Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tôi, mẹ tôi và ba tôi cũng vậy, đều phải tiếp tục cuộc sống gia đình này…
***
Mấy hôm nay trời cứ mưa hoài! Mới ngắt được một lúc, trời lại mưa rồi! Vậy là mai chính thức tôi là học sinh lớp 12, học sinh cuối cấp của trường THPT Vĩnh Bảo. Nói thật thì tôi không muốn kì nghỉ hè này kết thúc! Lạ…
Hè này tôi vẫn muốn ra biển nữa, ngắm biển. Nhưng mà không được nữa rồi, đành ngồi ở nhà ngắm mưa vậy! Không sấm, không chớp…Chỉ có những đám mây đen lặng lẽ kéo đến, lười biếng, mặc cho những cơn gió nhẹ thổi đi. Còn những hạt mưa thì làm công việc mà hàng triệu năm nay vẫn vậy: rơi xuống. Tiếng mưa nhẹ, không như những cơn mưa hè bình thường. Có lẽ ngày mai thời tiết vẫn như thế này đây! Đằng xa những ngôi mộ lạnh lẽo nằm giữa màu xanh của mạ non, xa nữa là hàng cây che khuất những ngôi nhà nhỏ của ngôi làng mà trước đây gia đình tôi đã từng sinh sống. Thỉnh thoảng có tiếng chim sẻ hay những loài chim mà tôi không biết tên cất lên, tôi nghĩ: “Có lẽ chúng đang ở trong tổ, thằng Đức mà ở đây thì chắc nó phải biết rõ mấy con chim này lắm.”
Nhà tôi ở mặt đường 10, con đường được trải nhựa phẳng lì, trên là những hàng vôi sơn trắng phân cách. Ngôi nhà này cùng với những ngôi nhà khác dựa vào nhau như một hàng rào ngăn cách 2 thế giới: Nông thôn và thành thị, yên bình và tấp nập, xa xưa và hiện đại. Tôi lắng nghe cả 2 thế giới ấy: tiếng ô tô đi trên mặt đường nhẵn, tiếng còi lớn vang lên cảnh báo:”Này, tôi ở đằng sau đấy nhé!” và tiếng gió, tiếng những con vịt, ngan, ngỗng, tiếng chân lạch bạch bước đi trên những vũng nước, tiếng những chiếc mỏ chúi xuống tìm thức ăn, tiếng chim hót và trên hết là âm thanh của sự yên bình của thế giới bên này, nơi mà tôi đang ngắm nghía và cảm nhận bằng mọi giác quan. Có lẽ tôi thiên vị sự yên bình đó hơn thì phải!
Ừ…Đúng vậy! Tôi là một giáo viên dạy 2 đứa trẻ, một đứa trẻ ồn ào, nghịch ngợm và một đứa trẻ im lặng với vẻ yên bình vốn có của nó. Tôi yêu quý cả hai, nhưng yêu quý đứa trẻ kia hơn cả. Mọi thứ thật yên bình, vắng vẻ nhưng tôi thích vậy. “Mặt trời đi vắng mất rồi!” nhưng không quên dể lại ngọn đèn, tia sáng của mình để thay bản thân hoàn thành nốt công việc còn dang dở. Tôi đưa mắt nhìn ra xa, dò xét từng cảnh vật và chợt nhận ra những con người nhỏ bé, những người nông dân khoác trên mình những chiếc áo mưa để làm những công việc thường ngày dù nắng hay mưa, trên đầu là chiếc nón trắng quen thuộc. “Mày có muốn như vậy không?” Câu hỏi đó lại hiện ra trong đầu tôi và câu trả lời cũng như bao lần: “Không, tôi không muốn.” Đúng vậy, tôi không muốn. Đó không phải là việc xấu, nhưng đó là việc mà tôi không muốn làm. Năm sau, tôi là sinh viên và phải là sinh viên của ngôi trường mà tôi mong muốn. Kì thực tôi chỉ biết có vậy, tương lai tôi, tôi chỉ sắp xếp có thế. Tôi không hiểu và không biết những gì đang diễn ra xung quanh mình, những công việc mà có lẽ tôi phải kiếm sống để nuôi chính mình. Tôi thật sự quá nhỏ bé trong thế giới này…
Cơn mưa hè vẫn đang tiếp diễn và kéo dài hơn mọi khi. Đàn chuồn chuồn bay là là trên những tàu lá chuối trong vườn. Mưa! Nó khiến tôi buồn. Trưa rồi! Như thường lệ, tôi đọc sách. Và quyển sách tôi đọc lần này là: “Gia đình yêu thương”. “Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được 1 lần,bố mẹ còn sống 20 năm nữa thì họ cũng chỉ gặp được 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ chỉ có thể sống trên đời này khoảng 10 năm, vậy là họ chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ.”Nhưng ai biết, có ai biết được khoảng thời gian còn lại sau này không? Tôi biết rõ rằng bố mẹ sẽ chẳng ở bên tôi mãi như bây giờ nhưng tôi vẫn thế, vẫn ngốc nghếch và hư đốn. Tôi yêu bố mẹ nhưng lại quên cách thể hiện điều đó ra bên ngoài, và tôi ghét chính bản thân mình vì điều đó.
Khi tôi còn là học sinh tiểu học, ba mẹ tôi cãi nhau. Ừ! Chuyện đó thực sự rất đỗi bình thường, nhưng với đứa trẻ như tôi thì không. Tôi đã khóc, khóc rất nhiều mà không hiểu lí do vì sao, không hề biết vì sao nước mắt tôi cứ lăn dài. Cứ như vậy, có lần đầu tiên rồi đến lần thứ 2, thứ 3, thứ 4… những cuộc cãi vã vẫn diễn ra, còn tôi thì vẫn cứ khóc và cũng chỉ biết có như vậy mà thôi. Cứ đêm đêm, tôi lại giật mình tỉnh dậy, nép sau cửa và lén lút nhìn ra phòng khách: mẹ tôi khóc, ngồi cạnh đống hành lí, còn ba tôi thì giận dữ, mặt đỏ gay. Những năm tháng qua đi: mùa hè rồi mùa thu, mùa đông và xuân lại tới…
Dần dần, thời gian đưa lí do ấy cho tôi: ba tôi ngoại tình. Là 1 đứa trẻ, tôi khồng hề hiểu 2 từ tội lỗi ấy có nghĩa gì. Và 1 lần nữa, thời gian đem câu trả lời đến cho tôi. Tệ thật! Lúc chợt hiểu ra, đau quá! Giá như tôi không thể hiểu và mãi mãi không hiểu thì tốt hơn. Nhưng tôi lại hiểu rõ điều ấy hơn với mỗi ngày, mỗi tháng và mỗi năm trôi qua. “Đừng khóc một mình và hãy cười nhiều lên.” Nhưng sao với tôi nó lại khó đến thế. Những lúc trái tim tôi quặn thắt vì đau là những lúc chỉ có mình tôi gánh chịu những đòn roi tinh thần. Trong đêm, có một con bé giữ chăt miệng để không ai nghe thấy những tiếng nấc, tiếng thút thít, nó muốn khóc òa lên như 1 đứa trẻ nhưng rồi nó sợ, không dám! Khi màn đêm bao phủ nửa bán cầu trái đất thì nó cũng đang nuốt lấy tâm hồn tôi. Tôi cố cười nhưng những nụ cười ấy càng làm tôi đau hơn, đó là những nụ cười giả tạo, chỉ để che giấu cái yếu đuối sâu trong tôi. Những nụ cười ấy giúp tôi kìm hãm sự sợ hãi đang bùng lên và đang có ý muốn thoát ra và chiếm lấy tôi. Vì vậy mà tôi cười, cười thật tươi. Tôi muốn mình thật mạnh mẽ,không còn yếu đuối hay sự sợ hãi,chỉ còn sự mạnh mẽ vùng lên trong tôi. Nhưng…tôi không làm được. tôi cố gắng, làm mọi cách để ngăn 2 hàng nước mắt lăn dài, tự tát mình: ” Mày là đồ ngốc sao, sao mày phải khóc cơ chứ? Nín đi, nín ngay… ” 2 má tôi đau rát và đỏ ửng, nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra, và rồi tôi òa khóc:” mày là đồ ngốc, ngốc, ngốc, ngốc…”
” Con xin lỗi vì đã ghét ba” Đó là mẩu chuyện mà tôi mới đọc. Một người cha rượu chè, dù yêu vợ và các con nhưng vẫn mắng chửi và đánh đập gia đình ấy. Vậy nhưng, đứa con gái lớn tha thứ cho lỗi lầm ấy thật đơn giản. Còn tôi, câu chuyện của tôi diễn biến tồi tệ hơn rất nhiều: Ba tôi ngoại tình. Vì sao ư? Có lẽ vì không còn yêu người phụ nữ mà chỉ có trên giấy tờ mới được chấp nhận là vợ. 2 người cãi vã, thậm chí là đánh đập… còn tôi là người dọn dẹp, ôm mẹ đỡ những đòn roi thay mẹ.
Mẹ tôi vất vả lắm, mọi việc trong nhà mẹ đều lo hết và hơn hết mẹ yêu ba rất nhiều! Tôi biết chứ, biết rất rõ điều đó. Kí ức về tình cảm ấy vẫn còn trong tôi. Năm tôi học lớp 3, học ở ngôi trường làng mà mẹ tôi dạy, sắp đến giờ đi học nhưng mẹ vẫn ở trong nhà lo cho ba tôi, lúc ấy tôi có nhắc mẹ:
_ Mẹ ơi đi học thôi!
Mẹ tôi có trả lời lại:
_Tí nữa!
Vì sợ muộn nên tôi cúi đầu và thở dài. Rồi bỗng nhiên, má tôi bỏng rát, tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn, thì ra mẹ vừa tát tôi và quát:
_ Sao mày cứ xị mặt ra vậy?
Lúc ấy, một con bé 8 tuổi như tôi đã làm gì sai sao? Mẹ lo cho ba hơn là việc chở tôi đi học đúng giờ. Nhưng tôi không giận mẹ vì điều ấy. Chỉ là tôi đã làm gì sai sao? Tôi không sai nhưng ông ta thì có – ba tôi. Có người từng nói với tôi: Ngoại tình là tội lỗi không thể tha thứ…Vậy sao? Tôi không biết bản thân có đủ can đảm để nhìn nhận và tha thứ hay không? Khi bắt đầu hiểu ra lỗi lầm ấy, tôi căm thù ông ta, ông ta không có tư cách để giáo dục tôi, 1 người cha ngoại tình mà có tư cách để nuôi dạy con cái ư? Không, ông ta không có!
Và thời gian cứ thế trôi đi. Tôi lớn lên, còn ba tôi già đi. Dường như tuổi tác khiến con người ta thay đổi. Ba tôi cũng khác đi, có lẽ vì thế mà tôi cũng dần quên cảm giác tổn thương ngày trước. Trước kia, đó là vết thương còn giờ đây nó đã trở thành sẹo. Hơn 10 năm rồi còn gì nữa. Nhưng dù là 10 năm, 20 năm, 30 năm hay bao nhiêu lâu nữa, vết sẹo ấy cũng không thể biến mất, và những kí ức kinh khủng ấy vẫn tồn tại trong tôi, nó vẫn lẽo đẽo sau tôi không buông tha.Tôi vẫn khóc vì những câu nói chạm tới những thước phim ấy, vẫn chỉ có tôi bị dằn vặt… Nhưng tôi nghĩ mình cũng đã mạnh mẽ hơn rồi! Câu chuyện này là một phần cuộc đời tôi và chính tôi cũng không biết kết thúc của nó sẽ như thế nào…Nhưng dù vậy, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, tôi, mẹ tôi và ba tôi cũng vậy, đều phải tiếp tục cuộc sống gia đình này…Nếu là tôi bạn sẽ chọn một gia đình tan vỡ hay một gia đình đang cố gắng hàn gắn những vết nứt kia? Chắc hẳn là lựa chọn tốt đẹp hơn rồi, đúng không? Và câu trả lời của tôi cũng vậy…
Anh Trâm