó ông nghe không rõ.Ban đầu ông còn tưởng đó là bà Ích, nên yên trí ngồi xuống ghế băng, rồi đem ấm trà ra pha. Uống trà được một lúc, ông mới thoải mái cất giọng và hỏi bóng người ở góc nhà:

– Trời thì tối om om như thế này, mà sao bà không bật cái đèn điện lên cho nó sáng. Gớm chứ cứ tiếc được vài cái đồng bạc lẻ thì có được cái tích sự gì, đến khổ. Cứ bật đèn lên để muỗi nó thấy sáng nó còn bay đi hết, tôi bị muỗi nó đốt rát chân rồi đây này…

Người trong góc giường vẫn không nói gì, chỉ vuốt ve mái tóc hồi lâu. Ông Hoài thấy sự lạ, bèn đặt chén chè xuống bàn, rồi tiến đến gần cái cột nhà, tự bật bóng đèn lên nhìn cho rõ.

Vừa bật xong cái bóng đèn, ông quay lưng lại thì người ngồi góc giường đã biến đâu mất, chỉ còn lại một cái lược ngà nằm trên chiếc chiếu cói.

Ông Hoài hoảng quá, ú ớ không nói được gì. Đúng lúc có giọng bà Ích vọng từ ngoài cổng:

– Chịu cái nhà ông này, ra vào thì gắng mà khép cái cổng lại. Để mở thế này gà nó xổng khỏi vườn ra ngoài hết thì ai đi lùa?

Bà làu bàu, dắt cái xe đạp vào trong sân, rồi đóng lại cánh cổng sắt.

Khi bà vừa vào nhà, bắt gặp đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hãi của ông Hoài đang kinh sợ nhìn về góc giường.

Liền giật mình vội hỏi:

– Trời ơi, ông bị làm sao thế kia, lại trúng gió hả?

Rồi bà hối hả sấn lại gần, nắn bóp chân tay cho ông. Ông Hoài liên tục lắc đầu, một lúc sau thì mới nói được vài câu:

– Tôi vừa mới thấy có người ngồi ở cái góc giường đằng kia kìa, rõ ràng là ngồi chải tóc, còn nói cái gì đấy. Tôi còn ngỡ là bà, ai ngờ bật đèn lên thì thoắt cái đã không thấy nó đâu…

Nghe đến đây, hai mắt bà Ích chợt đảo đến góc giường, nơi bà nhìn thấy chiếc lược ngà sờn cũ năm nào. Bà chạy đến cầm chiếc lược ấy lên rồi ngạc nhiên nói:

– Ơ, đây là cái lược ngà hồi mẹ mất để lại cho tôi mà. Trời ơi, tôi còn cứ tưởng là mất hẳn không tìm được, hóa ra là nó nằm ở đây…

Ông Hoài gấp giọng:

– Đấy, chính là cái lược ấy, khi nãy chính là cái lược mà nó chải. Giờ người thì mất, lược thì vẫn còn…

Bà Ích xua tay:

– Thôi! Lại nói vớ vẩn, rồi giống mấy cái lần mà ông nhìn thấy bóng người con gái áo trắng ở đường đồng chứ gì, lại thần hồn nát thần tính cả thôi. Giờ người ta hay có cái bệnh về đằng tâm lý, tưởng tượng ra những thứ lung tung. Để nay mai tôi đưa ông lên viện huyện khám xét thử xem, chứ không để lâu khéo hóa thần kinh chứ chẳng đùa…

Ông Hoài cố sống cố chết lắc đầu khẳng định nói:

– Không, rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy mà lại, không thể nào mà lại nhầm được. Vì chính khi nãy nó chải cái lược ấy, mà giờ này cái lược còn người thì lại mất. Thế thì không thể nào là do tôi hoa mắt hay tự tưởng tượng ra được…

Bà Ích ngẩn người, rồi giơ chiếc lược đưa lên trước mặt nhìn kiểm chứng, cũng thấy lời ông Hoài nói có vẻ có lý. Không dưng cái lược này lại xuất hiện ở đây như thế được, hẳn là phải có nguyên do. Tuy vậy, bà không đồng tình cũng không khẳng định, chỉ nói:

– Cứ cho là có ma quỷ gì đó nó lẩn quẩn quanh đây. Nhưng nếu nó muốn làm gì thì đã làm rồi, chứ chẳng chỉ dọa xuông như thế. Để mai tôi qua bà cô họ hỏi thử xem, bà ấy mấy năm nay cũng lập điện thờ chúa nên khéo biết việc này đấy.

Ông Hoài thở dài phất tay nói:

– Thôi cứ tạm thế đã, rồi bà đi nấu cơm đi. Cả ngày hôm nay hì hục ngoài đồng đã được hạt cơm nào vào bụng đâu!

Bà Ích cười, trỏ tay vào rỏ xe đạp ngoài sân rồi nói:

– Tôi đi giúp đám giỗ, cũng mang về được tí thức ăn, chỉ cần hâm nóng cái chỗ ấy lên là tối nay hai vợ chồng mình cũng chẳng phải nấu gì nhiều!

Nói xong, bà đon đả chạy lại chỗ chiếc xe đạp, thoạt đầu thò tay vào cái rỏ, bỗng liền thảng thốt kêu lên:

– Rõ ràng là cái túi bóng thức ăn khi nãy tôi vẫn còn để đây cơ mà. Sao giờ lại không cánh mà bay đi đâu được nhỉ, hay là cái rỏ thủng nên rơi mất?

Bà Ích căng mắt nhìn vô cái rổ xe, rồi rõ ràng nhìn thấy là nó không hề bị thủng. Hay là có khi nào con Ki nó ngửi thấy mùi đồ ăn, rồi nhân lúc bà vào nhà đã nhảy chồm lên cái rổ, cắp mất túi thức ăn đi hay không?

Con Ki là con chó trắng bà nuôi cách đây một năm trời, Ki càng lớn càng khôn lại hiểu ý chủ. Trước nay chỉ cần bà nói một là nó hiểu hai, mà tính nó xưa nay chưa bao giờ dám ăn vụng. Nên việc ấy bà Ích nghĩ là khó xảy ra những vẫn quen miệng muốn gọi. Vì thói đời của loài động vật xưa nay dù có khôn lanh đến đâu, thì chắc hẳn cũng có lúc chúng mắc phải lỗi lầm theo bản năng của loài.

Nghĩ đoạn, bà liền chống tay vô hông quát to:

– Ki, Ki đâu?

Bà gọi to như thế, thì một lát sau liền thấy bóng con Ki lười nhác từ cạnh cái đống rơm nhổm dậy đi về phía bà. Nó còn ngáp ngủ như chưa được ngủ đã, chứng tỏ là vừa rồi nó vẫn còn đang ngủ chứ chẳng thể thức mà cắp mất túi thức ăn của bà được.

Bà Ích phân vân quá, không biết phải làm sao thì tiếng ông Hoài đã vọng ra:

– Bà tìm cái gì ở ngoài đấy, không thấy cái đĩa thức ăn đang ở trên ban thờ à? Bày biện thì rõ là đẹp như thế mà còn quên hay sao?

Ông Hoài lười nhác trỏ tay chỉ lên cái mặt ban thờ, nơi đang có cái đĩa thức ăn bày biện ngay ngắn đẹp mắt. Bà Ích ngạc nhiên quay lại nhìn.

Một lát sau nét mặt bà chợt chuyển sang tái mét rồi nói:

– Thôi chết rồi ông Hoài ơi, lời ông nói quả là không có sai đâu, nhà mình có ma nó ám rồi!

Ông Hoài giật bắn mình, người run mà tay phát lạnh. Trước nay bà Ích vẫn là người cứng miệng nhất nhà. Nhiều lần ông gặp cái bóng người kia mà bà Ích vẫn khẳng định là không có việc ma quỷ, khiến ông cũng an tâm phần nào. Ấy vậy mà giờ đây chính bà cũng đã mở miệng thừa nhận là quả thực có ma xuất hiện, thì cái bức vách niềm tin cuối cùng của ông có thể bấu víu, cũng đã bị sụp đổ.

Ông Hoài hoảng sợ nói:

– Thế thì phải làm sao đây? Từ xưa đến nay nhà mình có ăn ở thất đức với ai đâu mà ma nó theo được?

Bà Ích lắc đầu:

– Ma quỷ thì khó nói lắm, nhưng nếu nó đã theo mà ám quẻ mình thì hẳn là phải có lý do. Cái bóng người áo trắng mà ông nhìn thấy có lẽ là thật, vậy thì rất có thể từ khi ấy nó đã theo dáng ông về tận nhà. Tính từ cái lúc ông kể cho tôi nghe chuyện ấy, thì cũng đã được đến nửa tháng trời rồi. Mà ngày hôm nay nó mới hành động, vậy thì hẳn là sau này nó vẫn sẽ tiếp tục hại nhà mình, chỉ có điều là sẽ rất chậm thôi đấy!

Ông Hoài càng hoảng, nói:

– Thế bây giờ thì mình phải làm sao hả bà?

Bà Ích thoáng lau mồ hồi trên mặt, rồi bước đến gần cái ban thờ, nhìn vô cái đĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt. Chợt bà thoáng thấy có cái mảnh giấy nhàu nát được kê ở dưới đĩa. Bà run tay nhấc cái đĩa lên, rồi cầm lấy mảnh giấy, đưa ra cái bóng đèn điện soi kĩ xem nó là thứ gì.

Cái mảnh giấy cũ nhàu nát, lại ướt nhẹp tả tơi. Trong ấy có loáng thoáng vài chữ đã phai mực, bà phải cố gắng căng mắt ra lắm thì mới đọc được dòng chữ trong ấy: “Con… dâu… hiếu kính… bố mẹ…”

Đọc được một nửa thì bà Ích liền quăng vội mảnh giấy mà ngã thụp xuống đất tái xanh mặt. Vì cái nét chữ trên mảnh giấy khi bà vừa đọc xong thì cũng trở nên nhòe đến mức tan biến trong cái lớp nước.

“Con dâu hiếu kính bố mẹ!” Những chữ này rốt cuộc là có ý gì? Từ hồi nào tới giờ bà có mỗi Huy là con trai, mà Huy thì sớm đã đi du học còn chưa có lấy vợ, vậy thì cô con dâu ấy ở đâu ra?

Bà Ích ngồi thừ một lúc lâu, ông Hoài phải cố sức lắm thì mới lay được bà ngồi thẳng dậy mà gặng hỏi:

– Trời ơi bà làm sao thế? Thế trong cái mảnh giấy ấy nó ghi cái gì mà lại khiến bà phát hoảng đến vậy?

Bà Ích xua tay thở dốc nói:

– Không xong rồi ông ơi, ma nó ám nhà mình thật rồi! Nó còn tự xưng nó là con dâu của vợ chồng mình kia kìa, nó muốn hiếu kính mình nên mới bày đĩa thức ăn như thế. Mà từ hồi nào tới giờ thằng Huy có lấy vợ đâu mà lại có con dâu nhỉ…

Nói đoạn bà phân vân, rồi chợt túm chặt tay ông Hoài rít lên:

– Hay là ông có con rơi con vãi gì ở ngoài mà giấu tôi, rồi giờ đứa con rơi của ông nó ăn ở thất đức hại chết người, nên ma nó mới về tìm vợ chồng mình mà trả thù?

Ông Hoài xua tay quát lên:

– Vớ vẩn, giải ngũ xong là tôi về quê ngay, ngày ấy chiến trường đánh nhau giữ mạng còn không xong, tòm tem với đứa nào sao được… Cái giống đàn bà như bà là chỉ hay nghĩ vớ vẩn thôi…

Ông Hoài nói đoạn liền tức giận, quay đầu ngồi xổm ở trên cái ghế đôn. Bà Hoài gạt nước mắt, rồi ngửa đầu nhìn lên chỗ ban thờ, ngẫm nghĩ một lúc mới nói:

– Được rồi, ông cứ ở nhà đi. Chuyện đã thế này thì ngay bây giờ tôi phải chạy qua nhà bà cô để hỏi cô ấy xem, chứ không thể để mãi như vậy!

Nói đoạn, bà Hoài đi ra sân, dắt cái xe đạp ra phía cổng. Mở cổng rồi phóng xe thoăn thoắt biến mất ở cuối con ngõ nhỏ…

Trong căn nhà, chỉ còn một mình ông Hoài là đang ngước nhìn lên cái ban thờ. Chính ông cũng hơi run vì cứ có cảm giác luôn có một bóng ma lẩn khuất đâu đấy quanh mình mà không nói rõ được.

Ông chẳng nhìn thấy nó, nhưng lại mường tượng nhớ lại cái bóng dáng ấy từ những lần trước đây khi ông gặp cái bóng người con gái áo trắng, rồi cũng có cảm giác như cái bóng người ấy đang nấp sau lưng mình vậy.

Con Ki lững thững đi lại ngoài sân, nó lười nhác đảo mắt khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó. Rồi chợt nó quay đầu đi vào trong nhà, hướng chỗ ông Hoài mà đi tới, rồi chõ mõm ngồi xổm liếm mép trước mặt ông.

Ông Hoài nom thấy thế liền quát lên:

– Gớm chửa, đến tao giờ này cũng chưa được miếng nào đây này!

Ông biết là con Ki đang đói nên đòi ăn, giờ này mọi hôm là bà Ích đã chuẩn bị xong cơm hai vợ chồng ngồi ăn. Và cũng y cái lúc ấy thì con Ki sẽ ngồi gần mâm thè lưỡi chờ vài mảnh xương vụn rơi vãi của hai ông bà. Nhưng hôm nay thì khác, chính ông Hoài lúc này cũng đang rất đói mà chẳng có thứ gì bỏ bụng. Con Ki lẽ thường cứ theo lệ là đúng giờ vào ngồi tại vị trí cũ mà chầu trực, mà bữa nay chẳng được miếng nào khiến cả ông cả nó đều cảm thấy tủi. Ông Hoài nhìn con vật đáng thương mà chỉ biết thở dài.

Ông vốn nghĩ, bà Ích khi nãy về thì sẽ nấu cho ông nồi cơm, ấy vậy mà bà lại bị cái chuyện vừa rồi dọa cho chạy sang nhà bà cô, bỏ ông ở lại nhà đói đến há miệng.

Ông Hoài ruột gan sôi cồn cào, đành phải tự động mò xuống dưới gian bếp, định bụng tự nấu lấy nồi cơm, rồi ăn chỗ thức ăn bày trên ban thờ kia. Dẫu gì thì cũng chưa biết là cái hồn ma ấy nó có ý tốt hay ý dở, nhưng cứ phải ấm bụng cái đã.

Mà khi ông vừa định mò vào cái gian bếp tối nhem, thì lại chợt thấy lửa ở trên bếp gio lập lòe. Có bóng người con gái đang lui cui dụi bếp. Bóng người ấy chợt thoáng quay qua nhìn ông, ông Hoài hơi giật mình kinh hãi. Cái gương mặt của người ấy căng phềnh, mái tóc ướt nhẹp rủ xuống, đôi mắt đen láy không có lòng trắng.

Con Ki lẽo đẽo theo ông, dường như nó cũng nhìn thấy những cảnh tượng ấy, nó chợt nhe răng gầm gừ. Tru lên những âm thanh đầy chói tai…

Bóng người ấy thoắt cái lại biến mất, ông Hoài dụi mắt như không tin nổi vào mắt mình. Ông tiến đến gần con Ki nép sát vào người nó như đang cố sức muốn nương tựa một người bảo vệ. Giờ này ngoài ông với nó ra thì trong nhà này làm gì còn ai cả.

Trong dân gian thường có một câu chuyện, chuyện kể rằng khi tổ tiên của loài chó là loài sói hoang sống chung với những thứ siêu nhiên, chúng có khả năng nhìn thấy giống loài mà quỷ và có thể xua đuổi giống loài ấy bằng tiếng tru của mình. Khi loài chó trở thành vật nuôi được con người thuần hóa, chúng đã bớt đi vẻ dữ tợn, nhưng bản năng trong chúng là không thể mất đi. Tiếng tru luôn làm ma quỷ kinh sợ, và cũng như một lời cảnh cáo của chúng dành cho chủ nhân phải cẩn thận.

Con Ki gầm gừ tru lên, rồi lại chuyển sang sủa tợn. Thoắt cái thì cái mũi của nó khịt khịt, nó quay sang một hướng khác ngay sau lưng ông Hoài rồi lại bắt đầu nhe răng. Ông Hoài hoảng quá, vì nếu như con Ki đúng thì nó chính là một thứ có thể nhìn được ma quỷ, thì việc mà nó chọn lựa vị trí để chõ mõm nhe răng lại chính là sau lưng ông, vậy thì không thể khác được chính là thứ vật kia đang ở rất gần ông chứ chẳng sai.

Ông Hoài choàng người đứng dậy hớt hải chạy ra cổng, muốn thoát khỏi cái bóng ma đang đeo bám mình. Nhưng ông chạy đến cổng để kéo cái chốt cửa cổng xuống, thì không hiểu sao cái chốt cửa cứ cứng đơ như mắc kẹt, gắng sức đến thế nào thì cũng không thể kéo ra nổi. Cái chốt cửa cứ như bị đóng đinh, sức ông khỏe thế mà lay mãi không được.

Ông Hoài toát mồ hôi hột, lại quay ngược trở lại chạy đến gần chỗ con Ki muốn nương tựa nó. Thì lại thấy con Ki đang sủa tợn chợt ngưng bặt, tiếng sủa của nó như tắc nghẹn ở cổ họng, miệng nó trào bọt mép kêu lên những âm thanh ư ử đầy thống khổ.

Bóng đêm tối sầm, ngoài sân chỉ có ít ánh đèn điện hắt héo ra đủ để ông Hoài nhìn thấy cái cảnh tượng ấy. Ông chỉ thấy con Ki dần gục xuống, nó thoi thóp trong những hơi thở cuối cùng. Rồi nó quay sang nhìn ông, với đầy vẻ van lơn như cầu xin sự giúp đỡ.

Nhưng ông Hoài chẳng thể làm gì để cứu nó, vì chính ông giờ này cũng hoảng sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy. Ông nghĩ đến giữ mạng mình còn chưa xong thì nào đâu có thể lo cho nó được. Việc cái hồn ma này giết chết con chó của ông, chứng tỏ là nó đã chính thức thể hiện ra việc nó không có ý định gì tốt lành. Ông Hoài phân vân quá, chạy thì chẳng thể chạy được, mà có ở lại thì cũng không rõ sống chết ra sao. Đến cái bóng ma nó ở đâu thì ông cũng chẳng thể nhìn thấy, bóng đèn điện trong nhà thì lại chợt lập lòe chập chờn sau đó tắt hẳn. Ông Hoài nom thấy nơi duy nhất còn ánh sáng là ở trong căn bếp, thì liền chạy hồng hộc vào trong đấy. Ông nép sát gần cái bếp, bên cạnh cái nồi cơm đang bốc khói nghi ngút, miệng lẩm bẩm cầu cho bà Ích sớm về với ông, rồi cầu cho là cái bóng ma kia sẽ giống như mọi lần mà buông tha cho ông.

Bên cạnh ông, cái nồi cơm sôi lên ùng ục, bốc ra những thứ mùi khó chịu. Ông Hoài mở nắp nồi, rồi nom vào bên trong thì chỉ thấy một lớp mốc meo xanh đỏ ở bên trên miệng nồi, ở dưới thì vẫn đang sôi ùng ục những thứ cơm nhão nhoét.

Ông Hoài kinh tởm quá, muốn lợm giọng, vội đóng lại cái nắp nồi rồi ngồi co ro một góc bếp, miệng khấn vái mong rằng mình sẽ qua cái đận này đêm nay.

Ở giữa sân, thì xác của con Ki đã nằm xõng xoài, người nó cứng đơ như khúc gỗ. Dù nó đã chết những từ miệng nó bọt mép vẫn không ngừng trào ra bên ngoài.

Ông Hoài tỏ vẻ mệt nhọc, khoanh chân ngồi xổm, tay bắt chéo qua đầu gối, ôm chặt cái đầu gối cho đỡ sợ. Mắt ông nhắm lại đờ đẫn, ngồi cạnh bếp gio lửa cháy nóng rực mà vẫn có cảm giác rét run.

Một lúc sau, ông mở mắt lơ đãng nhìn ra ngoài sân muốn ngắm nhìn lại hình bóng con chó tội nghiệp của mình. Ông lập tức hoảng hồn kêu lên thất thanh những âm thanh sợ hãi, vì đã tự lúc nào, xác con Ki đã không cánh mà bay. Trên nền sân chỉ còn vương vãi thứ bọt mép của nó trào ra khi nãy.

Vậy con Ki đã đi đâu rồi? Không lẽ nó còn sống?

Nghĩ đoạn ông vừa mừng vừa nghi, nhưng vẫn cố gọi:

– Ki… Ki…

Nhưng đáp lại ông vẫn chỉ là cái tiếng âm thanh im lìm của màn đêm.

Ông vừa đói vừa sợ, lại vừa mệt, chỉ còn biết nép sát vào cái vách tường gắng sức nhắm mắt lại muốn chợp mắt ngủ một lát.

Khi ông vừa thiu thiu ngủ, thì lại nghe thấy thứ âm thanh sột soạt gần bếp lửa. Ông vội mở mắt, thì liền nom thấy con Ki đang sục cái mõm vào trong cái nồi cơm thiu sôi ùng ục mà tợp tợn. Cái nồi cơm thoáng cái bị con Ki liếm cho sạch bay, mặc dù cái nồi to như thế, cho dù là cơm chín ngon lành thì cũng phải ba người ăn thì mới hết, vậy mà nó lại ăn không còn chút gì.

Ông Hoài chợt mừng, vì thấy con Ki vẫn còn sống. Chỉ có điều ông lại luôn thắc mắc, là vì sao cái nồi đang sôi ùng ục lên như thế kia mà con Ki vẫn có thể chõ mõm vào ăn được, nó không sợ bị bỏng sao? Nước nồi sôi như thế thì thịt nhúng vào có mà chín tái cả ra.

Ông toan quay qua gọi tên nó, thì chợt thấy con Ki thoắt cái quay về phía ông, nó nhe răng gầm gừ tợn. Mắt nó đen láy như mắt cái hồn ma kia, răng nó nhe ra miệng vẫn không ngừng trào bọt mép đầy kinh tởm. Nó sủa tợn rồi hướng về phía ông mà càng sủa hăng.

Ông Hoài quát lên:

– Ki… ra ngoài kia, không được lại gần tao!

Nhưng những câu nói của ông dường như không có hiệu quả, con Ki vẫn tiến lại gần ông nhe răng đầy dữ tợn, rồi bất chợt nó liền chồm tới muốn táp cái mõm kinh tởm của nó vào mặt ông.

Ông Hoài chỉ kịp thét lên một thứ âm thanh hoảng sợ rồi lăn vào ngất lịm.

Tạt!

Một thứ chất lỏng mát lạnh dội lên khuôn mặt ông Hoài khiến ông nhanh chóng tỉnh lại. Ông mở mắt ra thì liền lập tức la thất thanh:

– Ki, mày điên rồi…

Ông ngơ ngác nhìn quanh, thì liền thấy bà Ích đang đứng trước mặt ông, trong tay bà đang cầm cái gáo nhỏ. Hẳn là vừa rồi chính bà đã tạt lên mặt ông một gáo nước lạnh, khiến cho ông tỉnh lại.

Ông Hoài hoàn hồn, nhìn lại thân xác mình mới thấy không mảy may xước xát gì mới cảm thấy yên tâm. Sau đó ông liền hỏi:

– Con Ki nó đâu, nãy rồi nó định giết tôi đây bà có biết không?

Bà Ích gật đầu thở dài nói:

– Phải, nếu tôi không về đúng lúc thì giờ này ông chẳng nằm trong cái áo quan rồi!

Ông Hoài hỏi:

– Thế nó đâu?

Bà Ích trỏ tay ra ngoài sân nói:

– Nó được cô Thêm với thằng Cường chôn ngoài góc vườn kia kìa. Vừa nãy thằng Cường nom thấy thế thì phải vội lấy đá ném vỡ đầu nó rồi mới cứu nổi ông đấy. Gớm thật…

Ông Hoài thở dài, rồi lại ngước ra ngoài sân thì thấy vết máu vương vãi khắp nơi, vết máu ấy hẳn là của con Ki rơi lại. Ông chỉ thương con Ki, chết đi rồi mà vẫn bị hồn ma sai khiến về hại ông. Ông lại quay sang nhìn bà Ích rồi hỏi:

– Bà có mời được cô Thêm qua không? Rồi cô có nói cái gì không?

Bà Ích ngồi xuống cái bệ cửa thở dài nói:

– Có, tôi có mời được! Khi nãy tôi qua còn chưa nói được câu nào, mà cô vừa mới nom thấy mặt tôi, thì đã tỏ kinh sợ. Còn gọi ngay thằng cháu Cường lấy xe rồi hối tôi đưa cô qua bên này. Nhìn sắc mặt cô thì còn hoảng hơn cả vợ chồng mình!

Ông Hoài cảm thấy hơi lạ, không biết bà Thêm vì sao lại có cái thái độ ấy, nhưng cũng chỉ gật đầu cho có lệ, đứng lên phủi bụi quần áo.

Lát sau, từ chỗ góc vườn, có hai người đang lùi lũi đi về phía gian bếp. Một bà già chừng bảy mươi tuổi là bà Thêm, một người thanh niên chừng mười chín tuổi là thằng Cường. Cả hai người đều là họ hàng bên đằng ngoại của bà Ích.

Bà Thêm vừa bước đến mép cửa, đã dùng giọng nạt to:

– May mà tao nhanh trí, không thì sang muộn tí nữa là thằng cháu Hoài về chầu tổ tiên rồi!

Bà Ích quay sang nhìn bà Thêm, lễ phép nói:

– Cô ơi, cô giúp cháu với, chứ giờ mà cứ thế này thì vợ chồng cháu đến chết mất thôi!

Bà Thêm chau mày rồi nói:

– Tao nói thật, vợ chồng mày là gặp quỷ rồi chứ chẳng phải là ma cỏ thông thường đâu. Vì chỉ có quỷ mới có khả năng sai khiến được linh hồn đã chết mà thôi. Khi con Ki nó chết, nó bị sai về giết thằng Hoài chứ chẳng phải tự dưng mà nó làm vậy!

Bà Ích hỏi:

– Vậy tụi con phải làm cách nào hả cô?

Bà Thêm nói:

– Con quỷ này nó khôn lanh lắm, nó vốn là ma da chết đuối ở dưới giếng. Nhưng mà vì giết quá nhiều người nên hóa thành quỷ, có khả năng đặc biệt thoát khỏi được nơi nó chết. Giờ muốn trị được nó thì khó lắm, nhưng muốn thoát không cho nó hại thì vẫn còn có cách, chỉ có điều cách này thất đức lắm vợ chồng mày có làm nổi không?

Ông Hoài liền hỏi ngay:

– Là cách gì hả cô?

Bà Thêm ngừng một lúc nghĩ ngợi, rồi mới gắng sức thở dài nói ra:

– Dùng một người khác chết đuối thay ở dưới giếng, rồi chịu chung nghiệp quỷ với nó. Trong thời gian ấy, chúng mày bỏ làng mà đi, thì may ra mới giữ được mạng sống. Con quỷ này nó liên quan đến nghiệp kiếp của thằng Huy, nếu có thằng Huy ở đây thì may ra mới giải được. Nhưng giờ nó lại không có ở đây nên chỉ còn cách ấy. Mà tao nói trước, nếu như làm cách này, thì sau này cho dù thằng Huy có trở về thì cũng không thể nào hóa được nổi nghiệp quỷ. Chúng mày chỉ còn cách vĩnh viễn rời khỏi cái làng này thôi…

Ông Hoài run giọng hỏi:

– Vậy chứ nếu không làm theo cách ấy thì hả cô?

Bà Thêm chợt trợn mắt nói:

– Vậy thì chỉ trong vòng mấy hôm là hai vợ chồng mày sẽ chết, mà nó còn kéo theo cái nghiệp tang trùng tang kéo hết cả người trong dòng họ nhà mình chết theo. Mày muốn như thế à?

Ông Hoài bà Ích rùng mình hoảng sợ không dám nghĩ đến. Bà Thêm dọa xong một chặp rồi lại dịu giọng nói:

– Cũng đâu nói là chúng mày phải giết người thế mạng, chỉ cần nghe theo lời cô thôi. Lấy một cái quần, một cái áo hoặc một vật đeo, mặc tùy thân của người chết thế thân, để cô làm lễ, rồi sau đó quẳng thứ ấy xuống cái giếng nơi con quỷ đã chết. Khi ấy chúng mày chỉ cần cuốn gói đi khỏi làng là xong…

Bà Ích không hiểu liền vội hỏi:

– Làm như thế nghĩa là sao hả cô?

Bà Thêm hơi liếc xéo nhìn bà Ích rồi nói:

– Con quỷ ấy sẽ làm việc còn lại, nó bị tao làm phép nên chỉ chú ý đến người chịu cùng nghiệp quỷ của nó mà thôi, sau khi nó giết được người ấy thì nó mới để ý đến việc khác. Nó bị phép che mắt nên trong thời gian ấy hai vợ chồng nhà mày có thể trốn được. Hiểu chưa?

Bà Ích không dám nghĩ thêm, chỉ dám bấm bấm móng tay vào thịt đến mức đau rát như để kiểm chứng mình không nghe lầm. Bà nghĩ đi nghĩ lại thì cái việc làm ấy sao mà thất đức quá, bà không làm nổi, cho dù có là không giết người, nhưng mà cũng là gián tiếp hại người. Ông Hoài thì ngồi ôm đầu suy nghĩ, rồi lại quay qua nhìn bà Thêm rồi nói:

– Thôi cô ạ, cô cứ về bên nhà trước đi, rồi để vợ chồng chúng cháu suy nghĩ xem thế nào đã!

Bà Thêm cao giọng:

– Không phải suy nghĩ gì hết, việc này là việc họ việc hàng, liên quan đến mạng sống của nhiều người, nào đâu có phải việc chúng mày quyết cho được. Thằng Cường đâu, nghe theo lời bà, từ dày mày phục ở đây, tìm người thân thiết với thằng Huy ngày trước, rồi trộm quần áo của người ấy đem qua cho bà, nghe rõ chửa?

Thằng Cường cúi đầu bối rối hỏi:

– Dạ thưa bà, tại sao lại phải tìm người thân thiết với anh Huy ạ?

Bà Thêm giải thích:

– Con quỷ này ngày trước quen thân với thằng Huy, nếu bà tính không nhầm thì là nó với thằng Huy phải có duyên nợ gì nặng lắm. Con quỷ này là con quỷ cái, nó hay ghen tuông lại lụy tình. Nên phải tìm một người thân thiết với thằng Huy, lại là đàn bà con gái đôi mươi, ít tuổi hơn thằng Huy càng tốt. Cái người ấy sẽ khiến con quỷ ghen tuông mà vật chết người ấy chịu nghiệp quỷ giống nó, bị nó sai khiến. Có như vậy thì phép của bà mới linh, mày hiểu chưa?

Thằng Cường gật đầu vâng dạ, rồi từ hôm ấy ở dịt bên nhà ông Hoài không đi. Cơm nước gì là ông bà cũng phải lo cho nó tất, cứ như ông trẻ trong nhà. Vì chính bà Thêm đã có nhời, là thằng Cường sẽ làm thay việc thất đức cho hai vợ chồng ông Hoài, cho nên hai người phải chăm cho nó như là ân nhân.

Nửa tháng sau.

Bà Ích rầu rầu ngồi trước nhà, mắt dõi xa xăm. Mấy đêm liền bà thức trắng không ngủ được, vì cứ mỗi khi bà đặt lưng nằm xuống chợp mắt, là lại có giọt nước tanh hôi từ đâu nhễu xuống, khi bà bàng hoàng mở mắt ra thì thấy có bóng người con gái, mở hai mắt to đen láy trợn trừng nhìn bà. Sau đó liền biến mất trước mặt bà như chưa từng có vậy.

Được mấy lần bà thử đặt lưng xuống giường để ngủ thì đều xảy ra tình trạng tương tự. Bà hãi quá, nên mấy đêm nay đều thức trắng, chỉ canh canh lúc ban ngày có chợp mắt tranh thủ được lúc nào thì hay lúc ấy.

Giờ này đang là buổi trưa, thường thì bà Ích lại chuẩn bị tranh thủ đi ngủ để hồi sức. Vì ban ngày quỷ không có xuất hiện, nó chỉ có hiện về vào ban đêm.

Mà đúng lúc bà định đứng lên từ cái chõng trước nhà, quay đầu đi vào buồng trong. Thì liền có tiếng con gái vọng đến từ cái cổng ngoài sân:

– Cô Ích, cô Ích ơi!

Bà Ích đờ đẫn, ngoái cái cổ quay đầu lại. Thì liền phát hiện ra người ấy là Huyên, người cháu gái hàng xóm cũ của bà. Năm nay Huyên mười sáu tuổi, bước vào cái tuổi dậy thì nên Huyên có nhiều thứ thay đổi so với trước đây. Cách đây bốn năm, Huyên vẫn thường lẽo đẽo bám theo Huy. Ngày ấy Huyên chỉ là một cô bé ngây thơ, nhưng giờ cô trông đã ra dáng thiếu nữ lắm. Mái tóc cô dài đen huyền, mũi dọc dừa, môi hồng đỏ xinh trông rất xinh đẹp.

Sở dĩ gọi Huyên là cô cháu gái hàng xóm cũ, là bởi vì năm ngoái cô đã chuyển khỏi căn nhà cạnh căn nhà ông Hoài, ra đầu làng, gần giếng làng Thượng, để tiện bề cho việc làm ăn của ông Phúc bố của cô.

Cô vẫn thường thi thoảng tới lui thăm bà Ích, coi bà như mẹ và luôn hỏi thăm tin tức về Huy. Dẫu rằng đã bốn năm trôi qua, nhưng cô không sao có thể quên được người anh trai ấy, cái người đã suốt ngày bao bọc cô khỏi sự chòng ghẹo của đám bạn.

Thường thì tuần nào cũng thấy Huyên lui tới một lần, khi thì có món gì ngon ngon mới nấu được là cô sẽ đem qua một phần để biếu bà Ích, khi thì sang thăm bà rồi chăm hộ bà luống rau, xào ruộng.

Nhưng kể từ hai tuần nay Huyên không sang, không biết vì lý do tại sao. Mà bà Ích vì lo nghĩ lắm chuyện không đâu, lại bị ma ám nửa tháng nay nên cũng không nghĩ được. Lúc này bà vừa nom thấy mặt Huyên thì liền mừng rỡ lắm. Bà toan chạy ra mở cổng cho Huyên vào, nhưng chợt và nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt liền chuyển sang hoảng hốt. Bà chạy đến gần sát cánh cổng, dùng giọng thì thào nói chuyện với Huyên:

– Huyên, con mau đi đi, đừng ở lại đây, nghe lời cô, cô xin con!

Bà vừa nói, vừa lấm lét nhìn vào trong nhà.

Trong nhà, có tiếng lịch kịch từ cái giường gỗ ở ngoài gian khách, có tiếng thằng Cường ngáp dài, rồi có tiếng dép loẹt quẹt chạm xuống nền đất. Tiếng bước chân, tiếng dép lê càng vang dần ra phía cửa nhà.

Bà Ích hoảng lắm, bà cố gắng đẩy Huyên đi rồi nói với vẻ khẩn thiết:

– Cô xin con, con đi đi, hôm nào cô sẽ qua nhà tìm con, đừng ở đây lúc này, nghe lời cô đi con…

Huyên không hiểu, cô cứ ngơ ngác vì sự xua đuổi của bà Ích. Rồi chợt cô đăm mặt lại suy nghĩ, cô kiên quyết gạt tay bà Ích ra rồi nói:

– Không, con không đi. Cô có chuyện gì giấu con phải không, cô có chuyện gì thì cô phải nói cho con biết, cô không được giấu con. Kể từ ngày anh Huy đi, cô chú già cả không ai chăm sóc. Con nợ anh Huy nhiều, nên phải trả, con có nghĩa vụ phải lo cho cô chú. Cô chú không được giấu con đâu…

Huyên nói xong liền túm lấy tay bà Ích, gạt tay bà ra rồi tự mở then cửa cổng đi vào sân. Bà Ích rơm rớm nước mắt, khóc tu tu van nài Huyên:

– Huyên ơi cô xin con, cô coi mày như con cái trong nhà nên mới nói vậy. Mày mà có mệnh hệ gì thì sau này cô chú biết nói thế nào với thằng Huy đây hả con?

Huyên nở nụ cười tươi rói, cô nói:

– Đấy nhé, cô chú nhận con làm con rồi đấy, chỉ chờ anh Huy nữa thôi. Anh Huy về rồi cô chú cho con làm con dâu của cô chú nhé!

Bà Ích gật đầu, nằng nặc nói:

– Con muốn gì cũng được nghe Huyên, chỉ cần con nghe cô, về ngay đi, đừng chần chừ thêm phút nào ở đây nữa…

Bà Ích vừa nói vừa khóc, Huyên lại càng lắc đầu:

– Không được, cô càng nói thế thì con càng thấy chuyện này không đơn giản. Cô chú gặp chuyện khó thì con phải giúp, con là con dâu của cô chú mà…

Huyên tinh nghịch nháy mắt, cô e hèm vài cái thật đáng yêu, rồi dựa theo cái ánh mắt hoảng loạn của bà Ích. Tìm ra cái hướng mà bà không muốn cô đi tới nhất, chính là gian khách.

Tiếng thuốc lào rít long sòng sọc vang lên ở trong nhà, có thứ âm thanh hát ngân nga tởm lợm giọng đàn ông, giọng của thằng Cường.

Thằng Cường nghe tiếng nhí nhéo bên ngoài, cũng hiếu kỳ lắm, nhưng vẫn thèm hơi thuốc lào nên phải rít xong một bi thì mới tính ra dòm.

Khi nó đang rít thuốc lào, chợt thấy Huyên bước vào.

Thằng Cường mở to hai mắt tròn xoe, nó nhìn thấy một cô cái xinh đẹp, chắc kém tuổi nó. Nên cũng chỉ gật gù hỏi dò:

– Cô là?

Huyên toan tự giới thiệu, thì bà Ích đã hồng hộc chạy từ sân vô trong nhà, sau đó giới thiệu thay cho Huyên, bà nói:

– Ôi nó là đứa cháu hàng xóm ấy mà, tính nó ngoan hiền, từ trước đến nay hay qua nhà giúp cô! Hôm nay nó qua đây để chăm hộ cô cái luống rau ở vườn sau đấy…

Cường gật đầu, cũng tỏ vẻ không quan tâm cho lắm. Vì suy cho cùng Huyên cũng chỉ là hàng xóm của bà Ích, chắc sang đây có chuyện gì đấy.

Nhiệm vụ của Cường được bà Thêm giao, là tìm kiếm người con gái thân quen với Huy. Người ấy vẫn chưa xuất hiện, Huyên tuy cũng là con gái, nhưng không phải là đối tượng mà Cường cần quan tâm nên gã cũng chỉ mặc kệ. Cường đoán rằng phải lâu lâu nữa thì chắc hẳn sẽ có một vài người bạn của Huy qua hỏi thăm, khi ấy Cường có thể dựa vào manh mối ấy mà điều tra ra một đối tượng thích hợp cho bà Thêm.

Cường tuy là anh em họ với Huy nhưng từ nhỏ đã ở khác huyện, vốn hai anh em ít chơi với nhau, nên cũng không rõ bạn bè của nhau có những ai. Thậm chí từ nhỏ đến lớn, ngoài việc lễ tết đến nhà nhau chúc vài câu, thì Cường chưa bao giờ gặp Huy riêng ở ngoài.

Chính vì vậy tình trạng của hai anh em rất xa cách, Cường cũng không biết rõ mối quan hệ của Huy. Bằng không chỉ cần Cường biết một chút manh mối thôi, là gã đã hành động từ lâu rồi.

Nhìn Cường với bộ dạng trịch thượng, lại còn là phận cháu mà dám nói với bà Ích như vậy. Huyên hơi tỏ ra bực mình, cô nói:

– Cô Ích, việc gì mà cô phải ăn nói thưa gửi với anh ta như vậy, anh ta đâu có đáng!

Rồi cô lại nhằm thẳng mặt Cường mà hỏi:

– Anh nói đi, anh là ai? Tại sao anh lại ở đây, có phải anh đang bắt ép cô Ích hay không? Tôi nói cho anh biết, từ khi anh Huy đi khỏi đây, hai cô chú không có người chăm nom đã rất khổ sở rồi. Người già cả như vậy mà anh cũng không buông tha, tôi đã hứa với anh Huy là chăm sóc cho hai cô chú. Anh mà động đến hai cô chú, là không xong với tôi đâu…

Cường toan châm đóm rít thêm bi nữa, thì liền trợn mắt ngoái đầu nhìn Huyên.

Gã buông cái ống điếu thuốc lào xuống, đặt lại vô bô. Rồi quay sang nhìn Huyên hỏi dồn:

– Cô có quen biết với anh Huy?

Huyên chống tay vào hông, hơi hất mặt vẻ bất mãn, nét mặt cô yêu kiều nói:

– Đúng! Cô chú còn nhận tôi là con dâu nữa đấy nhé, anh mà bắt nạt cô chú là không xong với tôi đâu…

Huyên nói được nửa chừng, thì bà Ích đã choáng váng ngã lăn xuống đất bất tỉnh. Bà Ích khi ngã xuống còn thều thào một câu:

– Con…

Rồi mới bất tỉnh hẳn.

Huyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vội chạy tới đỡ bà Ích, hoảng hốt lay gọi bà:

– Trời ơi, cô Ích, cô làm sao thế này?

Rồi Huyên quay sang nhìn Cường dùng giọng quát nạt nói:

– Anh nói đi, anh là ai? Hay là đòi nợ thuê, nếu anh thiếu tiền thì tôi sẽ nói với ba mẹ tôi trả tiền cho anh, việc gì phải ép uổng cô chú như vậy?

Cường cười, gã xua tay nói:

– Không không em hiểu lầm rồi, anh là cháu họ của cô Ích, chứ nào có chuyện đòi nợ thuê gì đâu. Chắc cô sợ mất con dâu, nên không muốn em vào nhà, sợ anh tán tỉnh em, rồi em theo anh mà bỏ anh Huy nên mới làm vậy đấy!

Huyên bĩu môi nói:

– Hừ, người như anh mà cũng muốn tôi theo sao?

Huyên không cho là đúng, cô xoay qua xoa ấn đường, bấm thái dương lay lay cho bà Ích tỉnh lại.

Lát sau, hai mắt bà Ích chậm rãi mở ra, bà nhìn thấy Huyên thì chỉ biết lặng lẽ khóc rồi thở dài. Còn Huyên thì vẫn xoa bóp cho bà, cô nói:

– Trời ơi cháu còn tưởng là cô giấu cháu chuyện gì, thì ra là cô sợ mất con dâu đấy. Cô yên tâm đi, con mong làm con dâu của cô còn chẳng được, chỉ cần anh Huy vẫn quý con như hồi còn nhỏ, thì có dù người ta có buộc dây thừng trói con con vẫn về với cô mà!

Huyên nháy mắt, cô nở nụ cười sáng, hai chiếc răng khểnh duyên dáng nhếch lên sau làn môi đỏ hồng. Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô khiến cho Cường cũng phải lặng cả người. Cường thầm tặc lưỡi cảm thấy tiếc hận, một phần tiếc hận vì số Huyên sinh ra đẹp người những có lẽ sắp yểu mạng, một phần tiếc hận là vì sao một người con gái đẹp như vậy lại yêu thích Huy, anh họ của gã.

Cường thở dài, nhìn bà Ích ngất đi thì cũng hiểu được phần nào. Có lẽ bà Ích sợ Cường sẽ ác độc ra tay hại người con gái này, nên mới cố sức ngăn cản Huyên vào đây. Cường cũng cảm thông cho suy nghĩ của bà, nhưng suy cho cùng thì Cường vẫn phải làm theo lời bà Thêm. Thời gian càng để dài, con ma kia sẽ giết chết hết hai ông bà. Đến lúc ấy thì bà Thêm cũng không cứu nổi, mà cả mạng Cường khéo cũng nguy to.

Vậy cho nên khi vừa biết tin Huyên chính là đối tượng mà gã đang tìm bấy lâu, thì Cường có vẻ có phần mừng rỡ còn nhiều hơn cả tiếc hận. Chờ nửa tháng trời nay thì gã cũng có ngày thu hái được thành quả.

Mỗi ngày gã ở đây đối mặt với hồn ma mà sợ phát khiếp. Có hôm gã đi ra giếng vục mặt xuống vại nước cạnh giếng rửa mặt, khi gã nhấc khuôn mặt mình lên, thì từ trong bóng nước, gã có thể nhìn thấy một bóng người con gái lập lòe đang nhòm xuống phía gã, từ ngay cái cây nhãn sau lưng gã. Cô ta ngồi trên cây, chăm chú nhìn gã bằng đôi mắt đen kinh khủng. Ánh nhìn chòng chọc khiến gã gai người đứng chôn chân.

Mỗi ngày trôi qua thì hồn ma ấy tra tấn những người trong nhà như một cực hình. Cường có cảm giác đôi hôm nữa thôi, là cả ba người trong căn nhà này sẽ không thể chịu nổi thêm nữa, dù con quỷ không giết người, nhưng cũng khiến cho người ta phải kiệt sức mà ngã gục.

Chính vì vậy, gã tiều tụy từng ngày, lòng gã nóng như lửa đốt không sao kìm được. Trong đầu gã chẳng nghĩ được việc gì khác ngoài việc phải tìm được người chết thay cho vợ chồng ông Hoài.

Gã mười chín tuổi, cũng trai tráng hừng hực, thấy gái xinh là cũng phơi phới lắm. Thế nhưng vì mấy hôm nay nghĩ nhiều, mà chính cái lúc Huyên bước vào, cô xinh đẹp như thế mà gã cũng chẳng thèm bận lòng.

Huyên đỡ bà Ích vô buồng nằm nghỉ, rồi mới quay ra phòng khách nói chuyện với Cường:

– Thế anh ở đây có việc gì? Anh nói anh là cháu trai của cô, mà từ trước tới nay tại sao tôi chưa từng nhìn thấy anh nhỉ?

Cường cười, gã nói:

– Anh sống từ nhỏ ở huyện bên kia, ít khi qua đây lắm. Đến hồi nhỏ hai anh em anh cũng ít chơi với anh, thì làm sao mà em biết được!

Huyên hơi cong cong môi, tỏ vẻ khó hiểu, cô nói:

– Rồi thì anh qua đây có việc gì? Tôi đoán là anh có việc gì đấy nên mới khiến cô Ích phải bận lòng đến như vậy?

Cường lắc đầu nói:

– Không hề, đúng như anh vừa nói khi nãy, chỉ có lý do ấy thôi!

Huyên lại lắc đầu không cho là đúng, cô nói:

– Không phải, lý do ấy đơn giản quá. Cô Ích thương tôi tôi biết, nhưng lý do ấy chưa đủ để khiến cho cô ấy làm như vậy đâu!

Cường hơi nghiêng đầu rồi hỏi:

– Vậy em thử đoán xem, là tại sao?

Huyên nói:

– Chắc chắn anh là kẻ đòi nợ thuê rồi!

Cường đảo mắt suy nghĩ một hồi, việc của gã là giờ phải làm sao mới có thể lấy được một phần quần áo của Huyên giao cho bà Thêm. Suy nghĩ một lúc, gã chợt chuyển giọng nghiêm mật:

– Thôi được rồi, anh đành nói thật vậy! Anh chính là đòi nợ thuê đây, cô Ích nợ ông chủ anh số tiền mấy chục triệu, mà không trả được. Nên mấy bữa nay anh phải ở dịt bên nhà cô chú không đi, chờ khi nào lấy được tiền thì ông chủ anh mới cho về…

Huyên nghe xong liền tròn mắt, cô vân về đầu ngón tay rồi suy nghĩ. Nhà cô làm nông, mấy chục triệu tuy không lớn nhưng cũng là to lắm. Cô nói:

– Vậy để tôi cố tìm cách xoay cho anh, mà tôi cũng cảm thấy lạ. Anh Huy từ hồi đi du học, hay gửi tiền về cho cô chú trang trải lắm mà, cũng đâu đến nỗi túng thiếu. Mà bình thường thì cô chú có tiêu gì đến tiền đâu mà lại nợ lớn thế được?

Cường tỏ vẻ rầu, thở dài rồi nói:

– Lẽ thường thì chắc đúng là như vậy! Nhưng đợt rồi chú Hoài vay ông chủ anh ít tiền để trồng vụ cam, chú mua cả cái vườn rộng mấy mẫu ở làng bên để trồng cam. Mà rủi sao mùa vụ đen quá, cam trồng chưa lớn mà giống chết sạch. Chú thua lỗ trắng tay, nợ cao quá mà không trả hết. Thú thực với em, ông chủ anh là người cho vay nặng lãi, nếu là vay thông thường thì còn chờ anh Huy gửi tiền về được. Chứ còn thì bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con, lịch thanh toán lại gấp, nên chú Hoài mới đâm ra suy nghĩ đấy. Em thấy chưa, cô Ích mặt cũng tiều tụy thế kia cơ mà…

Mắt Huyên long lanh, rưng rưng nước hai hàng, cô nói:

– Hay để tôi qua nhà hỏi mượn bố tôi tiền, anh đừng làm khó cô chú ấy nữa, tội lắm!

Cường gật đầu nói:

– Được rồi, em giúp được cô chú ấy gấp thì anh cũng mừng. Em cứ cho cô chú ấy vay tạm rồi trả nợ cho đứt lãi, rồi sau anh Huy gửi tiền về trả em. Cũng không đi đâu mà thiệt…

Huyên gật đầu, mắt cô dần chuyển sang thiện cảm, nhìn Cường nói:

– Cũng may anh không giống ông chủ của anh, là người thấu tình đạt lý, chứ không thì…

Cường cười, gã tỏ vẻ thân thiện nói:

– Em yên tâm đi, anh là người tốt mà, rồi nhà em ở đâu, để anh qua lấy luôn cho tiện. Chứ anh ở bên này mệt người mà cũng tội cô chú lắm, cô chú cứ nhìn thấy mặt anh mà lại lo!

Huyên nói:

– Nhà tôi ở đầu làng, giờ thì anh đi theo tôi. Qua nhà gặp bố tôi để lấy tiền thử xem…

Huyên ngây thơ khờ dại, cô bước đi dẫn đường cho Cường đi theo. Còn Cường thì âm thầm nở nụ cười lạnh vì con cá đã sa lưới. Gã theo Huyên về nhà cô, trên quãng đường còn liên tục trò chuyện quan tâm, tỏ vẻ rất tử tế khiến Huyên yên tâm.

Về đến nhà, cô đã thấy ông Phúc đang đăm chiêu ngồi tính toán sổ sách gì đấy, đang nhập hàng kiểm hàng.

Hôm Phúc từ ngày chuyển ra ngoài này, buôn bán cũng khấm khá nên có của ăn của để. Nhà cửa cũng trang hoàng hơn xưa.

Ông Phúc đang tính toán sổ sách, chợt thấy Huyên dẫn một người đàn ông lạ tiến tới thì liền đặt sổ sách xuống đất, chợt hỏi:

– Huyên, ai thế hả con?

Huyên trỏ tay chỉ về phía Cường, giọng bẽn lẽn nói:

– Dạ đây là anh Cường…

Ông Phúc tỏ vẻ hơi bực mình, ông hơi nghi, có lẽ nào đây là là người yêu của Huyên. Con bé mới có tí tuổi đầu, mà đã dính vào yêu đương, vậy thì ông phải đánh cho què chân.

Đoạn ông hỏi:

– Rồi thì sao, nó có liên quan gì tới con?

Huyên sợ ông Phúc hiểu lầm, liền vội lắc đầu xua tay nói:

– Dạ không, anh Cường liên quan đến cô chú Hoài…

Huyên nói nửa chừng lại ấp úng, ông Phúc phải gằn giọng:

– Cô chú Hoài làm sao?

Huyên cúi đầu nói:

– Dạ cô chú ấy thiếu tiền người ta, giờ túng lắm, cần tiền gấp. Bố có tiền trả giúp cô chú ấy qua đận này đi bố, tội nghiệp cô chú ấy lắm!

Ông Phúc ngẩn người, chợt hiểu ra đôi chút, liền quay sang nhìn Cường rồi hỏi:

– Vợ chồng ông Hoài mượn tiền của cậu hả?

Cường lắc đầu xua tay vờ giải thích:

– Dạ không phải mượn tiền của cháu, mà là của ông chủ cháu!

Huyên ghé miệng sát tai ông Phúc nói nhỏ:

– Ông chủ của anh ta, là phường vay nặng lãi đấy bố. Bố trả giúp chú Hoài, rồi ít hôm nữa anh Huy gửi tiền về trả bố sau…

Ông Phúc suy nghĩ, rồi thở dài, lát sau gật đầu hỏi:

– Thôi được rồi, vậy vợ chồng ông Hoài nợ cậu bao nhiêu?

Cường gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ khó xử rồi nói:

– Dạ cũng không nhiều, chỉ khoảng bốn mươi triệu thôi ạ!

Ông Phúc hoảng hốt, miệng thét lên:
– Cái gì? Những bốn mươi triệu?

Bốn mươi triệu có thể coi là số tiền toàn bộ gia sản mà ông tích cóp được. Ông Phúc nào có thể giao cả gia sản của mình ra, để trả nợ cho một gia đình hàng xóm được. Ông lắc đầu nói:

– Không được, cậu về đi. Tưởng nếu vài triệu bạc thì tôi còn giúp được, chứ mấy chục triệu như thế thì…

Huyên cúi gằm mặt, cô cũng bứt dứt lắm, lại xuống giọng năn nỉ ông Phúc:

– Hay là bố trả cho người ta vài triệu, thư thư tiền lãi cho vợ chồng chú Hoài, rồi thì anh Huy gửi tiền về trả nốt số còn lại?

Ông Phúc ngồi im ngẫm nghĩ, rồi quay qua hỏi Cường:

– Cậu nghĩ thế nào?

Cường đưa tay vê cằm, rồi gật đầu nói:

– Cũng được, nhưng cháu cần vật làm tin, như vàng bạc gì đó thì mới được. Ông chủ cháu thích những thứ ấy thì mới thuận, bằng không thì khó lắm…

Ông Phúc gãi đầu khó nghĩ, nói:

– Vàng bạc thì tôi tạm thời không có, hay là…

Ông chợt quay sang hỏi Huyên:

– Có phải con có đôi bông tai mẹ mới mua phải không? Hay là lấy ra đỡ tạm đi con?

Huyên ngẫm nghĩ, hai mắt chợt tươi sáng reo lên:

– Vâng đúng rồi, con giờ mới nghĩ ra. Đôi bông tai ấy con gói trong cái khăn quàng cổ của con, để giờ con lấy ra đưa cho anh ta…

Cường nghe thấy vậy thì liền mừng rỡ, như vớ được vàng, gã còn chêm thêm cho chắc chắn:

– Phải rồi, như thế cũng được. Mà em cho anh mượn nguyên cả cái khăn ấy nhé, không để vàng riêng nó lại rơi mất!

Huyên vui quá, cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nên gật đầu đáp ứng ngay. Cô chạy vào trong buồng của mình, rồi lấy ra một cái bọc, bên trong là chiếc khăn lụa quấn kĩ. Cô mở chiếc khăn lụa ra, đưa cho Cường kiểm chứng. Cường nhận lấy mở ra nhìn đôi bôi tai cho có lệ, rồi gật đầu vội nói:

– Thế này được rồi, thôi cháu đi đây. Chỗ này đủ tiền lãi cho hai tháng, hai tháng tới chắc cô chú Hoài sẽ có tiền trả cho ông chủ cháu, nên chú với cả em đây không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều đâu!

Cường lại quay sang nhìn Huyên nói:

– À còn cái khăn này của em thì em cho anh mượn tạm nhé, quấn tạm đôi bông tai cho nó đỡ rơi ấy mà. Nay mai anh lại trả…

Huyên tin tưởng ngay, cô gật đầu đồng ý mà chẳng nghĩ ngợi gì.

Sau đó, Cường liền hối hả đi tới nhà bà Thêm. Căn nhà ở huyện Yên Mỹ, tại thôn Ốc Nhiêu, căn nhà tọa lạc ngay gần bến sông. Nơi ấy có hàng dài người dân xếp đứng chờ vào nhờ bà Thêm làm lễ. Từ ngày bà lập điện thờ chúa, có lắm người muốn dựa hơi bà mà cầu chuyện tài lộc, đường tình duyên, nên cửa bà lúc nào cũng thịnh hương khói lắm. Bà Thêm còn được mệnh danh là bà chúa cao tay trong vùng về việc trừ tà ma quỷ ám, khiến khí số làm ăn được thịnh vượng.

Cường bước đến cửa điện, chẳng chờ xếp hàng đã xông thẳng vào trong. Bà Thêm vừa nom thấy bóng Cường, thì đã vội chồm dậy, đuổi ngay cái người đang ngồi thờ điện chờ bà làm lễ ở dưới ra ngoài. Rồi lệnh cho mấy đứa ở là giải tán hết đám đông, ngày hôm này bà không làm nữa.

Dáng bà Thêm lòng khòng, điệu như một bà già ốm sắp chết. Tóc mai dụng hết, mái tóc bạc trắng. Bà dùng giọng khàn khàn hỏi Cường:

– Thế nào rồi, rồi mày tìm được người nào như tao nói không?

Cường gật đầu, vui vẻ nói:

– Dạ có tìm được, còn đem cả vật về cho bà đây!

Nói xong Cường xòe tay đưa ra tấm khăn lụa, bà Thêm nheo mắt, rồi chợt chồm tới vồ lấy tấm khăn lụa. Giọng bà ta vui mừng nói:

– Phải rồi, tốt lắm, họ nhà mình được cứu rồi! Cái khăn này tao vừa nom là đã thấy nó hợp khí số, mà làm phép bỏ bùa là linh lắm!

Bà Thêm trợn mắt rồi nói:

– Rồi nhà con bé ấy ở đâu?

Cường nói:

– Nhà cô ta lại ở ngay trước cái giếng làng bên ấy mới hay chứ bà!

Bà Thêm lẩm nhẩm, quay sang bấm bấm đốt ngón tay rồi mừng rỡ nói:

– Thôi đúng là vận số rồi, nhà nó ngay gần chỗ con quỷ chết! Vậy thì phép càng linh, chỉ dăm hôm thôi là thành!

Rồi bà quay sang nhìn Cường rồi hối:

– Mày phải hối vợ chồng thằng Hoài chuyển lên thành phố mà ở, rồi thì tiền nong gì tao lo tất. Nhắm luôn một căn nhà trên ấy cho vợ chồng nó đi, dăm bữa nữa tao gửi tiền!

Bà Thêm từ hồi lập điện, tiền bạc dư giả lắm, cho nên việc lần này bà vung không tiếc tay. Miễn sao cho xong chuyện là được.

Thằng Cường mừng rơn, qua nhà ông Hoài, thúc hai ông bà chuyển đi vì thủ tục đã xong rồi.

Bà Ích mắt rầu rầu, nhìn về hướng nhà Huyên mà khóc ròng. Sau hôm ấy thì gia đình bà cũng bị ép chuyển lên thành phố ở. Bà sau đấy cũng không còn biết tin tức gì trong làng nữa. Ít bữa sau hỏi dò bà Thêm, rồi mới tra ra được thân thế của con quỷ ám ảnh nhà bà chính là Yến, là người yêu cũ của Huy. Rồi từ đấy mới biết được ý nghĩa trong mảnh giấy, là vì sao lại có chuyện chữ có ghi “con dâu hiếu kính bố mẹ!” Chắc cũng là vì hồn ma của Yến hồi còn sống vẫn muốn được trọn vẹn chuyện tình với Huy, nên sau khi chết đi vẫn muốn làm liều.

Bà Ích không trách Yến, mà chỉ cảm thấy thương cảm cho số phận của cô. Rồi ngày Huy len lén về nước mà không báo cho bà biết, bà không ngờ là lại xảy ra cớ sự như vậy.

Lúc này đây, nhìn Huy xoa bóp cho ông Hoài, mà bà chỉ biết khóc ròng. Vì bà biết rằng, Huy đã vô tình vướng vào lời nguyền không sao dứt ra nổi. Hồn ma của Yến vốn đã hết cơ hội, vậy mà giờ đây nó lại có thể quay trở lại ám ảnh gia đình bà, chỉ vì một lỗi lầm của bà.

Bà chỉ tiếc hận cho số phận của Huyên. Vài tháng trước, bà có nghe tin Huyên đã chết, con bé chết thương tâm lắm, bị hồn ma của Yến quần đả dưới ao cho đến chết. Chính miệng bà Thêm kể lại, rằng Huyên bị hồn ma của Yến lôi xuống giếng mà giết, giống như bao người khác. Còn về việc tại sao lâu như vậy mà hồn ma của Yến mới hành động, thì bà Thêm giải thích rằng. Yến muốn trả đũa Huyên nên mới ám ảnh cô đến sống dở chết dở rồi mới giết.

Bà Ích thương cảm lắm, nghĩ đến Huyên mà chỉ muốn khóc, tội nghiệp cho cô. Huyên ngây thơ khờ dại, lại dễ tin người, tại bà, tại Huy mà cô phải chết.

Huy nghe xong câu chuyện của bà Ích kể, mà cũng bùi ngùi lạc giọng nói:

– Con thương Huyên quá, mà cũng không dám trách Yến, chỉ tại con thôi. Giờ con mà chết, để trả hết lỗi lầm cho Yến con cũng cam. Chỉ tội cho bố mẹ vì con mà phải trả nợ thay thôi…

Nói xong Huy gạt nước mắt, rồi quay sang hỏi:

– Nhà bà Thêm ở đâu? Mẹ có số của bà không để con gọi, phải có cách gì thì mới giải quyết được trọn vẹn đôi đường chứ?

Bà Ích thở dài nói:

– Ngày ấy bà Thêm cũng nói rồi, sau khi dùng cái cách cho con Huyên thế thân thì cho dù con có về cũng hết đường giải, phải chịu thôi con ạ. Số kiếp đến đâu hay đến đấy, ngày mai mẹ đi lễ chùa, mong sao cửa phật thanh tịnh, khéo lại giúp được phần nào!

Khanh khách!

Bà Ích đang nói, thì chợt có âm thanh cắt ngang. Cái bóng đèn điện phụt tắt, Huy hoảng hồn, anh vội hét lên:

– Yến, là Yến phải không em?

Không có âm thanh đáp lại, trong nhà đèn điện bị tắt nên không gian tối đen như mực. Thi thoảng bóng đèn lại lập lòe sáng lên cứ như trong bar. Huy cố dõi mắt nhìn, nhìn về hướng ông Hoài. Thì từ lúc nào, đã thấy có bóng người con gái, ngồi gần ông Hoài, tóc xõa, không rõ hình thù khuôn mặt. Cái lọn tóc đang thò vào trong cổ ông Hoài như một cánh tay, bịt kín lấy cổ ông.

Ông Hoài hua tay, muốn lôi lọn tóc ấy ra, nhưng lọn tóc ấy như một thứ vô hình mà tay ông không sao chạm được. Ông chỉ giãy lên, cố sức chống chọi muốn ngộp thở.

Huy gào lên:

– Yến, em tha cho bố anh đi, lấy mạng của anh đây này!

Anh lao đến ôm chặt ông Hoài, cố sức lôi lọn tóc từ cổ ông ra, đẩy cái thân người ngồi gần ông. Nhưng anh đẩy mãi mà chỉ đẩy vào khoảng không, cái thân người ấy vẫn ngồi đấy, lùi lũi như một thứ vô tri.

Rồi nó chậm rãi, dần dần ngửa cái đầu lên, lồ lộ dần ra cái khuôn mặt trắng bệch kinh tởm, đôi mắt đen vô hồn sâu hoắm. Lọn tóc dài đang dần vươn đến vuốt ve khuôn mặt Huy, nó khẽ thì thào nói:

– Anh Huy, đến gần em đi…

Giọng nói của Yến, nhưng lại có chút gì đó pha tạp của Huyên. Rồi cái hồn ma ấy lại chợt chuyển sang cười khanh khách, khuôn mặt vẫn là của Yến nhưng giọng lại của Huyên, nó nói:

– Anh Huy, em thích anh, sao anh không đáp lại tình cảm của em?

Huy gào lên:

– Huyên, là em đấy ư Huyên? Sao em nói anh rời làng là xong, em lừa anh?

Giọng Huyên cười đầy khoái trá, cô nói:

– Anh nghĩ là em giúp anh ư Huy? Anh có bao giờ nghe nói đến loài quỷ trá chưa?

Rầm!

Bỗng cánh cửa nhà Huy mở tung, một bóng người lùi lũi bước vào. Bóng ma ngồi xổm gần ông Hoài chợt như hoảng sợ điều gì, nó rú lên những âm thanh khiếp đảm rồi biến mất.

Một bà già dần xuất hiện sau cánh cửa, ánh sáng đèn điện chợt sáng trở lại. Bà già ấy vừa bước vào căn nhà thì đã quát lên:

– Quỷ trá ư? Giống loài ấy đã chết hết từ lâu, thì ra mày chịu chung nghiệp quỷ, lại có thể tiến hóa đến mức ấy. Vậy thì bà đây đã có cách để trị mày…

Bà già ấy cười khanh khách nói thế, chợt bà Ích reo lên:

– Trời ơi cô Thêm, may mà cô đến kịp lúc…

Rồi bà Ích quay sang hối thúc Huy nói:

– Chào bà Thêm đi con, đây là bà cô bên họ mà mẹ kể đấy!

Huy nghe xong quay sang nhìn bà Thêm, ngược lại với lời khuyên của bà Ích, anh lại sấn sổ đứng dậy, bước tới gần bà Thêm, mà gào vào mặt bà ta và nói:

– Là bà? Chính bà đã hại chết Huyên của tôi, chính bà, quân ác độc, phường dã thú…

Bà Ích chạy tới lôi cánh tay Huy quát lên nói:

– Huy, im miệng, sao mày dám nói như thế với bà?

Huy gạt tay bà Ích ra, rồi trỏ tay về phía bà Thêm mà rít lên:

– Nếu không phải tại bà ta, thì Huyên đâu có chết!

Huy sang túm lấy người bà Thêm, gào vào mặt bà ta mà quát:

– Trả lại Huyên cho tôi, em gái của tôi bị bà hại chết rồi, đứa em gái bé bỏng của tôi!

Bà Thêm cười gằn, bà chẳng động đậy, mà đã có một cánh tay từ sau lưng bà xuất hiện, túm lấy cổ áo Huy giáng cho anh một đòn đấm đau điếng.

Bốp!

Nắm đấm vung tới, gương mặt của Cường lồ lộ ra ngoài. Cường đẩy Huy ra một góc rồi quát lên:

– Nếu bà Thêm không làm như thế, thì giờ này, cả anh, cả tôi, cả bố mẹ anh đều chết hết cả rồi. Vậy anh muốn một mình cô ta chết, hay muốn bố mẹ anh cũng phải chết? Giữa hai người, anh chọn ai?

Huy lắc đầu nói:

– Không, tôi không muốn chọn lựa, mấy người cút hết đi…

Huy hoảng loạn ôm đầu, anh chạy lên phòng đóng xầm cửa lại, tự nhốt mình trong đó.

Bà Thêm thở dài, đi lên cầu thang, đứng ngoài bực cửa giải thích cho Huy nói:

– Bà cũng là bất đắc dĩ thôi cháu ạ, giờ thì muốn giải quyết được nó thì phải nhờ vào cháu cả thôi. Những chuyện trước đây cũng đã rồi, hà tất cháu phải suy nghĩ làm gì cho nó bận lòng, cứ thuận theo duyên theo số, cháu không có duyên với hai người ấy, mà chỉ có nghiệp kiếp nợ mà thôi…

Giọng Huy từ trong phòng vọng ra bên ngoài hỏi:

– Vừa rồi Huyên có nhắc tới quỷ trá, vậy quỷ trá là gì?

Bà Thêm trả lời, âm thanh bà vang rõ qua khe cửa:

– Quỷ trá ư? Chúng là một loài quỷ có khả năng vượt trội, bằng một cách này hay cách khác. Lũ quỷ trá đó sẽ mượn một linh hồn của người chết khác hiện về để lừa cháu, vì một mục đích nào đó, rồi khi cháu tin theo lời của chúng, thì chúng sẽ hiện nguyên hình thật sự để giết cháu!

Bà Thêm ngừng giọng một chặp rồi tiếp lời:

– Trong trường hợp này, vì hai linh hồn chịu chung nghiệp kiếp quỷ, nên tiến hành hóa thành một loài quỷ không rõ ràng. Trước đây bà không có cách giải. Còn giờ thì khác, khi bà đã biết nó là quỷ trá thì bà đã có cách rồi!

Huy nghe bà Thêm giải thích, liền ngẫm nghĩ. Nếu đó thật sự là quỷ trá như lời Huyên vừa nói, vậy thì đâu mới là con quỷ thật sự? Trước đây hồn ma của Huyên hiện về giúp đỡ anh, muốn anh tránh đi kiếp nạn của Yến. Giờ đây Huy lại cảm thấy hoang mang, không biết rằng Huyên có phải thật sự giúp đỡ anh hay không? Qua giọng cười của Huyên vừa nãy, thì hình như cô đang rất đắc ý, vậy nguyên nhân là vì sao?

Giọng Huy vọng ra ngoài khung cửa, anh hỏi:

– Vậy bà nói đi, làm thế nào để giải được cái nghiệp quỷ này?

Bà Thêm cười sảng nói:

– Dễ thôi, chỉ cần người trực tiếp liên quan đến nghiệp quỷ là cháu, xác định được thân phận thật sự của con quỷ, ai là quỷ trá, ai là linh hồn bị nô dịch. Chỉ cần xác định được điểm ấy, thì quỷ trá sẽ lộ ra nguyên hình, khi ấy nó sẽ giết cháu. Nhưng cháu đừng lo, có ta ở đây, ta sẽ bắt được nó, bởi khi ấy chính là lúc mà nó yếu nhất vì bị lộ nguyên hình. Nó mạnh chỉ vì sự quỷ quyệt nên khó đoán. Thậm chí nó còn có thể hóa thành một người trong gia đình, giống như đúc để lừa cháu. Ngay cả ta, cả mẹ cháu, cả bố cháu, cả thằng Cường, nó đều có thể hóa thành được. Vậy mới là điểm khó…

Huy ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng mở bung cánh cửa, nhìn bà Thêm thở dài nói:

– Tôi chỉ cần bà cứu được bố mẹ tôi, còn cái mạng của tôi đây tôi không cần, tôi sẽ trả lại mạng cho Yến, cho Huyên để tạ lỗi!

Bà Thêm nói:

– Người sinh ra đều có số kiếp, có sự định sẵn vận mệnh, cháu muốn chết cũng đâu có chết được!

Rồi bà Thêm quay đầu xuống nhà, từ đấy bà ở dịt không đi. Lại lệnh cho thằng Cường phải coi chừng Huy, sợ Huy dại dột mà làm liều.

Đêm hôm sau, khi mặt trời vừa lặn bóng, là toàn bộ năm người trong nhà đều có không khí khẩn trương chờ đợi. Vì rất có thể đêm nay, hồn quỷ của Yến sẽ xuất hiện.

Hai vợ chồng ông Hoài ngồi ở cái ghế sô pha, còn Cường thì đứng tựa lưng vào cánh cửa nhìn ra ngoài trời đêm mà hút thuốc lá chờ đợi. Bà Thêm thì kể từ chiều đã chui lên phòng thờ ở lầu năm, bà tự nhốt mình trong đấy nói là phải làm một cái lễ gì đấy.

Huy thì ngồi đối diện vợ chồng ông Hoài, tay anh cầm tấm ảnh ngày xưa chụp chung với Yến mà mặt mũi cứ thất thần.

Nhiều đêm trăng sáng ngày xưa, Huy ngồi bên giếng làng, yêu Yến đến cuồng dại. Nhiều năm sau này nhớ lại, chuyện xảy ra với Yến càng khiến anh thương cảm mà nhớ cô nhiều hơn. Anh lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh với đôi mắt buồn rười rượi.

Bà Ích thấy khuôn mặt tiều tụy của Huy, mà chỉ biết khóc lóc không biết làm sao. Rồi bà nhớ cả Huyên, cái đứa cháu gái tội nghiệp ngày nào thường hay giúp bà. Huyên đã chết, đã chết vì bà không ngăn cản kịp ý định của Cường. Giờ chuyện cũng đã rồi, bà Ích chẳng thể làm khác được, chỉ cầu sao cho bà Thêm có thể giải được oán hồn của Yến, sớm cho cuộc sống của gia đình bà trở về như trước đây.

Đêm tối phủ xuống, căn nhà vợ chồng ông Hoài nằm giữa ngõ vắng. Tuy là ở thành phố, nhưng căn nhà nằm tận sâu trong một cái hẻm nhỏ, ít người qua lại. Ngày xưa vợ chồng ông Hoài mua căn nhà này thì cũng chẳng có chọn lựa kĩ càng, mà chỉ cốt để ở tạm nên mới dạm ưng mắt là đã mua ngay. Nào đâu ở lâu rồi thì mới biết mặt nhau, khu này vừa vắng vừa tù túng, lại còn điện nước thất thường. Không những vậy, những thành phần bất hảo trong khu vẫn thường hay tới lui, tổ chức hút chích ngay trong con ngõ càng làm cho và Ích thêm ngán ngẩm.

Cường hút xong điếu thuốc lá, chợt nom thấy có bóng dáng hai ba người đàn ông gầy gò, đang loạng choạng bước về phía này.

Cường vội ném vội điếu thuốc lá xuống đất, di chân cho tắt hẳn. Rồi đóng nhanh cánh cửa lại, vì không muốn giao tiếp với những người kia.

Nào ngờ hành động của Cường như một cơn khiêu khích, khiến cho ba kẻ thuộc thành phần bất hảo cảm giác tức giận. Ba gã gào lên lao tới cái cửa nhà đập thuỳnh thuỳnh rồi chửi bới rất to.

– Thằng chó, mở cửa ra, mày ngứa mắt bọn ông phỏng?

Tiếng chửi vang đều vào bên trong khiến vợ chồng ông Hoài giật mình, Cường cứng giọng quát nạt lại:

– Cút ngay! Đừng để ông ra thì ông chém chết từng thằng!

Cường quát lên như thế, càng làm ba kẻ kia tức tợn, chúng dùng chân đạp mạnh vào cửa, muốn phá cửa nhà lao vào.

Huy đang buồn bực chuyện của Yến, của Huyên, nghe thấy tiếng vọng chửi bới bên ngoài thì cũng muốn xốc máu lên não. Mấy hôm nay anh muốn tìm ai để trút giận mà chẳng được, tiện đây lại có ba tên khốn nạn từ đâu xuất hiện, Huy liền đứng phắt dậy, chạy vô bếp cầm ra con dao. Rồi hất tay Cường đang giữ cửa, cầm dao xông ra ngoài truy đuổi ba tên kia.

Ba gã nghiện ngập kia đang đạp cửa thì chợt thấy cửa mở bung, một người cầm dao xông ra thì liền hoảng loạn quay đầu chạy trối chết.

Huy đuổi rất hăng, truy đến tận cuối con ngõ mà vẫn không dừng. Ba kẻ kia bị dồn vào đường cùng liền quay lại nhìn Huy, chúng bắt đầu tỏ ra manh động. Một kẻ dẫn đầu xông về phía Huy vì ngỡ là Huy không dám chém. Nhưng không, con dao trong tay Huy đã nhanh thoăn thoắt vung xuống. Tiếng dao gõ bập vào một thứ gì rất cứng như sọ người, đèn đường chợt phụt tắt khiến toàn bộ con ngõ đều lâm vào tối om như mực.

Tiếng bước chân từ sau lưng Huy vang tới, giọng của Cường vang lên:

– Anh Huy, anh đừng làm chuyện gì dại dột!

Cường rọi đèn pin soi tới, thì liền kinh hãi thảng thốt rớt luôn chiếc đèn pin xuống đất.

Trước mắt Cường một cảnh tượng kinh hãi dần hiện ra, mặt Huy dính bê bết đầy máu. Hai mắt Huy đỏ lòm đầy thù hận, ba người bị dồn vào chân tường đều chết hết. Người thì bị móc mắt, người thì rụng đầu, người thì cụt hết chân tay chỉ còn là một cái cột người.

Máu thịt vương vãi tứ tung, mắt Huy dần khôi phục lại ý thức, anh hoảng sợ vội quăng con dao xuống đất, sợ hãi xua tay nói:

– Không, anh chỉ vừa mới vung một nhát, sao lại cả ba người đều chết thế này?

Cường cũng không giải thích được, đoạn định cầm chiếc đèn pin lên thì lại lạc giọng, run tay trỏ về sau lưng Huy kêu lên:

– Anh Huy… Sau lưng anh… Là chị ta…

Cường kêu lên được vài tiếng như thế thì liền quay đầu chạy trối chết, còn Huy thì quay đầu lại, nhìn theo ánh đèn pin chiếu rọi thì chỉ thấy một người con gái đang ngồi lom khom một góc, tiếp tục móc mắt từng cái xác, cho vào miệng nhai rau ráu đầy máu thịt.

Huy kinh sợ kêu lên:

– Yến?

Cái đầu người con gái dần quay lại, hốc mắt đen sâu hoắm, chợt đưa đôi mắt của cái xác tra vào mắt mình. Miệng nhớp nháp tởm lợm, mái tái xõa nửa đầu ướt nhẹp, quay sang nhìn Huy rồi nói:

– Anh Huy, mắt em có đẹp không?

Huy vùng vằng ngã xuống đất, rồi kêu la:

– Yến, anh xin em, giết anh đi, rồi tha cho bố mẹ anh, có được không em?

Huy chỉ vừa kịp nói xong, thì ánh đèn pin liền phụt tắt, Huy không nhìn thấy gì nữa. Chỉ có thể cảm nhận trong không gian một mùi tanh nồng của máu, cái hơi thở tanh nồng gần sát đến thân người anh.

Một cánh tay lạnh như băng chạm vào da thịt của anh, một làn môi khô khốc chạm lên môi anh. Một thứ chất lỏng ấm nóng, mằn mằn chảy vào miệng anh theo cái làn môi khô khốc ấy. Cái lưỡi nhớp nháp dần xuất hiện, đảo khắp khoang miệng Huy như khao khát rồi rút ra. Một âm thanh vang lên:

– Anh Huy, anh có thấy em tốt hơn chị Yến không? Em giết hết những kẻ muốn hại anh, muốn làm tổn thương đến anh. Đến chị Yến muốn hại bố mẹ anh em cũng giết cho anh, vậy sao anh không yêu em, mà cứ yêu chị Yến thế?

Huy gằn được lòng, lúc này liền hiểu ra một chút vấn đề, anh hỏi:

– Em là Huyên sao? Vậy Yến đâu?

Hồn ma nói:

– Chị Yến ư? Chị ta chết lâu rồi, chị ta lôi em xuống giếng, muốn sai khiến em, nhưng em lừa chị ta, em giết chị ta rồi chiếm hồn chị ta. Giờ xác hồn của chị ta là của em, chị ta bị em nuốt trong bụng vẫn đang kêu lên đây này…

Hồn ma nói xong liền cười khanh khách, Huy toát mồ hôi, vẫn cố gượng hỏi:

– Em đã giết Yến? Vậy tại sao ở làng Thượng vẫn còn lừa anh là Yến muốn hại anh, lẽ nào cái buổi đêm hôm ấy Yến xuất hiện, cũng đều là em làm giả ư?

Hồn ma của Huyên cười đầy khoái trá nói:

– Anh biết không? Cái người gọi anh, lừa anh ngoài cửa sổ, là hồn của chị Yến thật đấy. Em thả chị ta ra, chị ta muốn cứu anh, nhưng chỉ được đôi lúc chị ta làm chủ. Còn lại đều là em giả giọng đấy… Chị ta muốn anh đến gần chị ta, nếu hôm ấy mà anh nghe theo, thì chắc là chị ta thoát được. Nhưng anh nghe em, nên chị ta hết đường. Điều ấy chứng tỏ, là chị ta chẳng là gì đối với anh, vậy thì một người tốt như em, luôn lo nghĩ cho gia đình anh, vẫn tốt hơn chị ta gấp ngàn vạn lần. Anh nói đi, em yêu anh nhiều như thế, vậy anh có yêu em không?

Huy lắc đầu xua tay, lại hỏi:

– Vậy rốt cuộc có phải là Yến muốn hại bố mẹ anh hay không?

Huyên trả lời:

– Chị ta làm ma da, giết nhiều người thật, nhưng thật ra chị ta làm như vậy chỉ là để muốn có thể thoát khỏi cái giếng, đi tìm anh để tiếp tục yêu anh. Chị ta không có ý muốn hại gia đình anh, nhưng rất tiếc chị ta lại đụng đến em, vậy nên chị ta phải chết!

Huy thở dài rồi nói:

– Nếu anh nói anh sẽ yêu em, chỉ cần em tha cho gia đình anh, thì em có đồng ý không?

Giọng Huyên khanh khách cười, rít lên:

– Được, nhưng anh phải chứng tỏ là anh yêu em, bằng cách nghe theo lời em nói. Anh có chịu không?

Huy toan gật đầu, thì đèn điện liền sáng trưng. Bốn cái ánh lửa nến lập lòe bay tới. Bà Thêm lùi lũi xuất hiện ở cuối con ngõ rồi quát lên:

– Huy, đừng nghe theo lời nó. Nó là loài quỷ trá chỉ biết lừa người, cháu mà nghe theo lời nó sai khiến thì sẽ bị nó bắt mất hồn đấy cháu có biết không. Rồi sau này nó vẫn giết hết cả người trong gia đình cháu, nó không tha ai đâu. Loài quỷ trá rất ngoan độc, nó không tự tiện giết người. Mà chỉ muốn lừa người để chiếm hồn làm nô lệ cho nó mà thôi… Chỉ cần cháu nghe theo lời nó, nó sẽ trục hồn cháu ra ngoài, rồi mượn xác cháu để sống lại. Đây là một loại khế ước của quỷ, là một phương thức của giống quỷ khôn lanh này dùng để lừa người…

Bóng người con gái lui lại, dần biến hóa hình ảnh thành một cô gái xinh đẹp, chính là Huyên ngây thơ trong trắng ngày nào. Mắt Huyên rưng rưng hai hàng lệ, cô nói:

– Anh Huy, chính bà ta và cháu bà ta đã ném em xuống cái giếng, cho chị Yến giết em. Anh tin lời bà ta ư, bà ta ác độc lắm!

Huyên nói xong gạt nước mắt, trông cô rất tội nghiệp.

Bà Thêm thì không cho là vậy, bà quát lên:

– Hay cho con quỷ khôn lanh, mày lại định dở trò lừa cháu tao hay sao? Đâu phải là tao đẩy mày xuống, mà khi ấy mày phát hiện ra tao bỏ bùa mày nên đã đến tận nhà tao, lừa tao ra chỗ cái giếng để giết tao, muốn giải phép bùa. Nhưng may việc ấy được thằng cháu Cường phát hiện, nên ngăn cản kịp. Mày lôi tao không được tự trượt chân ngã xuống chết đuối, giờ lại còn già mồm đổ tội cho tao hả…

Hồn Huyên chợt ngưng khóc, mặt cô đanh lại, khuôn mặt lại chuyển sang tởm lợm nhoe nhoét máu, miệng rỉ chất nhầy nhớp nháp, cô rít lên những âm thanh chói tai nói:

– Mụ đáng phải chết! Giờ thì mụ đã vạch trần tôi rồi, tôi không thể sống lại được nữa. Đúng, tôi chẳng yêu gì anh ta, trước đó tôi vì anh ta mà chăm nom cho bố mẹ anh ta, nghĩ cũng chỉ vì anh ta đi du học nên có tương lai sáng lạng mà thôi. Một người tử tế như thế sẽ đảm bảo được cuộc sống cho tôi. Nhưng tôi không ngờ lại sinh ra một người ác độc như bà muốn giết tôi, thì tôi phải trả đũa… Tôi vì anh ta mà chết, thì anh ta phải trả lại mạng sống cho tôi…

Huyên nói xong rít lên rồi biến mất, bà Thêm trừng mắt một hồi rồi vung bốn cái đốm lửa bay lập lòe về phía Huyên vừa đang đứng. Nhưng lửa chỉ bay nửa chừng thì chợt tắt ngấm, sắc mặt bà kinh hãi, mặt bà xanh mét ôm cổ rồi kêu lên những âm thanh kêu cứu.

Thằng Cường từ xa nom thấy vậy cũng chạy tới, nhưng chỉ được nửa chừng là bị vật ngã lăn.

Huy đứng đằng sau, nhìn thấy hết mọi chuyện, anh chợt quỳ xuống nói:

– Huyên, là tại anh. Em muốn làm gì thì cứ nhằm anh đây này, anh xin trả lại em hết cái mạng này!

Giọng cười của Huyên lanh lảnh rít lên nói:

– Anh Huy, muộn rồi. Giờ thì tất cả đều phải chết, tôi cũng chẳng cần phải sống lại làm gì. Chỉ cần giết được bà ta, tôi cam nguyện làm kiếp quỷ…

Bà Thêm vùng vằng một chặp, chợt như thoát ra được. Bà quát lên:

– Con quỷ cái, mày không thoát được đâu. Hôm nay mày sẽ phải chết ở đây!

Bà Thêm nói xong vung tay quá đầu, đem một cái chuông nhỏ ném ra kêu lên những âm thanh đinh đang. Một cái hũ có dán lá bùa xuất hiện, từ bên trong phun ra một thứ ánh sáng lập lòe.

Chợt có tiếng âm thanh thảng thốt của Huyên rít lên, sau đó là im bặt. Bà Thêm thở dài lau mồ hôi, đóng cái nắp hũ lại, rồi đem cái hũ nhét vô túi áo.

Bà quay sang nhìn Cường rồi nói:

– Tất cả đã xong rồi, con quỷ trá này đã bị tao hút vô cái hũ. Phép này tao luyện cả buổi chiều mới xong, chỉ chờ con quỷ sơ hở là sẽ làm theo. Từ giờ mọi chuyện đã kết thúc, gia đình thằng Huy cũng được yên ổn rồi. Mai tao đem cái hũ này về làng, nơi cái giếng mà con quỷ chết. Đốt nó ở đấy rồi ném xuống giếng, là từ đấy nó sẽ vĩnh viễn chết hẳn.

Rồi bà quay sang nhìn Huy, Huy đang thất thần quỳ gục dưới đất. Bà nói:

– Thôi, coi như chuyện giúp nhà mày cũng đã xong, bà về đây. Từ nay mày hãy quên những chuyện này đi mà sống cho tốt cháu à!

Bà Thêm nói xong liền đi mất. Còn Huy vẫn đang quỳ gục. Tận một lúc sau Huy mới từ từ đứng dậy.

Bỗng anh nở nụ cười thâm độc, rồi nói:

– Phải, tôi sẽ sống, sống tốt chứ! Anh Huy, tôi cảm ơn anh. Coi như duyên nợ giữa tôi với anh cũng đã hết… Còn bà, chuyện giữa tôi với bà thì chưa xong đâu!

Hết!

Ngạ Quỷ

Related Posts

Oan hồn truyền kiếp

– Dưới quê trời mau tối quá hả anh? Mới bảy giờ mà em có cảm giác như khuya lắm… *** Tranh thủ lúc bà Sáu ra sàn nước, Huyền…

Read more

Ác mộng

– Thứ đáng sợ nhất trên cõi đời này là gì? Khanh lơ đãng hỏi Phi khi cả hai nhìn lên bầu trời đang bắt đầu tối sầm, những đám…

Read more

Ma Gọi

Câu chuyện thứ hai mà tôi muốn kể cũng là một câu chuyện có thật trong đời mẹ tôi… *** Năm ấy mẹ tôi khoảng mười bốn mười lăm tuổi,…

Read more

Trăng Lạnh

Con đường nhỏ dẫn vào xóm lao động nghèo buổi chiều mưa thật lầy lội. Cường ngẩng lên nhìn trời, những đám mây to và nặng vẫn còn xám xịt,…

Read more

Bắt ma

(truyenngan. com. vn – Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) – Sư thầy cũng tin có ma quỷ? – cụ Bảy hỏi giọng chắc nịch….

Read more

Nhà có hai cửa sổ

(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn “Truyện kinh dị số 1”) Nhà có hai cửa sổ, hai cánh cửa phòng Thắng và nhà đối diện chỉ…

Read more

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *