(truyenngan.com.vn – Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn “Tháng năm không ở lại”)
Sau này khi nhắc lại chuyện đó mấy thằng lại gãi tóc, gãi tai trông có vẻ còn ngượng hơn bọn con gái chúng tôi ngày xưa.
***
Thời tiết tháng Mười đang rất đẹp, đã qua những đợt nắng mưa thất thường từ lâu. Sáng sớm trời còn hơi se lạnh nữa quả là rất đẹp cho những chuyến đi dã ngoại. Nhưng thật sự là sẽ chẳng có chuyến dã ngoại nào được diễn ra cả, đang giữa học kì và bài vở đã chồng chất. Ngoài giờ học chính khóa ở trên lớp ra khối 11 chúng tôi phải tham gia các hoạt động ngoại khóa ở trường nữa. Trong tháng mười sẽ có một ngày lễ lớn, đó là ngày 20-10 ngày phụ nữ Việt Nam, với bọn nữ sinh chúng tôi thì ngày đấy cũng chả có gì đặc biệt cả. Nhưng với các cô giáo ở trong trường thì đó là cả một đợt thi đua, chúng tôi phải tổ chức các hoạt động văn nghệ để cùng các cô giáo chào đón ngày lễ này.
Khi mà chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày 20-10, lớp tôi đã bắt đầu “xì xạo” chả là các bạn nữ đang cố”gợi ý” để các bạn nam tặng quà. Cái Dung ruồi người bé tí đen đen mà to mồm nhất lớp, bỗng lớn tiếng oang oang trong một giờ ra chơi. Thực ra nó đang cãi nhau với thằng Cường trâu về cái chủ đề 20-10:
– Phụ nữ, con gái thì có gì mà khác nhau? Các cô, các mẹ được tặng quà thì sao bọn con gái chúng tôi không được?
– Ngày đấy chỉ dành cho phụ đã có chồng con thôi!
– Vậy á, trường mình có đến nửa tá cô giáo chưa chồng con đấy thì sao?
Cường bỗng im một lúc, chắc nó đang nghĩ câu trả lời mà chả hiểu hai đứa chúng nó bắt đầu cái chủ đề này từ lúc nào và như thế nào nữa. Cuối cùng thằng Cường trâu chép miệng, ném ra một câu khiến cái Dung đen ngượng chín mặt.
– Đúng cái đồ con gái, thế ra tóm lại là mày cũng muốn được tặng quà chứ gì?
Bọn con trai lớp tôi được cái đẹp trai nhất khối, học giỏi nhất, chu đáo nhất mà cũng nghịch ngợm và vô tâm nhất. Chúng nó hay tổ chức sinh nhật cho các bạn gái theo tháng, chưa bao giờ quên tặng quà và tổ chức văn nghệ vào những ngày lễ như giáng sinh, ngày 8-3, 14-2… Nhưng vào những buổi lao động ở trường chẳng bao giờ chúng nó khiêng vác gì, chỉ toàn đứng quây ra nói chuyện, tán phét. Nhiều thằng đến lớp chỉ biết giành giật quà ăn vặt của đám con gái, trộm vở bài tập về nhà của các bạn nữ đem chép để chống đối giáo viên. Và có những ngày lễ chúng nó cũng cố tình quên đi như ngày 20-10, Tết trung thu chẳng hạn Tóm lại là bọn nó mà đã tỏ ra chu đáo thì hết sức chu đáo, con nếu đã vô tâm thì vô tâm hẳn.Thực ra thì đâu chỉ có mỗi con Dung ruồi, hai mươi hai đứa con gái lớp tôi ai cũng mong được tặng quà vào 20-10 cả. Cho dù nó có là ngày lễ mà tuổi chúng tôi “chưa phù hợp để nhận quà” như thằng An Huy lớp trưởng bảo.
Thằng Hùng béo, Phong và Tùng là ba thằng con trai vô tâm nhất lớp tôi. Chả biết thế nào mà cả ba thằng ấy đều cùng ở một nhóm, nhóm 7 tổ ba. Hồi đó thầy giáo chủ nhiệm chia lớp thành ba tổ, mỗi tổ lại thành ba nhóm học tập để giúp nhau học hành. Mỗi nhóm gồm hai bàn, thế là tôi và bốn đứa con gái nữa cũng với ba thằng Hùng béo, Phong và Tùng cùng chung một nhóm. Ngồi cùng với ba thằng vô tâm, kiệt sì bọn con gái trong nhóm cũng chả bao giờ dám hy vọng được chúng nó tặng quà vào ngày phụ nữ Việt Nam. Vì cũng biết trước là thế rồi nên cũng chẳng có đứa nào ho he, gợi ý gì. Suốt cả một tuần chúng tôi vẫn cứ đi học đều đều, đi cổ vũ cuộc thi đấu bóng chuyền cho các cô giáo. Lớp chúng tôi lại được phân công nhiệm vụ trình diễn đến ba tiết mục văn nghệ để khai màn ngày lễ trao giải đợt thi đua 20-10 của nhà trường nữa. Thầy Hải chủ nhiệm lớp chúng tôi hồi đó nhiệt tình lắm, luôn nhận rất nhiều nhiệm vụ của nhà trường về bắt chúng tôi làm hết.
Vì quá bận rộn nên hầu như mọi người đã quên đi cái vụ 20-10 với cái chuyện tặng quà với chả nhận quà đi rồi. Ngày 20-10 đến đúng vào thứ hai, đầu tuần các tiết học vẫn diễn ra như bình thường. Sau khi các cô giáo vào lớp thì lớp trưởng đại diện đứng lên chúc và tặng hoa rồi cô giáo miễn cho kiểm tả bài đầu giờ, rồi lớp vào học. Các thầy cô giáo và học sinh đều hồi hộp vào buổi văn nghệ và trao giải đợt thi đua 20-10 sẽ diễn ra vào chiều hôm đó. Ngày hôm đó ba thằng con trai ở nhóm tôi đều đến muộn, thằng Phong đến trước nó ngồi gục mặt xuống bàn thở chẳng ra hơi nữa. Hình như nó vừa chạy thục mạng, mà đúng thế thật nó bảo vừa đuổi theo chiếc xe bus từ nhà đến tận trường. Chắc cũng phải đến bốn năm cây số là ít, ở thị trấn của tôi hồi đó xe bus không nhiều, để lỡ một chuyến thì bạn phải chờ một tiếng sau mới có chuyến xe tiếp theo. Tiết học đầu tiên vào lớp được mười lăm phút thì thằng Hùng mới ló mặt ra, trông cũng mệt không kém. Và hết tiết thì thằng Hùng béo mới lật đật đi vào, cả lớp đều ngạc nhiên chả hiểu vì sao. Từ khi thằng Hùng vào lớp chúng tôi nhận thấy có một mùi hương gì rất thơm mát phảng phất khắp lớp.
Tôi nghe mang máng ở góc lớp có đứa bảo là chắc thằng Hùng béo vừa ăn trộm nước hoa của mẹ nó để xịt thử. Cả ba thằng cứ thậm thò thậm thụt, chả biết là chúng nó có chuyện gì. Năm đứa con gái chúng tôi ở trong nhóm đang bực chúng vì chúng nó đi hoc muộn làm cả nhóm bị trừ điểm thi đua nên cũng chả thèm hỏi han gì. Hết giờ ra chơi tiết hai, thằng Hùng mở cặp ra và tặng năm đứa con gái trong nhóm mỗi đứa một gói quà nhỏ xinh. Trông hình như là chúng nó tự gói vì nó cũng không được gọn gàng cho lắm, thằng Phong cũng mở túi phát thêm cho mỗi đứa một nhành Táo có một quả Táo đỏ treo lắc lỉu , cuối cùng là thằng Tùng cũng lôi ra năm cái thanh kẹo kéo to gần bằng cổ tay người lớn vậy. Ôi, năm đứa con gái nhóm 7 chúng tôi ngạc nhiên, xúc động đến muốn khóc ra thôi. Trừ tôi ra bọn cái Vân, Vy, Hà, Cát đều hò hét vì sung sướng cứ y như là từ nay về sau chúng nó sẽ không bao giờ nó ba thằng kia là ba thằng ki bo nữa vậy. Thực ra tôi cũng xúc động đến không thể nói được từ nào, năm đứa chúng tôi là năm đứa duy nhất trong lớp có quà 20-10 thì phải. Lần này quả là ba thằng kia đã chơi “trội” thật, thằng An Huy lớp trưởng chỉ nói đúng một câu: “ba thằng mày được”.
Chúng tôi không mở món quà đó ra ngay tại lớp dù rất hồi hộp, kệ những đứa khác cứ giục. Tan học xong cả năm đứa kéo nhau ra quán nước bà Năm, lúc này cả năm đứa đồng loạt đem gói quà ra mở trong một nỗi niềm hồi hộp khôn tả. Vì chuẩn bị quà cho chúng tôi mà ba thằng Hùng béo, Phong và Tùng đã đi học muộn. Thằng Hùng béo mắt sưng húp, sưng híp vì nghe đâu nó thức trắng đếm để làm công tác gói quà sau khi đã giải quyết xong đống bài tập về nhà chồng chất. Chúng tôi hít hà mãi món quà được tặng, hình như bên trong đã được xịt nước hoa cẩn thận, thơm quá. Cả năm đứa chụm đầu vào đoán, cái Vân bảo:
– Cầm lên không nặng lắm, tao nghĩ đó là cái khăn.
– Cũng có thể là dây buộc tóc – cái Vy đoán mò
– Sao chúng nó không mang ra ngoài cửa hàng đồ lưu niệm để người ta gói cho, vừa đẹp lại đỡ vất vả nhỉ? – Cái Cát nhóm trưởng thắc mắc, sau khi đã nhìn ngắm kỹ năm gói quà hơi méo mó. Và cái Hà liền lên tiếng:
– Thì chắc chúng nó muốn làm tăng giá trị của quà ấy mà, thế nó mới chân thành chứ.
Thật sự là món quà ba thằng kia tặng chúng tôi rất đáng yêu, quả Táo vẫn còn nguyên trên cành là thằng Phong phải dậy thật sớm xuống nhà bác nó ở cuối thị trấn lấy về. Nó đã rất cố gắng xếp gọn chúng vào trong cái ba lô to đùng, để khi chạy mà không làm hỏng những nhành Táo ở trong. Còn năm cây kẹo kia là kẹo dừa kéo, nó chỉ nên ăn ngay sau khi làm thôi để qua một ngày là nó cứng vào đâu có ăn được. Chắc thằng Tùng cũng đã phải dậy sớm để ghé qua chợ mua mấy cái đó cho chúng tôi. Mà nó dậy sớm thế nhưng bác làm kẹo có dậy sớm cho đâu. Chúng nó bận thế mà vẫn chuẩn bị quà cho chúng tôi chu đáo thế này làm chúng tôi cảm động lắm. Chúng nó đã tâm sự với mấy thằng ở lớp về quá trình chuẩn bị và chúng tôi đều được mang máng nghe kể lại, thật là những thằng bạn tốt.
Chúng tôi nâng niu những món quà đó và từ từ mở hộp quà của mình ra, cả năm đứa đều im lặng, mặt hơi đỏ hoặc đỏ bừng khi nhìn thấy món quà ở bên trong. Cái Vân bảo sẽ đem trả lại, nhưng Cát ngăn lại bảo dẫu sao đó cũng là “tấm lòng” của chúng nó. Cái Hà bỗng phá lên cười, và cả năm đứa chúng tôi cũng cùng cười sặc sụa, chúng tôi đã hiểu vì sao thằng Hùng lại đợi cho bố mẹ nó đi ngủ mới gói quà, nó cũng không dám mang ra ngoài cửa hàng lưu niệm để nhờ người ta gói hộ. Trách nào ở lớp ba thằng Hùng béo, Phong và Tùng cứ bị mấy thằng khác hỏi: “Mười nghìn ba cái hay năm cái đấy?”, “Chúng mày mua ở chợ cóc chứ gì, mẹ tao bảo năm cái là mười lăm nghìn”… Hóa ra bọn nó đang nói về món quà của chúng tôi. Món quà được gói trong những chiếc hộp nhỏ xinh ấy là những chiếc quần nhỏ của con gái, năm đứa mỗi đứa được tặng một màu dù kiểu của nó giống nhau. Chúng tôi thật sự đã ngượng chín mặt khi nhận được chúng vì với tuổi của chúng tôi hồi ấy món quà kia quả có phần hơi tế nhị một chút. Mấy đứa đều thấy rằng thật may khi chúng tôi không mở quà ngay tại lớp, rõ ngại thật đấy.
Đúng là mấy thằng nghịch ngợm thích trêu người, nhưng chúng tôi biết là chúng nó có những ý nghĩ hết sức trong sáng. Sau này khi nhắc lại chuyện đó mấy thằng lại gãi tóc, gãi tai trông có vẻ còn ngượng hơn bọn con gái chúng tôi ngày xưa. Ngày đó chúng nó đã hết sức đau đầu khi phải nghĩ ra món quà để tặng chúng tôi. Không tặng thì thấy bứt rứt, sợ đến khi kiểm tra chúng tôi không cho chép bài và nghe đâu chú thằng Hùng béo đã gợi ý và đi mua quà giúp. Mấy thằng còn lại thì kiếm vật liệu cho thằng Hùng gói quà. Nhà chú của Hùng béo bán mấy thứ ấy ở chợ đầu mối trong thị trấn, đúng là một món quà để đời.
Hoa Thược Dược