Mưa…Mưa rơi từng hạt, từng hạt, chợt ào ào kéo nhau đến trắng xóa, hối hả, vội vã xối mạnh. Hạt mưa lã chã, xuyên ngang không khí, dày đặc rơi xuống mặt đất rồi bắn ngược lên tung tóe. Những hạt mưa thi nhau rớt xuống, cùng nước mắt chảy thành dòng khi nào không hay biết. Nó nhớ anh, nhớ những cơn mưa vội vàng đi ngang qua cuộc đời nó…Giống như anh vậy, nhanh chóng mà chênh vênh!
Nó qua khung cửa sổ, cúi xuống nhìn những cánh hao đau đớn, tỉ tê, cúi nhìn những chiếc lá xanh non mà tơi tả , phải vật lộn với từng cơn gió, vật lộn với từng giọt mưa sắc lạnh. Nó đưa mắt ngước nhìn lên bầu trời, trời xa xăm vô tả, trước mắt nó chỉ còn lại một màn mưa trắng xóa, chỉ còn lại nỗi nhớ anh xé nát tâm can. Nhớ về anh, cổ họng nó lại nghẹn ứ, trái tim nó lại thấy xót xa vô vàn, nước mắt đã rơi nhiều lắm, sao vẫn chưa đến cái gọi là kết thúc.
***
Là lỗi của trái tim nó, hay lỗi do định mệnh khi đã không cho nó quyền chọn lựa người mà nó yêu thương. Xung quanh nó cũng không ít người theo đuôi tán tỉnh. Ấy vậy nó lại yêu anh, yêu ngay từ giây phút đầu tiên nó nhìn thấy anh. Một người mới xa lạ, bỗng vô tình khiến trái tim nó loạn lên vài nhịp. Một nụ cười chào nhau dưới trời mưa tầm tã, một ánh mắt chưa bao giờ ngừng dõi theo bước chân ai đó, một câu nói yêu thương tuy vội vàng, nhưng nó biết anh đã là tất cả. Nó cất giữ tất cả vào tim như báu vật, lặng lẽ và âm thầm.
Tình yêu của nó, mối tình đầu non nớt vụng về của đứa con gái 20 tuổi, trái tim nó vẫn luôn hằng khát khao chờ đợi, chờ đợi điều gì từ nơi anh. Một tình yêu ngọt lịm như phim Hàn Quốc hay sao.?
Mỗi buổi sáng sớm, nó luôn ghé đến một quán trà sữa nhỏ cuối con đường nơi nó đã từng trú mưa, vì nó biết nó sẽ được gặp anh. Với nó tình yêu có thế thôi cũng đủ làm nó hạnh phúc.
Hôm nay , vẫn như thường ngày, nó ngồi xuống cạnh chiếc bàn gần cửa sổ, vừa có thể ngắm hoa, lại có thể hít thở không khí trong lành. Mưa, điều đặc biệt trong những cơn mưa, mưa buổi sáng, không mạnh mẽ, xối xả, tuy có chút yếu ớt, nhỏ nhẹ ttong từng hạt mưa rơi xuống nhưng vẫn đủ cho người ta cái cảm giác se lạnh thoang thoảng hương đất.
– Ca cao nóng chứ?
Nó mỉm cười gật đầu.
Anh đặt lên bàn nó li ca cao nóng hổi hun hút khói, phả ra, tỏa vào không khí, quyện cùng hương vị đất, cảm giác ấm ấp lạ thường.
Anh đi ra đóng cửa, rồi quay lại. nhẹ nhàng ngồi phía bên cạnh nó. Đôi mắt nó mở to, trân trân nhìn anh, tìm cứ thình thịnh, thình thịch trong lồng ngực, nó bối rối, đưa mắt ra nhìn những hàng cây bên vệ đường.
Anh cười nhẹ, đủ để nó cảm nhận được sự dịu dàng từ sâu thẳm trong trái tim anh vậy, chính nụ cười của anh đã cướp đi trái tim của nó.
– Anh thích em. Tiếng anh nói nhỏ, thì thầm vào mưa, như thức tỉnh mọi hy vọng bấy lâu trong nó.
– Em cũng vậy.
Nó quay ngoắt qua anh, trả lời không một chút do dự. Trời ạ. Sao lại….
Trong phút chốc mạnh mẽ, nó ngại không sao tả nổi, lẳng lặng cúi đầu .
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang bối của nó, từ từ, nhè nhẹ tiến sát lại gần hơn.
– Anh ơi có khánh!
Nó chỉ tay về phia ngoài cửa, anh gõ nhẹ vào đầu nó, Mắt vẫn không rời, anh nháy mắt.
– Em có thấy tờ giấy dán phía ngoài cửa không.?
Hôm nay…quán…nghỉ…. Nó đọc đi đọc lại 3 lần tờ giấy đó, ngượng ngùng như đứa trẻ mắc lỗi đang chờ xử phạt.
Nụ hôn dầu tiên, ngọt ngào say mê, hạnh phúc hòa cùng màn mưa.
Hạnh phúc, có lẽ cũng giống như cơn mưa chiều hôm ấy, như nụ hôn sáng hôm ấy. Đến nhanh chóng rồi vội vàng ra đi không một lời từ biệt. Có những cơn mưa bất chọt ngang qua chẳng có gì để người ta phải nhớ, có những cơn mưa dẫu đã đi xa mãi, cớ sao người ta vẫn muốn giữ chúng ở lại. Nó muốn giữ lấy cơn mưa, giữ lấy tay anh. Sao mà tay nó yếu ớt, tim nó rối bời, vụn vỡ những mảnh ghép. Người ta nó tình vội đến rồi tình sẽ vội đi, ngày ấy nó đã bỏ ngoài tai mọi thứ, để rồi hôm nay nó nhận ra mình đã sai quá nhiều. Anh bên nó chỉ là phút giây rung động nhất thời, còn người ấy trong anh mới là tình yêu thật sự. Nó cố gắng không hiểu, cố gắng chạy chốn để bỏ mặc cảm xúc lên ngôi. Nó trách bản thân mình sao quá nhỏ bé, chẳng thể giữ tay anh bước đi. Nó căm ghét những lời xin lỗi, nó đâu có cần, nó chỉ cần anh thôi, chỉ cần tình yêu nơi anh. Nó chạy chốn nỗi đau, chạy chốn bóng hình anh, mặc cho nước mắt rơi, mặc cho suy nghĩ ùa về. Nó muốn chết đi, một vài phút thôi cũng được. Chưa bao giờ nó từng trách anh, trách anh sao ác, trách anh sao lỡ vô tình làm nó tổn thương.
Nó vẫn đến quán trà sữa hôm nọ, dù biết anh đã sang quán, dù biết càng cố gắng lục tìm những thứ thuộc về anh, thì nó lại lục tìm thêm được nhiều nước mắt. Nó thẫn thờ, nhìn cốc ca cao hun hút khói, mà lòng chỉ muốn hét lên thật to để xóa tan nỗi đau trong lòng. Ánh mắt buồn bẫ nhìn về phía cuồi pha chế, nơi anh đã đứng mà mỉm cười với nó.
Như một thói quen từ khi mất anh, nó đi đến mái hiên ngày trước, nơi nó và anh đã từng gặp nhau. Nó đưa tay lên nhận lấy những giọt máu đang tóc tách chảy trong tim vỡ vụn. Đã bao giờ anh từng khóc về nó, hay anh chỉ khóc khi thấy người ấy không hạnh phúc. Đã bao giờ anh bật dậy lúc nửa đêm để nghe tâm sự của nó, hay nó chỉ là một đứa ngốc ngây thơ vô tội vạ. Đôi khi, nó thấy ghanh tị với ngượi được anh quan tâm, ganh tị với người anh được anh rơi nước mắt. Anh biết không, những nỗi đau dằn vặt nó từng đêm với nỗi buồn làm bạn, với bóng tối làm nó cảm thấy bình yên còn tồn tại. Cuộc sống càng nhộn nhịp bao nhiêu, lại càng cho nó cảm giác bước chân mình lẻ loi bấy nhiêu. Dòng kí ức cứ xô nó đi biết đâu là bờ bến.
“Nó sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ xóa sạch những kí ức về anh”. Nó đã tự nhủ với lòng mình như thế . Nó nghĩ mình rồi sẽ ổn, nghĩ thời gian sẽ lấp đầy mọi khoảng trống, sẽ xoa dịu mọi vết thương trong lòng nó…Nó nghĩ rồi nó sẽ quên anh.
Nó cứ nghĩ, cứ tin tưởng để rồi một chiều không mưa, phút chốc trong tích tắc, nước mắt nó trào ra, lanh nhanh trên má, nh8uwngx tháng ngày qua nó mạnh mẽ bao nhiêu, thì trong giây phút này nó yếu đuối bấy nhiêu.
Một mình lặng lẽ trên con đường, một mình vẫn lặng lẽ dõi theo bóng hình hai người nào đó đang cầm tay chung bước.
Nó đang đau, nỗi đau mà nó đang cố gắng xoa dịu.
Không phải ai cũng có thể làm nó khóc, không phải ai cũng có thể làm nó yêu, cớ sao nó lại chọn anh. Chọn một nơi đến vốn dĩ không bao giờ thuộc về nó. Dù trong những giấc mơi nó cũng muốn ôm anh thật chắt, muốn giữ trái tim kia đừng bao giờ xa mãi.
Anh đi ngang qua đời nó, như những cơn mưa lướt ngang qua hành cây xanh rợn, lá cứ rung rinh rung rinh vui mừng trong hạnh phúc mà đâu hay gió rồi sẽ đi, lá rồi sẽ rụng, sẽ héo úa theo những dĩ vãng nhạt nhòa. Dường như nếu chưa bao giờ từng yêu thương, con người ta sẽ không bao giờ tồn tại cái gọi là cô đơn thì phải. Và đương nhiên nếu không có hạnh phúc người ta đã chẳng sợ nỗi đau như vậy.
Đã từng là của nhau một thời, đã từng nắm tay nhau đi qua biết bao kỉ niệm, để rồi giờ đây bàng hoàng tiếc thay cho nước mắt, tiếc thay trái tim vỡ tan trong tích tắc.
Chút kí ức về nó trong tim anh còn tồn đọng, hay rồi cũng chỉ còn tiềm thức từng quen
Nó lau nước mắt, mỉm cười lướt qua anh, giữa hàng cây xanh ngập nắng. Anh lấy đi của nó một tình yêu để rồi trao tặng nó muôn vàn giọt nước mắt. Nó cho anh niềm vui những phút cô đơn nhất để rồi lấy đi nơi anh chút áy náy trong lòng. Kết thúc cuộc trao đổi này, nó trở thành tỉ phú đau thương còn anh chính là đại gia hạnh phúc.
Liệu nó sẽ còn gặp anh, trong cái thênh thang bao la của biển người giữa phố, tiếc rằng sẽ chẳng thấy nó gào lên điên loạn khi thấy anh hạnh phúc, tiếc rằng nó sẽ chẳng thể diễn đạt hơn được nữa.
Mỉm cười cho qua, cho những giấc mơ êm không còn len lỏi vài giọt nước mắt. Mỉmcười cho qua, để anh thấy nó mạnh mẽ dường nào. Mỉm cười cho qua để nó không thuộc về nơi anh nữa. Mỉm cười cho qua để đêm về hãy khóc!
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
– Đã lâu rồi kể từ ngày ấy, và em biết, em vẫn luôn mỉm cười lướt qua anh, nhưng anh biết không, em vẫn khóc khi nhớ về anh, anh ơi trời đang mưa đấy!
Hoàng Khánh Nhật send to T***