Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
(truyenngan.com.vn- Tham gia viết bài cho tập truyện: “Rồi sẽ qua hết, phải không?”)
Nếu không phải là anh thì em không đau đớn.
Nếu không phải là anh thì em không yếu đuối.
Nếu không phải là anh…
***
Mưa Hà Nội.
Phố buồn thưa vắng. Con phố nhỏ em vẫn qua. Quán cóc đứng chênh vênh dưới mưa. Hàng cây cơm nguội vẫn xanh lá và đơm bông. Mưa mùa thu buồn…
Cơn mưa thu làm con người nao lòng đến khó tả. Đã lâu rồi, em mới lại đi lang thang trên con phố như thế? Phố nghèo. Phố vắng yêu thương và căng đầy những nỗi nhớ chênh chao của trái tim cô đơn.
Đã qua một mùa yêu thương.
Một mùa hè đầy nắng và tiếng ve sôi ồn ào mùa thi.
Sẽ chẳng còn là kỷ niệm ngày xưa nữa. Và tất cả lại kết thúc như chưa bắt đầu.
Em ngỡ ngàng thay cơn mưa trái mùa. Gọi là mưa thu vì bởi mưa cuối tháng và se sắt lành lạnh.
Gió cũng buồn.
Buồn không nói,
có một người con gái đã tan nát con tim từ lâu và như không thể vá víu lại được vết thương trong lòng. Trái tim em từ đó cũng tan vỡ theo mưa.
Mưa mùa thu buồn lắm!
Cái cảm giác cô đơn một mình giữa mưa làm em nhớ đến người thương yêu da diết. Em nhớ một người rất đỗi thân quen. Anh luôn mỉm cười với em.
Chiều nào trên con phố lồng lộng gió, anh vẫn nắm tay em chạy giữa mùa hoa thơm ngát. Em có nhớ là anh thường hay kể chuyện Rômêô và Jiuliét cho em nghe. Em thích nhất cái cảm giác được anh ôm dịu dàng từ phía sau, thích cảm giác được trong lòng anh yên bình và rồi anh sẽ vuốt nhẹ mái tóc dày trẻ trung thơm mát của em.
Có phải là rất lâu rồi không anh?
Mà mưa thu càng buồn càng trống vắng hơn tâm hồn mình?
Đã hai mùa ta xa nhau…
Thời gian có sự khoảng cách xa xôi rất lớn. Vì thế mà nửa trái tim anh đã lạc mất em, bỏ rơi em.
Anh biết.
Nỗi đau đó là cảm giác thế nào không?
Đôi bàn tay anh đã chẳng muốn ôm chặt em vào lòng như mùa đông yêu thương nữa.
Đôi mắt của anh đã không muốn nhìn lại khi em tổn thương rồi khóc,
Chính anh là người mang nỗi đau trong lòng em rồi cái cách anh lựa chọn để chấm dứt cuộc tình em. Là buông tay.
Anh biết.
Nỗi đau đó là cảm giác thế nào không?
Hai mùa ta yêu nhau mà sao đã quá lâu để nhắc về một kỷ niệm, một mối tình đầu để nhớ.
Anh biết.
Thói quen của em là gì không?
Em thích mỗi sáng thức dậy được bên anh và thấy nụ cười hạnh phúc của anh. Được đan xen những ngón tay vào bàn tay anh để nắm chặt lấy anh trong lòng em. Em không bao giờ buông tay anh bởi em muốn anh thuộc về em mãi mãi. Thuộc về riêng mình con tim em thôi!
Anh nhớ.
Những bài ca anh hát dành tặng riêng em không?
Bài hát trong album ca sĩ yêu thích giờ đã ra bản nhạc mới. Em vẫn thường có thói quen đọc sách sau mỗi ngày làm việc. Đọc truyện: “Anh sẽ yêu thương em”.
Anh hay thích nhìn em đọc sách và khi mệt mỏi thì em sẽ tựa vào đôi vai anh rồi giấc ngủ an lành, ấm áp. Anh hay nhắc khẽ: “Mệt mỏi thì hãy dựa vào anh mà ngủ nhé ngốc!”
Lúc đấy là em cười hạnh phúc nhiều lắm đấy, anh biết không?
Anh thích được ngắm nhìn em lúc ngủ và thích thấy em cười khi bên anh.
***
Mưa mùa thu trên phố Hà Nội năm nay thật buồn. Bởi trong lòng em đã vắng đi một yêu thương từ lâu. Em học cách gói ghém tất cả những nỗi đau vào lòng mình rồi học cách quên dần anh nhưng quên đi một người đã quá yêu là sự tàn nhẫn nhất đối với một người con gái.
Một người con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì tình yêu cũng làm nó trở nên yếu đuối.
Em đã quên anh và đã cố quên anh. Nhưng càng quên thì nỗi dày vò trong lòng em càng lớn. Em không thể sống thiếu một người. Và anh là người đàn ông đã ảnh hưởng đến cuộc sống của em từ khi em biết yêu thương anh.
Kỷ niệm chợt ùa về làm trái tim em thổn thức.
Có một người đã cùng em chạy bộ ướt dưới mưa suốt chiều hôm ấy tan học.
Có một người đã lấy chiếc áo khoác che mưa cho em đỡ lạnh.
Và có một người đã ôm em trong những chiều mưa rét buốt trên phố.
Nụ hôn ướt dưới mưa…
Khi em bị ngã xe, anh đã chạy tới băng bó vết thương cho em.
Khi em cô đơn nhất, anh cũng luôn bên em.
Khi em khóc, anh đã tặng em những bản nhạc trên phím đàn piano.
Và anh cười suốt, dỗ dành em.
“Ngốc ơi, phải vui lên thì mới xinh được. Anh không muốn em cứ buồn như thế. Cô ngốc ạ”.
Rồi vòng tay anh siết chặt em trong lòng. Cảm giác ấm áp yêu thương bên em.
Yêu anh. Em bỏ hết đi tất cả sự mặc cảm của cuộc đời mình.
Yêu anh. Em đã biết ước mơ và khát vọng rất nhiều.
Cứ mỗi ngày trôi qua, em gấp rất nhiều cánh hạc và sao giấy nếu được nghìn hạc giấy là một điều ước rồi. Vậy em sẽ ước: “tình yêu sẽ mãi bên em”.
Anh có biết là em đã rất vui không?
Và mọi khó khăn con đường phía trước em sẽ vượt qua và đủ mạnh mẽ bước tiếp vì bên em luôn có một người yêu thương và quan tâm em. Là anh đó, anh biết không?
***
Đến giờ thì em biết: rằng mình không thể có anh. Anh không thuộc về con tim em. Vậy tại sao em vẫn cố níu kéo, giữ anh bên mình rồi lại không thể cầm nắm được hạnh phúc khi đã vỡ tan? Anh ra đi không một lí do và lời hứa bên em chỉ là ảo ảnh. Có thể đây là một giấc mơ thôi. Nó thoáng qua như cơn gió lạnh buốt, để lại những khoảng trống trong tim một người.
Em là kẻ đến sau. Nhận ra mình là kẻ thất bại trong tình yêu và rồi tự nhận lại những nỗi đau cho riêng mình.
“Ai nói em yêu anh? Yêu anh nhiều đến thế?”
“Anh dễ dàng bỏ quên tình yêu này như thế sao? Em yêu anh nhiều như vậy mà? Anh làm trái tim em đau lắm, anh biết không?”
“Anh đã nói là em đừng quá cố yêu anh”. Anh cười. Cái nét cười như đâm sâu vào trái tim em non nớt.
Em khóc. Khóc nhiều như thế sau lưng anh. Cơn mưa hòa tan trong nỗi đau và nước mắt của em.
Người đàn bà của anh. Người đàn bà có khuôn mặt son phấn và nụ cười chua chát trong em.
Anh buông tay em. Từ phía sau chỉ là một màn đêm đặc quánh và mưa. Mưa dội vào ký ức. Mưa khóc. Mưa lạnh buốt con tim em.
Người ta thường nói: mẫu số chung của những mối tình đầu là chia tay. Nhưng em không để tâm, bởi đơn giản em không muốn lừa dối nhịp đạp trái tim mình.
Em vẫn luôn thầm ước sẽ có một mùa yêu thương cùng anh tay trong tay ấm áp. Hai trái tim sẽ cầu nguyện “hạnh phúc”. Vậy mà anh đã không thể.
Giữa chúng ta có một khoảng cách vô hình ngăn yêu thương lại. Tại sao em cứ cố chạy theo những gì không thuộc về mình, nhìn vào đôi mắt đa tình của anh mà nuôi ước mơ hy vọng?
Rồi tiếc nuối cũng không thể mang anh trở về lại bên em!
“Giá em có thể quên đi anh. Quên đi tất cả những gì thuộc về con người anh”.
Em đưa tay ôm khuôn mặt mình trong mưa. Mưa mùa thu cô đơn lối về. Quán nhỏ chìm ngập trong mưa rơi. Cơn mưa mùa thu này cũng là cơn mưa bắt đầu của một tình yêu. Có lẽ, giờ anh đã quên. Nhưng…
Em nhớ kỷ niệm mưa.
Chúng ta yêu nhau từ khi nào, anh?
Tìm lại những kỷ niệm trong mưa. Quá khứ luôn ám ảnh em. Ám ảnh em bằng đôi mắt của anh trong đêm đông. Ám ảnh em bằng giọng nói của anh và cái ôm chặt chẽ trong lòng. Hơi thở anh ấm áp!
“Sao không để anh ôm em thật chặt?”
“Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?”
Tình yêu lại có sức mạnh diệu kỳ đến thế. Em không muốn buông tay anh cũng không muốn mất anh.
“Em chỉ muốn em ôm lấy anh. Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn”.
Người ta nói để quên đi những nỗi đau thì đừng bao giờ giữ nó lại bên mình và phải buông tay quên hết quá khứ. Và em đã học cách quên anh.
Yêu một người không phải là yêu.
Yêu một người để quên đi một người.
Người ấy quan tâm và yêu thương em rất nhiều.
Yêu thương em nhiều hơn.
Người ấy nắm chặt tay em.
Người ấy làm cho em vui.
Người ấy không bao giờ tổn thương em.
Nhưng… em vẫn không thể quên được anh.
Quên đi anh em mới có hạnh phúc.
Em sao cứ nhớ mãi về anh. Nhớ về một con người đã từng lừa dối tình cảm em. Tổn thương em. Quên một người đã quá yêu khó đến vậy sao, anh?
Anh có bao giờ tự hỏi chính mình rằng anh làm tổn thương em thì người khác sẽ tổn thương anh không?
Anh có bao giờ biết là em yêu anh rất nhiều không?
Em đã cố quên đi anh. Thời gian đã làm em trưởng thành hơn.
Hạnh phúc chỉ đến với những ai biết rơi lệ khi tổn thương, biết đau đớn khi mất mát, biết khát khao và nuôi dưỡng những giấc mơ, biết cố gắng làm lại khi gục ngã.
Bởi vì chí có như vậy, mọi người mới biết trân trọng những gì đã và đang đến trong cuộc đời mình.
Em quên anh và theo đuổi ước mơ của đời mình. Công việc làm em quên đi tất cả và dường như không bao giờ em cho phép mình được phép nghĩ về anh. Không cho mình có khoảng thời gian để nhồi nhét lại những ký ức đau buồn ấy.
Người ấy vẫn quan tâm và yêu thương em. Em đã tìm lại được nụ cười của mình.
“Nó không phải là đứa con gái trước kia. Nó sẽ phải sống tốt hơn”.
Cuộc đời thật không như ý muốn của mình. Em đã dành hết tất cả để yêu thương anh thì em cũng có thể quên đi anh và đón nhận một yêu thương. Nhưng tại sao? Người làm em đau đớn nhất vẫn là anh? Tại sao anh lại quay về bên em khi em đã có cuộc sống mới? Khi em đã quên được anh?
“Em, tha thứ cho anh. Anh cần em. Anh yêu em”.
Anh ôm chặt em khi em đã cố buông tay anh nhưng anh càng ôm chặt em trong lòng.
“Anh biết giờ trái tim mình yêu thương ai? Anh đã cố quên em nhưng càng quên đi anh càng đau đớn trong lòng. Anh là kẻ tham lam. Anh đã mất hết tất cả. Hãy tha thứ cho anh!”
***
Nếu không phải là anh thì em không đau đớn.
Nếu không phải là anh thì em không yếu đuối.
Nếu không phải là anh…
Tại sao anh lại làm con tim em đau đến vậy?
Hãy quên em đi anh. Quên em đi anh. Hãy quên đi như một giấc mơ dù đời thật mong, cơn mơ quá dài.
Người ta nói mối tình của bạn là cô ấy. Thì bạn hãy yêu thương cô ấy thật lòng đừng bao giờ làm người con gái anh yêu phải tổn thương, phải rơi lệ vì anh.
Em quên rồi anh. Quên đi tất cả những gì chúng ta thuộc về nhau. Dù em đau đớn gấp ngàn lần trong tim em nhưng em phải quên đi anh. Quên đi một người em đã quá yêu!
Anh có biết là em đã đau đớn như thế nào khi chính tay mình phải xé đi chiếc áo tình yêu anh gửi tặng cho em không?
Anh biết là em đã khóc bao nhiêu lần chỉ vì muốn quên đi anh.
Những lúc cô đơn nhất em gọi tên anh trong căn phòng vắng lặng lẽ. Mọi thứ im ắng chỉ là giọt buồn trong đêm thôi.
Em đã vứt bỏ đi tất cả những hình ảnh thân thuộc về anh sau cái ngày anh đi,
Em chấp nhận cuộc sống này.
Em chấp nhận là mình hư hỏng. Hư hỏng chỉ vì yêu anh.
Em đánh mất đi cả ước mơ, hy vọng của mình để yêu anh. Nhưng… cuối cùng… thì em chỉ nhận lại những nỗi đau ghê gớm trong lòng mình.
Ai nói sẽ yêu em chân thành?
Ai nói sẽ rất thích khi nhìn em mặc áo cưới và nắm tay em chặt trong lòng mình?
Ai hứa là sẽ luôn che chở, bảo vệ em?
Hứa để rồi thất hứa…
Chiếc nhẫn kia ngày qua anh đang cùng ai bình yên?
*
Em không muốn làm tổn thương người yêu thương mình và càng không thể làm người ấy đau buồn vì em.
Nếu không phải là anh…
Và chuyện như chưa bắt đầu.
Kết thúc sẽ không đau.
Nếu như ngày đó anh cảm nhận nỗi đau trong em thì anh sẽ hiểu được cảm giác đó như thế nào?
Buông tay một người mà mình yêu thương nhất là điều tan nhẫn.
Nhưng rồi sẽ qua hết, phải không anh?
Em sẽ là em của ngày xưa. “Yêu đời và luôn khát khao cuộc sống mới. Mạnh mẽ như chưa từng yếu đuối”.
Anh hãy cho em được lựa chọn, được trở lại là chính mình và bình yên. Đừng làm trái tim em đau thêm lần nữa.
Kết thúc sẽ không đau.
“Em khóc?”
“Không! Nước mắt không đau. Và em sẽ không khóc. Mạnh mẽ bước tiếp!”
Mưa trên phố. Những cơn mưa sẽ xóa tan nỗi buồn của một ai đó. Cơn mưa. Và câu chuyện tình yêu.
Rồi sẽ qua hết, phải không anh?
Đứa con gái đã từng tổn thương và nó sẽ đủ mạnh mẽ. Mạnh mẽ sau gục ngã tình yêu.
Hãy mơ những gì bạn muốn mơ. Hãy làm những gì bạn muốn. Và hãy tới những nơi bạn muốn tới. Bởi vì bạn chỉ có một tâm hồn, một trái tim và một cuộc sống để làm tất cả những điều đó.
Rồi sẽ qua hết thôi!
Ngô Thy Học