Bà không muốn ông trở lại bình thường???? Trời ơi bà sợ ông lại là người bình thường ư?: “..nào mình, ngoan nào, lại đây. Lại đây cho kẹo. Ừ, đừng khóc. Mệt không. À lại đây cho sờ ti nè, nhanh nhanh..”.
***
Lão ngồi bệt cạnh nhà vệ sinh đếm mớ tiền lẻ vừa mới đi bán về. Lão nhặt tờ tiền rơi vào vũng nước tiểu vợ lão ở nhà đi vệ sinh chảy ra. Lão nhanh nhanh vội vội chùi lên áo, tờ 2 ngàn đã ướt nhàu và nặc mùi hôi. Rồi thấy vợ nhìn, lão ngại hay sao lại vứt đi. Vợ lão chống tay yếu ớt dậy dựa lưng vào bức tường đầy ẩm mốc. Rồi chống 1 tay ra nền nhà, một tay với lấy tờ 2 ngàn chồng vừa vứt đi, tóc bà xõa ra chấm cả vào vũng nước: Sao mình lại vứt đi. Ông ném cả xấp tiền lẻ ra nhà: “Không cần, tiền làm gì, tiền có làm bà sống được đâu, huhu, bà đừng bỏ tôi”. Bà tính lết về phía ông nhưng nửa thân người phía dưới đã bất động. Bà giơ tay vuốt vuốt tóc trước mặt rồi vẫy ông lại: Lại đây, ngoan, mình lại đây. Ông không chịu, cởi nón ném ra nhà tức tối: “Kiêm tiền để làm gì, để mà làm gì khi vợ mình..”. Ông ngồi xõa ra nền nhà đầy nước tiểu, chỉ tay về phía bà: “..khi vợ mình là bà đó, tôi muốn giữ bà bên cạnh suốt đời mà tại saoooooo không được. Huhu. Tiền làm gì, có tích sự gì đâu, khốn nạn, khốn nạn bà ơi”
“Mình…” bà lại dựa lưng vào tường. 2 tay buông lõng trên cái ván gỗ ẩm mốc được trải bằng cái chiếu bạc màu, rách tứ tung. Bà nhìn ông rồi trào ra một giọt nước mắt, thở một tiếng dài vô tận. 2 năm nay từ khi biết bà bị bệnh hiểm nghèo, cộng với những biến tướng thần kinh mà ông đã phát điên, như một đứa trẻ. Vậy mà giờ ông lại nói được những điều này thì ông đã hết bệnh rồi chăng? Nhưng sao bà không vui, mà càng não nề tột độ, tại sao, tại sao?????? Bà không muốn ông trở lại bình thường???? Trời ơi bà sợ ông lại là người bình thường ư?: “..nào mình, ngoan nào, lại đây. Lại đây cho kẹo. Ừ, đừng khóc. Mệt không. À lại đây cho sờ ti nè, nhanh nhanh..”.
2 năm qua, mỗi buổi chiều ông đi bán về, ông ngồi khóc, bà đều dỗ dành như vậy. Dần quen, bà cũng không còn nước mắt. Chỉ mỗi lần chồng chồm tới như một đứa trẻ. Cái thân hình còm cõi tuổi xế chiều của bà lại cuộn lên những tiếng nấc trong lồng ngực, lẫn tiếng của xót xa. Vậy mà giờ đây, ông bình thường trở lại thì bà lại không vui. Bà điên rồi chăng? “Nào, lại đây. Ngoan nào. Ừ, nhanh. Có điên lại không haaaaa?” Bà gào lên trong cổ họng, rồi nằm vật ra giường và ho sặc sụa và khóc. Chiếc quạt máy thổi chiếc áo của bà đang gài cúc dở bay lên. Để lộ cả bầu ngực già nhàu nát úa màu. Bỗng ông lão nhảy cộm lên như một đứa trẻ rồi xấn tới, vàu lấy vàu để ngực vợ mình: “sờ ti, chỉ sờ ti thôi, sơ ti nha mình, hề hề”…
Bà giật mình, cái giật mình đầy tiếng nấc vui, vậy là ông ấy lại điên rồi. Bà chống tay yếu ớt: “Ngoan nào, ngoan nào, đỡ tôi ngôi dậy đã nào” Ông ngoan ngoan đỡ bà dậy ngồi dựa vào tường, rồi ngoan ngoãn gục đầu vào ngực bà: “Khi nào mình đi, đi nhanh rồi về nha mình”. Bà ôm ông, tay xoa lên đầu ông: “ừ, ngoan, tôi đi có mấy ngày thôi, ngoan”. Nước mắt bà lại cố ngoi lên khóe mắt già cỗi để mà trào ra với đời cay nghiệt, rồi tràn cả xuống đầu của ông.
Bà muốn ông cứ mãi là đứa trẻ, vì bà biết rằng ông sẽ không chịu đựng được nếu biết bà vĩnh viễn rời xa ông. Họ, không con cái, gặp nhau giữa đời rồi vá víu vào nhau. Càng lớn càng già đi, người ta càng chua xót trước ly biệt, cứ trẻ con ngờ nghệch cứ điên cứ dại đi sẽ tốt biết vô ngần đúng không? Vì vậy mà bà vẫn bảo với ông sẽ đi xa “vài ngày”. Ông vẫn ngờ nghệch hờn dỗi, nhưng cũng gật đầu đồng ý rồi cười hề hề. Cái gật đầu của một gã già điên trước cát bụi chia ly. Bà muốn yêu ông, thương ông, khát khao ông cho bằng hết cuộc đời thiếu hụt mà mai mốt đây chỉ còn ông ở lại. Bà muốn khóc, muốn cắn xé, muốn băm nát cái thứ gọi là yêu thương ở cõi người mà bà và ông sinh ra rồi thành vợ chồng của nhau.
Bà vẫn ôm ông, vẫn vuốt tóc ông, những giọt nước mắt bà vẫn chảy, ông vẫn hỏi bà giọng đầy hờn dỗi: “..khi nào bà đi, đi nhanh về nha”. Bà vẫn trả lời: “ừ ngoan nào, tôi đi vài ngày thôi”. “Bà đi làm gì, ở nhà với tôi”. “Ừ,Ngoan..”, “Không đi nha, nha”. “Ừ, ngoan…” Giữa cõi duyên kiếp phận gặp nhau rồi thành vợ chồng. Muốn đi cùng nhau cạn kiệt cuộc đời cũng không được. Muốn gọi nhau 2 tiếng “mình ơi” cũng đầy sứt mẻ xót xa. Thế mà ngoài kia bao người vợ người chồng vẫn phản bội nhau và đi hoang phí yêu thương, tệ bạc. Là sao?
Lão đã ngủ trên ngực vợ, ngoài trời tối và mưa. Căn phòng 8m2 của vợ chồng lão đông đặc mùi đời, một thứ đời rất lạ, rất quen.
___
Cù Lú
[23h49, 27/12/2016. Sài Gòn. Viết cho ông lão mù cuối phố]