Trái tim chỉ còn lại nhớ và đau….
Nếu được lựa chọn, có ai chọn tình đơn phương không nhỉ?
Có ai yêu thương ai đó mà không cần hồi đáp, chẳng qua là yêu thương không đúng chỗ, hay không đủ duyên nợ để được yêu…
***
Người ta có nói :”Tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và cũng là thời điểm bồng bột thiếu suy nghĩ” đến tận bây giờ khi đã qua thời gian ấy tôi mới chợt thấu được những ý nghĩa mà tôi từng phủ nhận trong câu nói đó. Bởi vì tôi đã từng nhiệt huyết, cháy hết mình cùng một trái tim sôi sục để yêu một người đến phát điên…
Là một con bé mới lớn chưa từng biết cảm giác yêu là gì đột nhiên lại trởthành một đứa dại khờ và yếu đuối trong chuyện tình cảm.
Qúa vô lí để khẳng định rằng tôi thích anh. Bởi chẳng có cái lí do nào đểchứng minh cho điều ấy cả.
Là bạn? – Không !
Họ hàng? – Không !
Tình cờ gặp? – Không !
Thậm chí tôi còn chẳng biết anh là ai chứ huống gì là những giả thiết trên. Vậy mà tại sao anh lại vô cớ bước vào đời tôi để một đứa vui vẻ, hay cười, hay nói như tôi lại trở nên xơ xác đến vậy?
Từ ngày để ý đến anh, tôi dường như chẳng hề đếm xỉa hay đả đụng đến những gì đang diễn ra xung quanh mình mà trong đầu tôi chỉ có duy nhất một điều. Đó là anh!
Ngày đi học tôi đều để ý đến anh mặc cho anh đang ở đâu và làm gì. Ởnhà, tôi mân mê cuốn nhật ký với vô số điều về anh mà tôi được biết qua bạn bè. Tất cả đều là nghĩ đến anh !!! Đến lúc chia ly thì mới vỡ lẽ rằng, bản thân đã quá điên cuồng yêu anh.
Điên đến cái nỗi mà đi đâu cũng muốn được nhìn thấy anh. Cứ thấy anh ởchỗ nào là chạy liền đến chỗ đó. Đặc biệt là những hôm xuống nhà bạn chơi. Bất kể là trên đường đi hay đường về tôi đều cố tình rẽ qua nhà anh ngóng xem anh có nhà không mặc cho đường nó hơi xa. Dù là mưa hay nắng ngày nào tôi cũng phải nhìn thấy anh. Ít nhất là một lần.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi trong sự im lặng. Anh biết tôi thích anh và tôi cũng biết rằng tình cảm của tôi sẽ chẳng bao giờ nhận được hồi đáp. Đã biết vậy mà tôi vẫn cứ bám lấy anh không rời. Có lẽ người ta cho rằng tôi điên, vô duyên và thực sự không biết xấu hổ.
“Sao chứ ? Có gì mà xấu hổ với không chứ ? Con người ta có quyền yêu có quyền theo đuổi. Cớ gì mà các người phán xét tôi ? ” Bản thân tôi đã nghĩnhư vậy đó. Nhưng đó chỉ là nghĩ thôi. Chứ thực lòng tôi thấy bản thân mình thật mặt dày. Người ta đã không thích thì sao lại cứ bám lấy người ta ? Biết chứ, tôi biết mình làm vậy cũng chẳng được ích lợi gì mà ngược lại còn làm anh thấy phiền hơn.
Tôi thật ngốc khi đã khóc. Vì cái gì chứ ? Tôi khóc vì mình đơn phương ? Khóc vì mọi việc tôi làm đều vô nghĩa ? Hay đơn giản chỉ là để an ủi bản thân ? Thật mệt mỏi với những cơn nấc và nghẹt mũi đến khó thở.
Và… cái ngày anh đi, tôi chỉ biết nhìn anh. Nhìn đủ để copy cái gương mặtấy. Cũng vì lẽ đó mà cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng thể nào xoá được hình bóng anh. Nó chỉ có thể mờ đi chứ không thể nào mất hẳn…
……..
Lặng ngồi nhâm nhi tách cà phê đen nhìn ra ngoài phố – nơi mang những âm thanh nhộn nhịp của cuộc sống. Bản nhạc quen thuộc vang lên. Mưa bắt đầu rơi.
Nhạc buồn sâu lắng – Mưa tuôn xối xả. Cuộc đời thật quá đỗi tàn nhẫn với con người ta.
Chẳng ai phủ nhận được rằng có thể quên được mối tình đầu. Bởi lẽ mối tình đầu là mối tình khiến ta nhớ đến nó nhiều nhất vì đó là cảm xúc đầu đời, khi ấy ta chưa biết lừa dối là như thế nào, ta yêu chỉ vì ta yêu. Nó như con dao 2 lưỡi, một mặt thì khắc vào tim ta những khoảnh khắc, kỷniệm đẹp nhất, mặt còn lại làm ta đau khi tình đã hết. Tuy vậy có những mối tình đầu không kết thúc mà tiến tới hoài. Trong mối tình đó, đã cùng nhau làm cho mối tình thêm thắm, không chỉ mối tình đầu mà tất cả các mối tình khác cũng vậy, nỗi đau nhắc ta về người xưa, người đầu tiên ta yêu mến, cho dù nó kết thúc như thế nào thì nó cũng để lại trong ta ít nhiều cảm xúc….
Cũng như… cảm xúc mà em dành cho anh vậy… !!!!!