Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại gần nhìn vào trong…thì….
***
Khang đến nơi lúc chiều muộn, cơn mưa mùa hè đổ xuống bất chợt khiến con đường đi trở nên trơn trượt, đi được một lát anh dành phải tháo đôi giày tây ra, bấu những ngón chân xuống bùn. Lúc đầu anh còn hơi nhăn nhó vì lòng bàn chân chạm vào những viên đá cuội sắc cạnh, nhưng cảnh vật xung quanh khiến anh mải mê đến quên cả sự đời. Cơn mưa làm bật lên cái vẻ mát mẻ, êm ả của vùng đất ngoại ô này, hai bên đường cây xanh um đôi lúc còn có những cây ăn quả trĩu đầy trái, dây hoa dại leo lên vạt đường nở hoa rực rỡ. Anh không biết đó là hoa gì, đóa hoa màu tím nhạt với những cánh mỏng manh, thân dây leo xanh như những đường gân trên cổ tay người, quấn chặt lấy mọi thứ mà nó gặp. Trên cành cây còn có tiếng chim hót líu lo, anh vui vẻ huýt sáo đáp lại, cảm thấy mọi cực nhọc trên hành trình đến đây dường như tan biến.
Ngôi nhà đã hiện ra trước mắt Khang đúng như lời bà chủ nhà miêu tả. Ngôi nhà gỗ xây theo kiểu xưa, lợp ngói, mái ngói đã ngả màu rêu xanh theo thời gian. Bờ tường cũng vậy, từng mảng gổ loang lỗ rêu và nấm mốc, những dây thường xuân xanh bò dài chằng chịt khắp nơi như tăng thêm vẻ cổ kính của ngôi nhà. Khang đưa tay gạt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, nhìn quanh quất xung quanh, nắng chiều sắp nhạt. Tra chìa vào ổ khóa, cái ổ khóa hoen rỉ, ẩm ướt vì lâu không có hơi người. Cánh cửa gổ nặng nề mở ra rít lên kèn kẹt. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi Khang, trong ánh sáng lờ mờ Khang cố đi tìm công tắc điện, sau một hồi mò mẫm, ánh sáng cũng được bật lên, thứ ánh sáng vàng khè từ bóng đèn cũ bám đầy mạng nhện nhưng làm cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Sau hơn nữa tiếng đồng hồ loay hoay, anh cũng tìm được nơi để hành lý và thu dọn một chổ ngủ qua đêm nay, xong những chuyện đó thì anh cũng đã mệt bã cả người, may mắn là còn mấy cái bánh anh mua trên đường đến đây để ăn tạm cho đở đói. Khang mang ghế ra ngồi trước cửa nhà, sẳn hít thở khí trời vừa thong thả ăn. Lúc này bóng tối đã len lén mò đến những gốc cây, chẳng bao lâu nửa màn đêm sẽ bao trùm mọi vật. Cảnh chiều mưa ở đây ảm đạm, râm ran tiến côn trùng kêu lẩn trong tiếng ếch nhái ộp ạp càng làm anh thêm buồn, anh liền đứng dậy hít một hơi thật sâu. Chợt một cơn gió lạnh thổi từ phía sau khiến anh chợt rùng mình. Cánh cửa rít lên kèn kẹt. Ngoài kia trời tối đen tự lúc nào.
Ngôi nhà có ba gian rất rộng rãi, ngoài gian chính phía trước thì hai gian phụ nhỏ hơn liền sát nhau, Khang thấy gian giữa có đầy đủ vật dụng cần thiết như giường tủ lại thoáng mát dùng để ngủ thì vừa ý lắm, còn gian cuối cùng thì được khóa lại cẩn thận, nhưng cánh cửa gổ cũ không còn chắc chắn, anh ghé mắt nhìn vào thì thấy phía trong tối om, lờ mờ giữa phòng có đặt một cái bàn khá to. Anh thấy lạ là sao bà chủ nhà không đưa anh chìa khóa căn phòng này. –” Thôi kệ! Anh nhủ, dù sao hôm nay cũng mệt lắm rồi, đến mai ta hãy tìm cách mở cửa xem”. Anh thu xếp nhanh chóng hành lý rồi đi nằm, sự mệt mỏi của một chuyến đi dài đáng lẽ sẽ khiến anh ngủ ngay nhưng anh cứ trằn trọc không yên, không hiểu sao anh linh tính có điều gì đó kỳ lạ lắm ở ngôi nhà này, ngôi nhà tuy cũ nhưng còn khá đẹp và vững chãi, vườn tược rộng rãi vậy mà bà chủ nhà bán với cái giá quá rẻ mạt. Anh gặp may chăng? Nằm miên man suy nghĩ đến khi nhìn lại thì đồng hồ đã quá nữa đêm. Anh định bụng chợp mắt thì chợt….trong đêm có tiếng gì đó sồn sột.. sồn sột…” Tiếng gì vậy nhỉ?” Anh chú ý lắng tai nghe, tiếng động chợt im bặt, anh tưởng mình nghe lầm thì đột nhiên tiếng đó lại nổi lên sồn sột..sồn sột…càng lúc càng rõ. Trong đêm khuya, lúc này bổng dưng tất cả đều yên lặng như tờ chỉ có tiếng động đó, nghe như tiếng cào móng tay vào vách gỗ sồn sột…sồn sột… Khang nhổm người dậy, tỉnh ngủ hẳn, rõ ràng tiếng đó phát ra từ phía bên kia tường, ở căn phòng bị khóa, anh bước đến áp tai vào tường, chợt một tiếng thét chói tai vang lên như xé toạc màn nhĩ của Khang, anh thấy mắt mình hoa lên, Khang lảo đảo lấy tay ôm đầu bước ra gian ngoài, chân anh bổng giẫm phải thứ gì nhơn nhớt, anh cúi đầu xuống nhìn, ánh đèn vàng vọt hắt lên… anh hoảng kinh thét lên, máu, máu chảy ra từ xác của một cô gái tóc dài nằm sóng soài trên nền nhà loang lỗ, khuôn mặt bê bết máu và hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Tim Khang như ngừng đập vì kinh sợ, anh thét lên đầy hoảng loạn.
Khang choàng dậy, thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm ướt hết cả áo, anh dáo dác nhìn quanh. Thì ra anh vừa nằm mơ, trời đã sáng tự bao giờ. Nhưng giấc mơ thực quá, tim anh vẩn đập dồn dập, sự sợ hãi vẫn còn, đây là lần đầu tiên anh mơ thấy ác mộng đáng sợ đến vậy. Có lẽ nào vì mình mệt quá nên mới mơ thấy vậy? Hay là…?
Ngày hôm đó Khang dành cả buổi sáng để liên lạc với bà chủ nhà nhưng không được, bà ta tắt máy, con cháu và người thân cũng không biết bà ta đi đâu sau khi nhận số tiền nhà của Khang. Anh mệt mỏi tắt điện thoại, nhớ lại vẻ mặt mừng rỡ khác thường của bà ta khi Khang đồng ý mua nhà. Anh quyết định đi thăm hỏi xung quanh xóm, vừa để làm quen hàng xóm, vừa hỏi thăm về ngôi nhà mình đang ở. Giờ anh mới nhận ra ngôi nhà tách biệt một đoạn khá xa với những nhà khác trong xóm, do vườn cũng rộng hơn. Mọi người ở vùng này cũng khá thân thiện, họ đều là những người lao động nghèo đã ở đây từ lâu nên khi biết anh từ nơi khác đến thì họ đều rất vui vẻ. Chỉ có đều là khi nghe anh nói là đang ở căn nhà đó thì họ trở nên kỳ lạ, trong ánh mắt ai cũng có vẻ sợ sệt. Sau một lúc chẳng hỏi được gì ngoài việc ngôi nhà đã bị bỏ hoang lâu nay anh dành mua chút đồ ăn rồi trở về nhà. Việc đầu tiên anh làm là mở cửa căn phòng đó. Chỉ vài nhát búa là ổ khóa bị bung ra. Trong phòng chẳng có gì ngoài gạch ngói cũ và một mớ bàn ghế gãy chân, phía trong cùng có một cái rương khá to, mục nát, cũ kỹ. Chợt có tiếng động, anh ngẩn phắt lên nhìn, trên kèo nhà, một con mèo đen to giương cặp mắt sáng quắc nhìn anh.
Bỗng anh nghe có tiếng ai gọi trước nhà. Tiếng con gái, trong trẻo và êm tai. Khang bước ra hiên. Trong nắng chiều trong suốt xiên qua mái nhà, qua những dây thường xuân xanh biếc, màu áo lụa dịu dàng ôm khít lấy thân hình mong manh thiếu nữ, mái tóc dài mượt đen nhánh xõa xuống bờ vai tròn nổi bật làn da trắng nuột, cô gái ngước nhìn Khang, đôi mắt to đen láy. Anh ngẩn ngơ, không ngờ ở cái nơi quạnh quẽ này lại có một nhan sắc đẹp đến vậy. Chốn thành thị mà anh mới rời bỏ đông đúc là thế mà chưa từng thấy ai đẹp như cô gái này. Thấy anh cứ nhìn trân trân, cô gái e thẹn cúi đầu, đôi môi đỏ khẽ cười càng tăng thêm vẻ kiều mị của cô. Khang lúng túng:
– Cô là…
– Em là người ở đây, cô gái đưa tay vuốt tóc , những ngón tay trắng xanh nuột nà. Em thấy có người mới vào ở nên vào chào anh một tiếng. Cô nhìn vào tay đang cầm búa của anh. Anh đang bận à?
– À…không, không bận…tôi làm xong rồi…anh thấy đột nhiên mình trở nên lắp bắp. Mời…mời cô vào nhà chơi…
Cô gái nhẹ nhàng bước lên thềm, ngồi vào cái ghế Khang mới vội vã mang ra, đoạn anh ngồi xuống bối rối
– Tôi mới đến hôm qua nên nhà cữa còn bề bộn lắm cô cứ ngồi tạm đây ta nói chuyện, cô đừng phiền nhé!
– Anh khách sáo quá, không sao đâu ạ! Em tên là Duyên, anh tên Khang phải không?
Khang ngạc nhiên
– Sao cô biết tên tôi?
Cô gái nhẹ nhàng:
– Anh cứ gọi em là Duyên, em nghe mọi người gọi tên anh nên biết.
– À! Ra thế. Cô Duyên có vẻ biết nhiều người ở đây nhỉ
– Biết chứ anh. Em là người ở đây mà.
– Vậy cô có biết người chủ trước đây của ngôi nhà này không? Tôi nghe nói đã lâu không ai ở đây.
– Đúng rồi, lâu rồi không ai dám ở đây?
– Không ai dám à? Vì sao?
– Vì…
Cô gái chợt cúi đầu, lại cái vẻ sợ hãi mà anh gặp từ sáng đến giờ. Bất chợt cô nói nhỏ, tiếng nhẹ như gió thoảng, lạnh lẽo và khô khốc:
– Vì ở đây có ma…
Đột nhiên tiếng cửa sổ đánh sầm phía sau lưng khiến Khang giật nảy người. Cô gái ngẩn mặt lên, một luồng điện như chạy dọc sống lưng Khang, là đôi mắt đó…
Giọng cô vẩn đều đều vô cảm:
– Lúc trước ở đây, ngay tại ngôi nhà này có một cô gái bị giết chết. Không ai biết cô ta chết như thế nào. Chuyện xảy ra vào một đêm mưa gió, người ta không tìm thấy xác cô, chỉ thấy ở đó…cô gái từ từ đưa tay chỉ vào trong nhà…dưới sàn nhà có rất nhiều máu. Khang thấy mồ hôi bắt đầu chảy trên mặt mình, đôi mắt cô gái nhìn anh trừng trừng… oan hồn cô vẩn chưa được siêu thoát nên vẩn còn lẩn quất đâu đây. Từ đó, chẳng ai dám vào ở đây, vì đêm đêm họ thường nhìn thấy bóng một người con gái…và những tiếng động quái lạ…
– Me..eooo…oooo!!!
Tiếng mèo gào lên ai oán, Khang nhổm người dậy kinh hải. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, dưới ánh chiều trông cô giờ đây tái nhợt và xanh xao như một xác chết đang tiến lại gần anh.
Cô gái bật cười khanh khách. Khang ngỡ ngàng, thì ra cô đang trêu anh. Nhưng tim anh vẩn còn đập dồn dập, Duyên vừa cười vừa đưa tay lên lau nhẹ những giọt mồ hôi trên trán anh, Khang tần ngần nắm lấy bàn tay cô, bàn tay mềm mại và lạ lùng sao nó lạnh ngắt.
Lúc tiển cô ra ngõ, cô gái cúi xuống ngắt một bông hoa dại. Anh nhìn cô, nhận ra trong lòng mình có một sự êm đềm quyến luyến.
Tối đó, Khang đi ngủ sớm, nhưng vẩn như đêm qua anh cứ nằm trằn trọc mãi, cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô gái và câu chuyện đáng sợ kia cứ ám ảnh tâm trí anh. Nhan sắc dịu dàng của cô không khỏi khiến Khang mơ màng, Duyên, phải chăng cuộc đời đưa đẩy anh gặp cô cũng là duyên?
Đến nữa đêm, không khí oi bức khiến Khang bật dậy, anh châm thuốc hút rồi mở toang cửa sổ cho thoáng. Đột nhiên anh lắng tai nghe, tóc gáy dựng đứng lên vì tiếng động đó, lần này anh nghe rất rõ, đó là tiếng móng tay người cào vào gỗ sồn sột, tiếng đó vang trong đêm khuya thanh vắng, mà lại ở rất gần Khang, phía bên kia căn phòng. Nỗi sợ không thắng nổi sự tò mò, Khang bước đến mở toang cánh cửa, lạ thay, căn phòng kín đầy gió lạnh thốc vào mặt anh. Choáng váng, anh định thần nhìn thấy nắp chiếc rương bật tung, anh tiến lại gần nhìn vào trong…thì….một bóng đen lao vụt vào người anh, Khang tối tăm mặt mũi chới với ngã ngữa xuống sàn, lại con mèo đen nhìn anh bằng đôi mắt xanh lè phóng ra phía cửa, anh nhìn theo bóng nó rồi chợt ú ớ, phía cửa, trong ánh sáng mờ mờ, hiện ra hình bóng một cô gái xõa tóc, một ánh chớp lóe lên, hiện ra khuôn mặt cô gái trắng bệch,…là Duyên. Cô từ từ đi ra phía cữa lớn, Khang thở hổn hển, gom hết sức bình sinh trấn tĩnh lại, anh nhổm dậy đi theo bóng cô gái ra phía cữa, cái bóng đó đi như bay trên mặt đất, Khang cứ nhìn màu áo trắng mà đi theo, chính anh cũng không biết tại sao mình lại theo cô dù chân anh cứ ríu lại với nhau, vướng vào những dây leo và gốc rễ, khiến anh vấp té mấy lần. Đến bờ cái ao lớn sau nhà, Duyên đứng lại, nhìn chằm chằm xuống ao, trời đang có dông, gió thổi ù ù qua tai, thổi tung lá cây rơi xào xạc bay quất vào mặt Khang. Anh cố mở mắt, kêu:
– Cô Duyên.
Cô gái từ từ quay lại, chớp lại lóe lên, trên khuôn mặt tái nhợt ánh mắt chứa đầy vẻ ai oán thê lương…rồi ngã người xuống ao, mất hút. Khang hoảng hốt lao đến nhưng chẳng thấy gì, mưa đổ xuống như rút, mọi vật trở nên tối sầm.
Tiếng mèo kêu văng vẳng bên tai làm Khang tỉnh dậy, anh giật mình nhìn thì thấy đang nằm trên giường, quần áo ướt đẩm, dính đầy sình bùn lẩn lá cây, người nóng ran, đầu thì đau buốt. Anh thở hắt ra, mọi việc đêm qua, là mơ hay thực? Ánh mắt của Duyên cứ ám ảnh lấy anh. Khang lảo đảo đứng dậy, anh đang lên cơn sốt,mắt cứ hoa lên, vịn tường lần qua căn phòng, nắp chiếc rương đã đóng lại tự lúc nào, anh đưa tay mở nắp lên, phía trong trống rổng, chỉ có lớp mạt gổ dùn lên dưới đáy. Khang ngồi khụy xuống sàn, thở hổn hển vì mệt, chợt ánh mắt anh nhíu lại, anh đưa tay sờ vào lớp gổ phía dưới nắp rương, nơi đó có những vệt dài, chằng chịt hằn lên lớp gỗ cứng, anh lặng người, nhớ lại nghe tiếng cào sồn sột trong đêm. Phải chăng cô gái đã bị mang bỏ vào đây, và trong cơn tuyệt vọng, cô đã cố tìm cách thoát ra khỏi cái nơi tối tăm này. Bất giác nhìn xuống, anh trợn trừng mắt hét lên rồi ngất lịm, phía dưới, trong lòng rương, Duyên đang nằm cứng đờ.
Cơn sốt cao làm Khang mê man cả ngày, trong cơn mê sảng Khang nhìn thấy anh đang đi trên con đường quê đầy hoa dại, nắng chiều lấp lánh trên những tàn cây xanh. Màu hoa tím ngan ngát vệt vào chân quấn quýt. Có tiếng người gọi tên anh thật dịu dàng, Khang ngoái nhìn, Duyên dứng e ấp trong nắng, màu áo lụa trắng ánh lên sáng bừng khuôn mặt đang mỉm cười như hoa. Anh thấy thân thuộc vô cùng nụ cười đó. Cô chạy đến nắm tay anh, họ cùng nhau đi dạo trên con dường dài, Khang cúi xuống ngắt một bông hoa tím cài lên mái tóc Duyên, cô nhìn anh âu yếm….đưa tay áp vào mặt Khang. Anh rùng mình, bàn tay cô lạnh ngắt.
Khang mở mắt nhìn, trước mắt anh nhạt nhòa màu áo trắng của Duyên, và khuôn mặt cô thật buồn, anh đưa tay nhưng ánh mắt đó ngày càng xa….
Ngay chiều hôm đó Khang đi vào xóm, anh nhờ vài người đàn ông đi theo mình vào cái ao phía sau nhà. Đến chổ gốc cây nơi anh nhìn thấy Duyên ngã xuống. Khi những nhát cuốc lật tung đất lên để lộ những khúc xương trắng, lẩn trong mớ vải trắng mục nát. Anh chợt như cảm thấy có tiếng thở nhẹ nhàng phía sau tai.
Tối hôm đó, Khang ngồi đợi, đến nữa đêm, đến sáng, mọi thứ xung quang đều yên lặng.
Vài ngày sau, lúc dọn dẹp nhà, anh tìm được vài món đồ cũ, trong đó có một quyễn sổ nhỏ, giấy ố vàng, được nhét sâu trong góc tủ, lần giở ra những dòng chữ nhỏ, nhật ký của Duyên. Hồng nhan bạc mệnh, Duyên mồ côi từ bé, cô gái tìm được một tình yêu thật đẹp, nhưng rồi chồng của cô bị tai nạn chết ở một nơi xa. Cô gái đau khổ dành sống một mình trong ngôi nhà này, ngôi nhà chồng cô mua dành cho cô. Tháng ngày sau khi chồng cô mất là những dòng chữ nhòe nước mắt nhớ thương về những kỷ niệm vợ chồng. Và cả những bất an, lo lắng về một tên ác ôn trong xóm hay đến dụ dỗ cô. Trang cuối cùng kết thúc đầy những lo sợ.
– Me…eoooo….!!
Khang giật mình đánh rơi quyễn sổ, trong đó rơi ra một bức hình cũ. Con mèo đen từ đâu xuất hiện chạy đến dụi vào chân anh. Khang cúi xuống nhặt lên xem. Phía sau có dòng chữ: Kỉ niệm ngày cưới. Ngày….tháng…năm….Trong hình là Duyên rạng rỡ cạnh chồng. Khang chết lặng, chồng Duyên, khuôn mặt đó, giống anh như hai giọt nước.
Hoa tím nở đầy trên mộ Duyên, buồn như cuộc đời cô gái bạc mệnh. Khang cố công tìm hiểu thì biết gã đàn ông mà Duyên sợ hãi đó đã có kết thúc rất đau đớn, hắn tự dưng điên loạn rồi tự cắt cổ chết trong cơn điên. Ác giả ác báo chăng? Còn về phần Khang, Duyên đối với anh không chỉ là một cái tên…