Có lẽ anh cũng hiểu tôi không hề cảm nhận được những gì anh làm, anh cũng quá mệt mỏi vì sự vô cảm của tôi trước mọi nỗ lực của anh. Anh đã từ bỏ tôi cũng vào một ngày mưa tầm tã.
***
Mưa, là một từ không mấy được yêu thích của mọi người, nhưng với một số người có tâm hồn nhạy cảm như tôi, thì Mưa là một cái gì đó rất gợi, gợi một nỗi buồn, một kỷ niệm xa xưa, một chút vui, một thoáng nhớ, và một khoảng lặng giữa cuộc sống bộn bề.
Đêm nay, cũng là một đêm mưa rả rich, mưa không nặng hạt, nhưng dài lê thê, và lạnh buốt tâm hồn. Tôi chạy xe rảo trên đường phố thưa người, gió ù ù bên tai, mưa rơi ướt khuôn mặt. Chắc ai đó nhìn tôi thương hại, có lẽ một vài người thấy tôi không bình thường vì mưa không lo về mà còn đi chậm như ngắm cảnh. Thật vậy, tôi muốn cảm nhận mình trong mưa, muốn gột sạch những nỗi buồn của hiện tại và quay về với quá khứ yên bình. Tôi chọn cho mình một quán cà phê khá lãng mạn. Bước lên thềm là cánh cửa kính màu trắng, trang trí một vòng hoa giáng sinh, bên trong là một không gian tối, đèn vàng ấm cúng với những chiếc bàn nhỏ, những giá sách và một cây dương cầm. Trên mỗi bàn có một ngọn nến và một bông hoa thả nổi trong chậu nước rất đẹp. Tôi chọn cho mình một góc yên tĩnh gần cửa sổ để thỏa sức ngắm mưa. Tách cà phê sữa nóng, khói nghi ngút, như xoa dịu cái lạnh trong tôi. Tâm hồn tôi dường như đọng lại, qua ô cửa tôi nhìn những vũng nước đọng tí tách những bong bóng chợt nổi rồi chợt tan, vỡ vụn, những ngọn đèn vàng leo lét soi rọi vô số hạt mưa li ti, mắt tôi nhòe dần nhòe dần, tôi chìm vào quá khứ.
Ngày đó, tôi chỉ là một cô bé ngốc, chưa hề có tình yêu và cũng chưa ai thích tôi, cuộc sống của tôi khép kín, có lẽ tôi ít nói và rất đỗi bình thường nên không gây được chú ý với bọn con trai mới lớn chỉ biết yêu cái đẹp. Nhiều lúc tôi cũng ganh tỵ với mấy đứa có “bồ”, được yêu thương thích thật. Như mọi ngày, tôi cứ là tôi, sống mơ mộng trong nhút nhát và lặng im làm mọi thứ mình thích, tôi đâu biết có ánh mắt nào đang dõi theo tôi.
Một ngày cuối đông mát mẻ, tôi nhận được cái nắm tay đầu tiên của người ấy, nghe người ấy thao thao bất tuyệt về khoảng thời gian quan sát tôi, tôi đã có những hành động ngốc nghếch như thế nào. Tôi chỉ biết đỏ mặt, tôi không ngờ mấy trò vớ vẩn tôi làm để tiêu khiển lại trở nên dễ thương trong mắt người ta đến vậy, tôi thích đi dạo quanh sân trường đếm lá vàng rơi, tôi thích ngồi ghế đá đánh đu chân rồi ngửa mặt lên ngắm mây trời, tôi còn thích nói chuyện với cả mấy con kiến…eo ôi xấu hổ. Nhưng ấy nói tôi trong veo, nhìn vào chỉ thấy yêu đời và muốn được chở che. Tôi tự hỏi một đứa bất bình thường như mình mà cũng có người yêu ư, tôi từ chối, trong lòng cũng thấy tiếc.
Thế là bắt đầu những ngày anh ấy theo tôi quyết liệt, anh giúp tôi trong mọi việc, anh phá vỡ cái thế giới tự kỷ của tôi, anh xen vào cả những lúc tôi tự chơi đùa với bản thân mình, anh nói” Sao nguyên anh đẹp trai thế này mà em không chơi, em lại đi trò chuyện với lũ kiến không biết em đang nói gì”. Anh tự tin là thế, lúc nào cũng tò tò theo tôi như một vệ sĩ. Con gái mà rồi cũng phải “đổ” thôi, tôi và anh thành đôi vào một ngày mưa rơi lất phất, mưa chuyển giao giữa mùa đông và xuân, như bắt đầu một giai đoạn mới của cô gái nhỏ.
Lúc chưa có bạn trai, tôi luôn tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ được như trong phim hàn quốc, được dạo quanh những con đường đầy lá, được ai đó đặt hoa trước cổng nhà, được hôn nhau trong mưa…Nhưng tôi luôn biết đó là viễn tưởng. Và rồi cái tôi nhận được từ anh còn nhiều hơn thế nữa, tôi chưa đủ tâm lý để đón nhận điều ấy, thật sự choáng ngợp.
Tôi nhớ có những tối đang ngồi mơ màng bên cửa sổ, tôi nghe ai đó gọi mình, nhoài người ra ban công, tôi thấy anh trên chiếc xe đạp quen thuộc, dưới ánh đèn vàng của con hẻm nhỏ, bên cạnh cây sứ thơm ngát hương, anh tươi cười cầm trên tay hộp quà được gói tỉ mỉ, thật là lãng mạn và bất ngờ. Nhưng tôi không hiểu sao tôi sợ, sợ ba mẹ biết, sợ hàng xóm cười, tôi xua tay bảo anh về đi, anh không chịu, tôi mặc kệ bước vào phòng, tôi đã cho anh chờ 30 phút rồi mới đi xuống nhận quà, mặt tôi ngại ngùng, nhưng anh vui lắm, anh hôn nhẹ lên má tôi rồi đap xe đi, tôi nhìn theo bóng anh xa dần, tôi thấy những gì xảy ra hệt như trong truyện.
Rồi một chiều mây đen ngùn ngụt, tôi nổi hứng muốn đi vòng vòng, thế là mặc gió táp mưa sa, anh chở tôi bằng xe đạp qua từng con đường rụng đầy lá, mưa ướt cả áo cả mặt anh, tôi thì thích thú dang tay đón gió lạnh, sợ tôi cảm anh nói rằng: ” ôm anh đi, cho đỡ lạnh, anh thì đang cố che cho em, còn em cứ đưa mặt ra hứng, em ngốc quá”. Tôi cũng không hiểu tôi ” khùng” như vậy anh vẫn chiều chuộng và lo lắng cho tôi. Tôi cũng thấy vui giống trong phim vậy nhưng thật sự tôi vẫn không cảm động vì anh chút nào.
Những đêm mưa lạnh khác, anh luôn nhắn tin nhắc nhở tôi đắp mền, chỉ cần tôi than buồn vì mưa cho tôi một cảm giác cô đơn là anh sẵn sàng gọi cả đêm tâm sự. Biết tôi thích lãng mạn, anh thường xuyên tặng tôi những thứ mà lúc đó tôi chỉ cần nghe thôi cũng ớn lạnh vì độ sến súa của nó. Chẳng hạn như chiếc đĩa CD anh tự thu âm, trong đó anh nói anh phải làm đi làm lại mấy lần, anh phải chọn nhạc và thu âm vào ban đêm vì lúc đó ít người, anh cũng ngại vì giọng anh không hay cho lắm thêm vào đó những lời anh muốn nói lại khá tình cảm. Hay chiếc hộp gồm 30 viên thuốc, bên trong mỗi viên có một mẫu giấy, anh nắn nót ghi lại từng câu anh muốn nói với tôi, rồi tỉ mỉ cuộn lại nhét vào những viên thuốc đủ màu, khi tôi hỏi, sao lại là 30 viên nhỉ, anh cười nói rằng tôi là cô bé hay buồn có tâm hồn dễ vỡ, anh lại không thể lúc nào cũng ở bên, một tháng có 30 ngày, như vậy trong suốt cả tháng tôi đều có những viên thuốc tiên của anh xoa dịu nỗi buồn, anh quy định mỗi lần buồn tôi chỉ được mở 1 viên thôi. Thật tình vui cũng rất vui, nhưng tôi không thể cảm nhận được hết giá trị tình cảm trong anh.
Chính sự vô tình và ngốc nghếch của tôi đã đưa anh đi xa mãi. Có lẽ anh cũng hiểu tôi không hề cảm nhận được những gì anh làm, anh cũng quá mệt mỏi vì sự vô cảm của tôi trước mọi nỗ lực của anh. Anh đã từ bỏ tôi cũng vào một ngày mưa tầm tã. Tôi chưa bao giờ thấy trời mưa mà tôi buồn đến vậy, lạnh đến vậy, và cô đơn đến vậy. Cảm giác da diết bủa vây tôi trong căn phòng, tôi nghe thấp thoáng ai gọi tên tôi, tôi chạy ra ban công, vẫn ngọn đèn vàng đó, vẫn cây sứ đó, vẫn con hẻm đó, nhưng không có anh, chỉ có những cơn gió giá lạnh và những giọt mưa vô tình như những gì tôi đã làm với anh, mắt tôi nhòe đi những giọt muộn màng.
Cứ thế tôi chờ anh suốt đêm mưa này qua ngày mưa khác, tôi đợi một dòng tin nhắc nhở từ anh, tôi chờ được nghe giọng anh từ bên kia điện thoại, xoa dịu nỗi cô đơn nhưng chỉ có sự vắng lặng và ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường hắt vào, tiếng mưa vẫn rả rich như trách cứ tôi. Tôi chợt nhớ đến lời của bài hát ” Từng hạt mưa rơi rơi bên hiên ôi lòng ta nhớ mong, từng ánh mắt giây phút nghẹn ngào, ngày xưa đôi ta bên nhau bao ngất ngây tuyệt vời, nay anh ra đi cho lòng ta đớn đau..” Buồn.
Kể từ ngày đó, trời mưa là tôi man mác trong lòng, tôi tìm trong mưa bóng hình người cũ, tôi chịu sự giá lạnh của mưa như trả giá cho sự vô cảm của mình, tôi tìm quá khứ trong mưa, thoáng qua rồi vỡ tan như bóng nước, tôi xõa nỗi buồn cùng mưa, mưa che lấp đi giọt nước mắt ân hận. Tôi bần thần cho đến khi khúc nhạc Only Love vang lên “Two a.m. and the rain is falling Here we are at the crossroads once again”. Vâng, chúng tôi đã gặp nhau một lần nữa, nhưng tôi một mình còn anh thì có cặp có đôi. Qua làn khói nhẹ nhàng của tách cà phê còn nóng, tôi thấy hình anh quen thuộc ngày xưa, cử chỉ hành động chăm chút từng ly từng tí cho cô gái bên cạnh, tôi biết anh và cô rất hạnh phúc. Tôi còn tưởng mình nhòe mắt vì quá khứ, nhưng nụ cười quen thuộc, đã khiến tôi bừng tỉnh. Anh thấy tôi, anh nói gì đó với bạn gái rồi tiến gần về phía tôi ngồi, cô ấy cũng gật đầu chào tôi lịch sự. Tôi mỉm cười.
Anh nói ” lâu rồi không gặp, em thế nào rồi” .
Tôi chỉ đáp” em vẫn ổn”.
Anh nói tôi” em vẫn giữ sự lãng mạn của mình, vẫn thích ngắm mưa, vẫn thích suy tư về cái gì đó, em vẫn vậy. Anh đã lâu không được ngắm hình ảnh này của em. Vẫn cảm giác cũ, em trong veo”
Tôi không biết nên cười hay nên khóc, tôi chỉ gật đầu rồi nhìn ra cửa sổ.
Anh nói ” Đây là số điện thoại của anh, có gì liên lạc sau nhé, anh để bạn gái anh một mình lâu rồi, đã đến lúc phải trở về. Anh vẫn rất thích nhìn em như thế, ngây thơ, mơ mộng, em rất đẹp em gái nhỏ của anh”.
Tôi cười rồi vẫy tay chào cả hai. Tôi nhìn về phía bàn của họ, họ trò chuyện rất vui vẻ, anh vẫn chăm sóc cho cô ấy, nhẹ nhàng và nồng ấm. Tôi lại quay về cửa sổ, ngắm mưa của tôi, nhưng dường như tôi thấy mình nhẹ nhõm, tôi không ghen, tôi cũng không buồn, lòng tôi rộn rã, tiếng mưa bây giờ nghe tí tách vui tai, khung cửa lất phất nước lấp lánh, ánh đèn vàng cũng rực rỡ hẳn lên. Tôi mừng vì anh đang hạnh phúc với người con gái thật sự yêu anh, cảm nhận được tình cảm của anh, tôi vui vì tôi thấy được anh trở lại, vẫn giữ nguyên sự ân cần ấy và tha thứ cho tôi, tôi thoải mái vì sự ân hận đã được giải tỏa. Tôi mỉm cười, tôi vẫn yêu mưa, yêu sự lãng mạn, vẫn ngốc ngếch và vẫn chờ một người thấy tôi thật đẹp, thật nhỏ bé để che chở cho tôi. Tôi thấy mình như trẻ lại như thuở nào, tôi muốn yêu và được yêu thật nhiều, một tình yêu vừa thơ mộng nhưng lại ấm áp quan tâm, vừa ngây thơ nhưng đủ mặn mà. Tình yêu của sự chín muồi tuổi trẻ, của trái tim biết cảm nhận yêu thương.