Mình nhớ lúc đó là Noel, học kỳ 1 của lớp 10…..
Đúng ngày 24/12 3:00am khuya xe bọn mình đến Đà Lạt, trời lúc đó lạnh lắm, vừa bước xuống xe là thở ra khói ngay….
***
Xe lớp mình dừng ngay trước khách sạn nữ (vì khách sạn nam và khách sạn nữ khác nhau, không ở gần, mà do khách sạn mình ở nhỏ, nên phải thuê tới 2 khách sạn khác nhau cho học sinh nữ, bên lớp mình thí ở cùng với hình như 2 lớp khác nữa thôi). Vì lúc đó khuya, với lại bọn mình đã ngủ trên xe 1 giấc rồi nên khi tới nơi bọn mình chỉ biết lấy đồ đạc đi thẳng vào khách sạn rồi nhận phòng thôi, cũng chẳng có tâm trí để ý xung quanh nó như thế nào nữa, mà lúc đó mình cũng chẳng nghĩ ngợi nhìu là Đà Lạt nhiều ma này nọ, nên cũng khá vô tư….
Vào trong khách sạn, mới đầu mình định ngủ dưới tầng trệt với 2 bạn kia, nhưng vì không thân lắm nên thôi, mình lên lầu ở với 2 bạn ngồi cùng tổ với mình! Khách sạn này khá nhỏ, như 1 cái nhà nghỉ chỉ có mấy phòng, mà trường mình đặt hết vẫn không đủ cho học sinh ở. Lúc này cũng khuya rồi nên khi ổn định xong hết thì bọn mình cũng ngủ để sáng mai dậy sớm đi chơi!
Sáng mình dậy sớm nhất, mình đi gọi tất cả mấy bạn lớp mình dậy. Mình xuống cái phòng mà đêm qua mình định ngủ lại, gọi 2 bạn đó dậy, vừa bước vào phòng, mình ngạc nhiên khi nhà tắm nước chảy lênh láng, ngập cả lavabo và đang chảy xuống sàn, mình chạy vào tắt nước và xả cho nước chảy hết. Mình chọc 2 bạn kia “trời ơi, tuy mình chỉ ở có 3 ngày, không cần đóng điện nước nhưng mà mấy bà cũng đâu cần mở cho nước nó chảy tới sáng”.
Nhưng 2 bạn đó nhìn mình ngơ ngác “ủa, tối hôm qua bọn mình đâu có vào nhà vệ sinh, càng không sử dụng nước, vừa vào tới là mệt qá ngủ rồi”.
Mình nghĩ không lẽ vòi nước nó hư vào nửa đêm hả trời….
Xong 1 ngày còn lại thì khá là bình thường, bọn mình đi tham quan đủ tất cả mọi nơi….nói chung rất vui!
Và tới cái đêm cuối ở Đà Lạt…đêm định mệnh! Vì lúc đó mới 16 tuổi, nên cũng có cái tính “sửu nhi” trong người, bọn mình nghĩ, tại sao đi du lịch đi tham qan lại không được tự do đi chơi. Cả đám muốn đi club, nhưng biết thế nào thầy cô cũng không cho đi, nên gần như cả khối (nam lẫn nữ) làm phản bằng cách trốn khách sạn…
Mấy bạn nam kêu là khi nào thấy bọn nó qua thì bọn mình trốn ra, nữ bên khách sạn mình cũng tìm đủ mọi cách để trốn, trong đó có mình nữa :)) Lúc mấy bạn nam qua tới khách sạn của bên mình, cũng là lúc thầy cô phát hiện. Rồi thầy cô đi theo xong tóm đầu cả lũ lôi về, thầy trưởng khối (chủ nhiệm lớp mình) nói là ai trong nhóm này khi về Sài Gòn thì sẽ bị viết kiểm điểm và hạ hạnh kiểm học kỳ I…
Mình đang núp nghe câu đó muốn xỉu, tìm cách chui vô lại. Mình chạy vòng vòng khách sạn mà thật sự là khách sạn yên tĩnh đến mức mình sợ mình chạy sẽ phát ra tiếng động rồi bị phát hiện. Mình liền đi chậm lại. Đi được một hồi tự nhiên mình thấy bên hông khách sạn có một cái phòng mà cửa sổ đang mở sẵn, nhưng bên trong nhìn tối đen như mực, tối đến nỗi giơ 5 ngón tay lên cũng không nhìn thấy. Nhưng vì sợ bị phát hiện nên mình không nghĩ gì nhiều, mình thò một chân bước vào chuẩn bị vào hẳn trong đó nấp một lúc rồi ra.
Nhưng không hiểu sao chân mình vừa dợm bước vào thì tự nhiên gai ốc trên người mình nổi hết lên. Mình nghĩ có khi nào mình vô rồi không bao giờ trở lại được nữa không, cái phòng này ở đâu ra, phòng bạn mình ở dưới này làm gì có phòng nào to như vậy, chỉ có 1 phòng duy nhất mà khoá cửa rồi mà. Nghĩ thấy ghê quá nên mình không vào nữa, lại đi thẳng tiếp. Hết đường mình chạy ra phía sau khách sạn.
May sao khi mình đứng đó núp một hồi thì có anh hướng dẫn du lịch xe mình tới. Anh này thấy mình ở đó thì kêu mình đợi ổng tí, sau đó ổng ra nói với thầy giáo mình là không còn ai hết, rồi sau đó ổng quay lại chỗ mình, nâng mình lên cái cửa sổ phòng tắm (cửa sổ đó nó hình chữ nhật ngang, vừa đủ chui lọt 1 người) phòng của bạn lớp kế bên lớp mình, mấy bạn bên trong ra đỡ mình vô….xong mấy bạn kêu là “ở đây xíu đi rồi lên, mấy thầy đang đi kiểm tra phòng”.
Mình liền ngồi đó chơi, xong con bạn cùng phòng mình mới xuống kêu mình lên, nói mấy thầy về hết rồi. Lúc đó là 12h kém 10, mình vừa chạy ra đã thấy khách sạn tắt đèn tối om, lễ tân trải chiếu với mùng ra ngủ mất tiêu rồi, chỉ còn đèn của cây thông noel thôi. Mình với bạn mình chạy nhanh về phòng dọn dẹp rồi ngủ chuẩn bị cho sáng hôm sau đi về.
Vừa về phòng đang xếp đồ thì tự nhiên có 1 giọng cười phát lên, mọi người coi phim mà mấy phim cổ trang hay chiến tranh, mấy ông tướng soái mỗi khi mà bàn bạc hay chiến thắng cái gì đó hay cười cái giọng cười đắc thắng mà ha hả vậy đó, mà không phải 1 người cười nha, phải gần cả trăm người như vậy đang cười đó, xong mình nín thinh lun, mình nhìn con kia, con kia mặt nó có vẻ bình tĩnh, mình hỏi nó, mày nghe không, mặt nó lạnh tanh kêu “nghe” rồi nó nằm xuống trùm mềnh ngủ. Trời ơi, mình cũng muốn tè ra máu luôn rồi, cũng trùm mền, vừa trùm mền thì có người gõ cửa….đố ông nội mình cũng không dám mở cửa, mình cũng im lặng, đang phân vân là có nên mở cửa không thì 2 con bạn lên tiếng, nên mình mới ra mở cửa, mình hỏi tụi nó “êh, dưới nhà còn ai thức không?” Nó kêu “không” mà mặt nó xanh lè luôn, rồi mình hỏi tiếp “hay mấy thầy cô chưa về”, nó kêu là “không có, không còn ai ở dưới hết” mình mới hỏi nó có nghe thấy tiếng cười lúc nãy không, cả 2 đứa nó đồng thanh “có :((” xong mình nói tụi nó về phòng lẹ đi, thấy ghê quá….mình đóng cửa lại….không dám tắt đèn ngủ.
Nằm 1 lúc khoảng 30′ hơn, thì giọng cười đó lại vang lên, cười khằng khặc, vừa đông, vừa lớn tiếng, mà còn giòn giã nữa….chừng 30s lại tắt… Ôi mẹ ơi, không ngủ được với cái đêm kinh hồn đó, nằm cứ quay người qua lại, rồi mình nhìn về hướng cửa sổ, mùa đó đang là Noel nên rất là lạnh, phòng không hề có quạt hay máy lạnh lun nha, mà cái rèm cửa cứ phấp phới phấp phới, xong rồi còn nghe tiếng cộc cộc ngoài cửa sổ :-s…..
Cứ nằm lăn qua lăn lại vậy, nhắm mắt nhưng đầu óc không nghỉ ngơi nổi, 2:45’am giọng cười lại vang lên :((…..trời ơi, phải nói là thật sự đêm đó là đêm kinh hoàng của mình, mình chỉ cầu trời là đừng cho mình nhìn thấy là được rồi…cố nhắm mắt ngủ, rồi mình cũng chẳng nhớ là đã ngủ quên từ lúc nào…
Sáng ra mấy bạn gọi dậy sớm để dọn dẹp rồi lên xe đi về. Lúc ngồi trên xe đợi mọi người tập trung, thì con bạn cùng phòng với mình ngồi chung, nó ngồi ngoài cửa sổ, nó ngó 1 hồi rồi nó chỉ cho mình là ở cái cửa sổ cuối cùng của tầng 2 khách sạn có 3 người đàn ông đang nhìn bọn mình cười, rồi vẫy tay chào tạm biệt, mình nhìn mà da gà da vịt nổi lên, rõ ràng ở đó 3 ngày, không hề nhìn thấy có người lạ ra vào, càng không thấy có cái phòng đó nữa :(( rồi mình mới nhìn xung quanh khách sạn…. Ôi thần linh ơi, trên con đường dốc ấy, ngoài cái khách sạn mình ở ra thì xung quanh không hề có nhà cửa, cách xa xa có 1 căn nhà bị bỏ hoang….cây mọc phủ đầy cả căn nhà ấy, tối thuiii, không nhìn thấy tí ánh sáng gì lunn!
Sau khi về tới SG đem chuyện kể ra với mấy đứa ở chung khách sạn, thì chỉ có mình, nhỏ chung phòng, 2con chạy dưới lầu lên, 1 bạn ở trong cái phòng mà mình trèo cửa sổ vô núp, tổng cộng 5 người nghe thấy giọng cười đó, còn lại có 1 số bạn cùng lớp với mình thức tới sáng nhưng chẳng nghe âm thanh gì cả, mà sau khi trở về từ Đà Lạt, cái giọng cười đó ám ảnh mình suốt 1-2 tháng, tới giờ mình vẫn nhớ cái giọng đó….mà cũng chính sau cái lần đó mình mới biết, thì ra vía mình nhẹ, nên cũng đụng phải 1 số chuyện tâm linh sau này…. :(( nên đó là lý do có cho tiền mình cũng không dám quay lại Đà Lạt!