Thời gian đếm ngược của mấy tháng chuẩn bị cho lần hội khóa đầu tiên khối 12 niên khoá 93-96 trường Thái Phiên chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là điểm. Cái ngày đoàn viên của cả khối lẽ ra phải họp từ lâu rồi, vậy mà mãi tận 20 năm sau mới có lần đầu tiên. Phải chăng đó là cái ‘duyên’ để mãi đến giờ mới chịu bắt đầu? Có khi về sau cuộc sống xáo trộn, chẳng biết bao giờ mới có thể thực hiện được lần thứ 2, thứ 3 được trọn vẹn, ý nghĩa, chu đáo và đông đủ như lần này.
Mong rằng ngày hội khoá 23/7/2016 tới đây các bạn sẽ được sống lại nhiều kỷ niệm thật vui, thật ý nghĩa mà có lẽ suốt 20 năm qua tưởng chừng nó ngủ vùi trong ký ức…
***
Gạt đi cuộc sống bộn bề, muộn phiền, nhọc nhằn và trăn trở, cùng biết bao công lao nhiệt huyết chuẩn bị hết lòng của rất nhiều bạn, để cả khóa mình có một buổi cùng nhau vui cười hết cỡ, để ôn lại bao nhiêu kỷ niệm của cái thời trẻ con vừa qua nhưng cũng chưa hẳn là người lớn (mà cứ ngỡ mình đã trưởng thành lắm rồi).
Cái thời mà hoài bão ước mơ được thoả thích bay thật cao, thật xa. Cái thời tình bạn được cho là thứ lớn lao quan trọng nhất đời, tình bạn là có thể sống chết vì nhau, là sỹ diện ngút ngàn, cao đến tận trời xanh…
Cái thời hồi hộp nhận được lá thư tay vụng về, tràn đầy những cảm xúc rung động trong sáng thủa đầu đời ai đó nhét vội ngăn bàn…
Cái thời mắt tròn xoe, mơ mộng má hồng e ấp, gió thổi tóc mây bay bay gió chiều tan học, khiến vòng xe ai theo sau ngơ ngẩn…
Cái thời học thì ít mà chống cằm tâm hồn treo lơ lửng cành cây thì nhiều, để rồi một lúc sau giật mình nhìn lại thầy giáo đang giảng công thức toán lại thấy ông hoá thành một ‘ông’ Vịt ngộ nghĩnh đang vươn cổ cạp cạp, rồi cứ thế khúc khích cười một mình…
Cái thời hồn nhiên trong sáng, tấm lòng vị tha yêu đời ngập tràn yêu thương. Nhớ buổi chiều mùa đông tan học về muộn, đi qua bà gánh hàng rau trời xẩm tối mà hai quang gánh rau vẫn đầy là nước mắt vòng quanh vì thương tội nghiệp bà, tối nay chắc không kiếm đủ tiền đong gạo cho cháu…
Cái thời mà hồi hộp mong đến sáng thứ 2 để được hoà mình cùng các bạn mặc đồng phục áo dài trắng xoá sân trường. Bước chân đi là biết bao ánh mắt dõi theo, cứ phải làm bộ điệu đà e thẹn vờ như kg thèm để ý, nhưng trống ngực lại cứ rộn ràng bối rối…
Cái thời mà hôm trực nhật đến lớp thật sớm, vô tình được trải nghiệm buổi sáng êm đềm trong veo của trường. Một vẻ đẹp tinh khiết và trong trẻo khiến bước chân ai cứ rón rén – nhẹ nhàng đến từng hơi thở. Vì không muốn sự xáo trộn của mình làm cảnh vật thức giấc, không muốn làm giọt sương sớm long lanh chỉ cần gió nhẹ lay là chòng chành giật mình rơi xuống – vỡ tan.
Nhớ hơn cả là cái thời nghịch ngợm phá phách vui không nghĩ đến hậu quả. Nhẹ thì bị ghi sổ nhắc nhở, hoặc bị làm bản kiểm điểm viết 500 dòng :” em hứa từ nay…”. Anh hùng hơn thì có đứa đốt cả sổ đầu bài. Nặng nhất là bị đuổi học rồi chuyển trường chuyển lớp, nhưng giờ ‘nó’ vẫn ‘hợp tác’ với mấy bạn lớp khác, đêm hôm lọ mọ suốt ngày ý tưởng lo lắng nhiệt tình hết lòng cho ngày hội khoá.
Nhớ cả quãng thời gian cứ chiều tan học thêm ở nhà thày là nhóm bạn cả nam nữ góp hết những đồng tiền cuối cùng nhàu nhĩ còn lại kéo nhau đi ăn bánh mì cay rồi xuýt xoa trong cái lạnh, hay vị ngọt ngào của bát chè đỗ đen phố Lê Lợi. Cãi nhau chí choé đấy nhưng cũng lại cười vang cả góc đường ngay. Vậy mà chỉ cần bất kỳ đứa nào hay gia đình ai có chuyện là lập tức cả nhóm đều coi như đó là chuyện của mình. Lo lắng thăm hỏi hoặc thay phiên chầu trực để chăm sóc giúp đỡ.
Những tình cảm chân tình tinh khôi không chút hơi hướm cơm áo gạo tiền. Là bạn, là tớ, là mình, là cậu, là mày, là tao…luôn sống hết lòng vì nhau, cứ thế cuốn theo cùng những tiếng cười giòn tan suốt ba năm trung học. Nó gom góp lại thành những kỷ niệm thân thương mà rất khó có thể tìm lại được. Để đến khi xa nhau thật rồi – khi mà cuộc sống sau này cứ liên tiếp dạy cho mình hết bài học này đến bài học khác, mới là lúc nhìn lại những tình cảm của quãng thời gian trung học, quãng thời gian ở Thái Phiên, mới nhận thấy nó đáng nhớ và trân quý biết nhường nào.
Và còn nhớ…nhớ nhiều lắm. Ký ức ngủ quên 20 năm tưởng xa tít và mơ hồ, như trốn vào ngóc ngách tâm hồn mỗi đứa. Vậy mà khi có dịp để gợi, để nhớ, để thương, để nâng niu thì từng kỷ niệm lại chồng chất ùa về, rõ nét như vừa mới đây thôi, như khoảng cách thời gian, không gian dường như chưa bao giờ tồn tại.
Hôm tớ cùng một số bạn về thăm trường tháng 5 vừa rồi là mùa hè đầu tiên sau 20 năm ra trường. Cảm xúc lẫn lộn, bâng khuâng, hồi hộp, thấy mình lạ lẫm và xa lạ. Vì cảnh vật xưa gần như không còn, trường giờ khang trang sạch sẽ quá. Cứ lọ mọ đi tìm, cố vớt vát xem còn lại chút gì của ký ức xưa, nhưng cảm giác không còn vẹn nguyên như trước. Vẫn khung trời xưa, cổng trường thủa đó, vài hàng cây cũ, hành lang lớp học bàn ghế vẫn đây, sân trường xi măng sạch sẽ quá, sao tìm mãi mà chẳng thấy một dấu chân ai xót lại. Nhưng có điều, những chiếc lá dường như xanh hơn, hoa phượng màu cũng thắm hơn, những giọt nắng mật ong cũng nồng nàn hơn và bước chân kẻ xa xứ ngày trở lại cũng ngập ngừng hơn trước…Bởi vì, cảm xúc của kẻ bước sang tuổi sắp xế chiều nó nhiều màu sắc của cuộc sống pha tạp hơn, và vì thế sâu lắng hơn hẳn cảm nhận của cái thời trong veo tuổi 18 thủa ấy…
Lần này các bạn về họp khoá, có khi cảm xúc sẽ khác với của tớ hôm nọ, vì có thày cô, có nhạc, có hoa, có bạn xưa cùng nhau ôn lại kỷ niệm nhớ nhớ quên quên. Vui thay dùm tớ với, cái đứa rảnh rỗi lắm chuyện, dở dở ương ương như lúc nào cũng sắp sửa lên cơn sốt chập mạch. (Xin lỗi vì bài quá dài, nhưng cảm xúc nó trào thì ứ dừng lại được nữa).
Cám ơn tập thể khối 12 của chúng mình đã cho nhau cơ hội để cảm nhận cuộc sống đẹp hơn, làm động lực và ‘chất xúc tác’ cho chặng đường dài và gập ghềnh phía trước.
Chúc các bạn và gia đình luôn mạnh khỏe và có một ngày hội khoá bên nhau thật vui và ý nghĩa.
Tớ ❤️