Họ nắm tay nhau, họ ôm nhau, họ áp vào má nhau xua tan đi cái lạnh ùa về, họ quên lãng mọi thứ xung quanh và đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào say đắm. Đêm noel nhộn nhịp tấp nập phố người đông, con đường như dải lụa được đính trên mình vô vàn viên kim cương bé nhỏ, lấp lánh tỏa sáng dưới nền trời đang vươn mình chào bóng tối.
Tôi bước nhẹ dưới những ánh đèn nhấp nháy tím xanh, hai tay xỏ vào túi áo gắng gượng che dấu nỗi cô đơn, ngắm nhìn ba chú người tuyết đang nhoẻn miệng cười, tôi lặng lẽ thở dài, ước chi tôi cũng có thể cười tươi một cách thật lòng như vậy, ước chi đằng sau những nụ cười của tôi không chất chứa từng hàng nước mắt đang dội ngược vào trong.
***
Tôi thấy sao mà ganh tị với bao “kẻ” nơi đây quá, đứng giữa bao nhiêu người nhưng tôi không cảm nhận nổi sự ấm áp của mùa xuân đang bắt đầu châm chồi nảy lộc, Sài Thành rộng lớn là vậy nhưng sao tôi mãi cứ cô đơn, sao tôi cứ mãi lặng lẽ gặm nhấm nỗi sợ hãi mà không một ai ở bên chia sẽ, tôi giận người đời, giận ông trời, sao ông cứ mãi bất công như thế.
Sao ông nỡ hành hạ tôi với cái chân đau nhức, chẳng biết tự bao giờ cái mùi bệnh viện luôn phảng phất trong tâm trí tôi, tiếng dao kéo va vào nhau lách cách khiến tôi nao núng đến rợn người. Tôi giận sao bệnh tật cứ mãi đeo bám tôi, mùa hạ đã qua đi nhưng vết thương mãi chẳng lành.
Tôi giận sao ông trời nỡ lòng nào cướp mất người bạn yêu quý nhất của tôi, để đêm về một mình tôi nức nở quẹt ngang nước mắt, bao ngày tôi lang thang mọi ngóc ngách Sài Gòn cố gắng kiếm tìm bóng dáng thân quen, bao ngày tôi gọi to tên người bạn tôi yêu quý nhất, nhưng chỉ có những hạt mưa rơi vội ghé xuống trả lời.
Tôi thấy thành phố này sao mà nghẹt thở quá, tôi muốn bỏ mặc mọi thứ để chạy thật xa khỏi cái “xứ” náo động này, tôi không muốn nghe tiếng cười giòn giã của bao người, không muốn thấy họ hạnh phúc trong tay với ánh nhìn trìu mến, tôi chỉ muốn thu về một góc, lặng lẽ cuốn mình trong vỏ ốc dưới tầng sâu nhất của đại dương.
Đôi chân tôi cứ bước mà không biết rằng phía trước sẽ dẫn tôi đến nơi đâu, như chiếc thuyền mất phương hướng lênh đênh trên từng đợt sóng gập ghềnh, chỉ cần một cơn bão nhỏ đi qua sẽ nhấn chìm chiếc thuyền xuống dòng nước lạnh lẽo mãi mãi.
Họ thường bảo “sau cơn mưa trời lại sáng”, họ thường nói “thời gian sẽ làm lành mọi vết thương”, nhưng cứ mỗi lần tỉnh giấc, mỗi lần mở mắt chào đón bình minh, những nổi mất mát lại tràn về trong tôi như bầy kiến vỡ tổ, từng hàng đen kịt thi nhau chạy ào vào cấu xé nỗi đau. Tôi nghe thấy tiếng ‘hét” của tim như muốn vỡ tung ra từng mảnh.
Rồi những tháng ngày hiu quạnh sau này, tôi phải đối diện thế nào đây, mất bao lâu để vơi đầy khoảng trống, bao lâu để vết thương thành sẹo, bao lâu cho con tim thôi âm ỉ ngừng chảy máu, từ nay, trên đường đời tôi sẽ vĩnh viễn mất đi một người bạn, con đường quen thuộc thủa nào sẽ chỉ in dấu mỗi hình bóng của tôi. Phải mất bao lâu để tôi không giật mình giữa đêm khuya cô quạnh.
Đứng giữa Sài Gòn, sao tôi thấy chơi vơi quá.