Mẹ! Sáng nay ngồi trên lớp, cô giáo đọc cho chúng con nghe một đoạn văn ngắn,…
Mẹ tôi không đẹp, mẹ tôi không sang
Nhưng mẹ tôi sang ở cái khí phách của một người phụ nữ biết hy sinh.
Và tôi, tôi nợ người phụ nữ ấy cả cuộc đời.
Bỗng dưng lúc ấy, con cứ nghĩ đến mẹ mãi. Cứ nghĩ xem ở ngoài ruộng, mưa đã bớt nặng hạt chưa? Cứ nghĩ xem mẹ đã về đến nhà hay vẫn còn mải chăm bông lúa? Cứ nghĩ xem, hôm nay nỗi nhớ chị trong mẹ đã bớt nôn nao? Cứ nghĩ xem, hôm nay con đã yêu mẹ nhiều hơn gấp đôi hay gấp ba, hay là nhiều không đếm hết?
***
Tiết học gần kết thúc, cô giáo nhìn chúng con và hỏi, Các em có yêu mẹ không? Ánh mắt cô dịu dàng, đẹp như nụ cười mẹ sớm Thu. Chúng con đều đã lớn, ai cũng ngại bày tỏ mẹ à. Thế mà bạn Chi dám giơ tay và nói “Có” rõ ràng lắm . Bạn ấy thật dũng cảm, và con thì không. Nhưng thật sự, con cũng yêu mẹ rất nhiều. Bố từng nói, chai rượu chôn dưới đất lâu nhất là chai rượu ngon nhất. Vậy tình cảm không đo đếm bằng đầu môi có phải là tình yêu đẹp nhất không mẹ? Con nghĩ vậy, và con tin, nơi bên trái lồng ngực mẹ cũng có một tình yêu dành cho con, cho chị, cho tổ ấm con con của chúng ta. Mẹ này, hôm nay con vẫn rất yêu và thương mẹ.
Mẹ, bây giờ con gái đã lớn, nhưng qua ánh mắt mẹ, con cứ ngĩ mình vẫn còn là một đứa trẻ. Tại sao lại thế hả mẹ? Con không biết nữa, chỉ biết, đôi bàn tay mẹ nuôi con lớn khôn, nhưng lòng mẹ lại luôn muốn chở che con như ngày bé. Vậy mà con lại chẳng hiểu chuyện, cứ khiến mẹ phải khổ tâm.
Sáng nay, lúc con ngủ dậy, thấy bóng mẹ bên bàn thờ, ngón tay mẹ lướt nhẹ trên tấm ảnh thờ anh con. Mẹ luôn nói, con và chị, cả hai đứa đều giống anh, nhưng chúng con lại chưa bao giờ được gặp mặt anh trai của mình. Lúc nhỏ, con cứ nghĩ, trên đời này, mẹ chỉ có hai đứa con là con và chị. Nhưng lớn khôn dần, chúng con đều đã hiểu, người mẹ nào cũng có một vài bí mật, và với mẹ bí mật đó chính là anh trai con. Con nghe bố nói rồi, anh con mất cách đây đến cả mấy chục năm, vì bị ung thư mẹ nhỉ. Mẹ chẳng bao giờ chịu kể cho chúng con nghe về anh cả. Bố bảo, Đừng nhắc đến anh, mẹ sẽ buồn lắm đấy. Con đã làm như vậy, con có ngoan không hả mẹ? Bố còn nói, lúc mà anh ra đi, anh dặn, Nếu sau này mẹ có sinh em trai, nhớ đặt tên em là Tiến. Thế nhưng chúng con lại không phải con trai, điều đó lại khiến mẹ càng thêm buồn. Nhưng mẹ này, mẹ đừng rầu rĩ như thế nữa, vì cô giáo dạy, nam nữ đều bình đẳng, con nào cũng là con, mà các bạn cũng hay trêu con nhìn chẳng khác gì một thằng con trai cả. Vậy nên, con xin mẹ đừng buồn.
Mẹ, đã từng có ai nói với mẹ, rằng mẹ rất đẹp chưa? Bạn Chi chưa bao giờ khen mẹ của con đẹp cả, và con cũng chưa bao giờ khen bác Hà đẹp. Con nghĩ, trong lòng mỗi đứa con, không một người mẹ nào đẹp hơn mẹ của chính nó đâu mẹ nhỉ. Mẹ rất đẹp, ngay cả những nếp nhăn trên trán mẹ cũng rất đẹp. Ắt sẽ có người chê những nếp nhăn, những sợi tóc bạc của mẹ. Nhưng đâu phải già là xấu đâu. Thứ tồi tệ nhất trên đời này là không có mẹ cơ. Tại vì, bạn Quân ở lớp con, mẹ bạn ấy mất rồi. Con cũng không dám nghĩ đến cái ngày tồi tệ ấy đâu, con sợ lắm mẹ ạ. Trong cuộc đời này, khi trưởng thành, có người sẽ đánh mất tiền tài, địa vị; có người sẽ mất đi một tình bạn, tình yêu; nhưng không còn được nằm trong vòng tay mẹ mới là điều bất hạnh nhất.
Tự dưng, nhiều lúc con nghĩ đến câu chuyện ngày trước từng đứng trên khán đài mà kể trước mặt bao nhiêu bạn bè, thầy cô, phụ huynh mẹ ạ. Mẹ có còn nhớ không, hôm ấy là ngày 20-10, tính ra, cũng sắp đến rồi đấy mẹ ạ. Để con kể lại cho mẹ nghe nhé!
“Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:
– Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này?
Ông Trời đáp:
– Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.
Vị thần nọ ngạc nhiên:
– Sáu đôi tay? Không thể tin được!
Ông Trời đáp lại:
– Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ./
– Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây – vị thần nói.
Ông Trời gật đầu thở dài:
– Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.
Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên:
– Tại sao nó lại mềm mại đến thế?
Ông Trời đáp: “Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời.”
Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được ông Trời tạo ra.
– Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.
– Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy – ông Trời thở dài.
– Nước mắt để làm gì, thưa ngài – vị thần hỏi.
– Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua.”
Lúc ấy, tay con ướt đầm mồ hôi vì run sợ và hồi hộp. Giá như khi đó mẹ ở bên, nắm lấy tay con và bảo, Đừng sợ, con là một người mạnh mẽ. Thế nhưng, con thấy khuôn mặt mẹ lấp lánh màu nước dưới ánh nắng buổi sáng mùa Thu trong xanh và cao vời vợi. Bây giờ nghĩ lại, con sợ nước mắt lắm mẹ à, vì nó mang đến một sự đau thương không tên, khiến con cứ thu nhỏ mình lại, không dám đối mặt với hiện thực. Mẹ từng nói, Những lúc không có ai ở bên lại chính là lúc bản thân con cần phải mạnh mẽ. Mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ nhất, mạnh mẽ cho nhiều những lần con từng yếu đuối. Con đã hiểu rồi mẹ ạ. Con sẽ không dễ dàng từ bỏ và gục ngã nữa đâu. Vì con biết, trưởng thành, chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc. Liệu con gái mẹ đã thực sự lớn chưa, hả mẹ?
Hình hài con khi còn là hạt bụi, lớn lên dần qua tim mẹ bao dung…
Tiết văn hôm nay, cô đọc đề bài cho chúng con ghi vào trong vở: ” Hãy viết về mẹ.” Bạn Lâm rầm rì, Mẹ thì có gì để mà viết chứ. Cô giáo nghe thấy, nhưng cô không phạt bạn, cô lại dùng ánh mắt trìu mến và nụ cười dịu dàng để nhìn Lâm. Giống mẹ. Lúc bấy giờ, con đã hiểu mình sẽ phải viết những gì cho bài tập làm văn này.
Buổi tối. Ánh đèn đường in lên bóng cây phía dưới vườn. Tiếng côn trùng kêu vo vo. Những hàng cột điện chạy thẳng tắp, treo lơ lửng những vầng trăng sáng . Con ngồi bên bàn học đặt gần cửa sổ, mường tượng lại nụ cười của mẹ, nghĩ cả về những giọt nước mắt của mẹ. Có quá nhiều thứ cảm xúc nhói lên trong lòng con, và con nhận ra, hôm nay con yêu mẹ gấp bội, mẹ à.
“Mẹ tôi rất đẹp, ngay cả khi mẹ khóc. Mẹ luôn nói dối chúng tôi. Mẹ nói mẹ không đói khi chúng tôi chỉ còn lại một chút thức ăn. Mẹ nói mẹ không khát khi giữa trưa nắng đứng đợi tôi ở cổng trường. Mẹ nói mẹ không đau khi bệnh dạ dày ập kéo đến. Mẹ tôi luôn nói như vậy, chỉ để chúng tôi không lo lắng, nhưng mẹ lại không biết, chúng tôi chẳng thể yên lòng. Mẹ nói, mẹ sẽ sống đến trăm tuổi để ở cùng với chị em tôi, nhưng tôi biết, người mẹ nào rồi cũng sẽ phải đi thật xa để cho con mình tự trưởng thành. Tôi sợ ngày đó sẽ xảy ra sớm hơn, đó là một điều tồi tệ nhất với bất kỳ ai.”
Cô giáo đọc bài văn của con trước lớp. Và mẹ biết không, cô giáo đã hỏi con:” Tại sao trong bài văn của mình em lại không nói yêu mẹ?”. Các bạn nhìn con, cô giáo cũng đợi câu trả lời từ con. Con lúng túng. Ừ nhỉ, tại sao con lại không nói như vậy nhì?!
– Em nghĩ, tình yêu đẹp nhất nên cất giữ ở nơi tốt nhất. Đó là trái tim.
Bài văn của con đạt điểm 9. Cô giáo khen con có lối viết hay và diễn đạt tốt. Nhưng cô giáo không biết, đó đều là những gì thực sự tồn tại ở người mẹ của con. Người ta thường hay dùng ngòi bút của mình để kể về mẹ. Nhưng con lại nghĩ, chỉ có trái tim mới có thể miêu tả thực nhất chân dung mẹ mà thôi. Mẹ tôi rất đẹp, ngay cả khi mẹ khóc!
Nhưng mẹ ạ, con cũng không dám khẳng định rằng mình chưa bao giờ có suy nghĩ mẹ không thương con. Thật sự, đến tận bây giờ, nhiều lúc con vẫn cứ mơ hồ rằng, mẹ chẳng thương con bằng chị. Nhưng con mong mẹ sẽ hiểu cho con. Vì mẹ à, có đứa con nào mà không ghen tị với tình yêu thương của mẹ nó với những người con khác trong gia đình bao giờ đâu. Con cũng chỉ là một đứa con được mẹ nuôi lớn, và con không phải là một thiên thần có thể dễ dàng mở lòng bao dung với tất cả mọi thứ. Nhưng trưởng thành dần, con cũng hiểu, tình yêu của mẹ thì không thể dùng các phép cộng trừ nhân chia để tính, cũng không có gì có thể cân đo đong đếm nổi lòng mẹ. Con biết, đứa con ngang bướng này đã không ít lần làm mẹ khổ, mẹ buồn, nhưng con vẫn xin mẹ hãy tha thứ cho con, tha thứ cho tất cả mọi lỗi lầm mà con đã phạm phải. Con cũng hiểu rồi, cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự mình đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình. Và mẹ này, hôm nay con vẫn yêu mẹ rất nhiều.
Đêm tháng Mười, trời mưa tầm tã, mưa như trút nước. Chị gọi điện về, giọng nghẹn ngào và mệt mỏi lắm:
– Mẹ! Bây giờ mọi thứ đối với con đều rất khó khăn. Khi con người ta dần trưởng thành, có vẻ các mối quan hệ cũng trở nên phức tạp hơn, mà những chuyện “để mai tính” cũng không còn là việc của ngày mai nữa, mẹ nhỉ?
– Thế gian quá rộng lớn mà lòng người lại quá phức tạp, sao có thể không găp phải tiểu nhân? Cõi hồng trần rất thâm sâu mà người trần lại ưa thích những điều hào nhoáng, phù hoa, sao có thể không gặp chuyện phiền lòng? Điều con cần làm bây giờ là phải nghĩ đơn giản một chút bởi vì sống trên đời phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Coi nhẹ một chút bởi vì trên đỉnh đầu còn có một bầu trời xanh!
Mẹ nghĩ rằng, mẹ có thể tiếp thêm niềm tin và sức mạnh cho chị, nhưng khóe mắt mẹ, nước mắt cuối cùng cũng đã rơi sau lần khẽ chớp mi. Mẹ thương chúng con, và mẹ luôn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để chúng con khỏi yếu lòng. Mẹ luôn tự biến mình thành một chỗ dựa vững chắc nhất cho những lần chúng con gặp chuyện khó khăn. Điều đó khiến chúng con càng thương mẹ nhiều hơn, mẹ à.
Hôm nay là ngày 13/10/2017. Đây là trang cuối cùng trong cuốn sổ nhật ký của con. Thời gian qua, nó đã chia sẻ mọi thứ cùng con: vui, buồn, đau, khổ,… tất cả đều gói gọn trong quyển sổ này. Đợi đến ngày 13/10 năm sau, mẹ hãy nhận lấy quyển sổ này nhé. Bởi vì, con nghĩ kỹ rồi mẹ ạ, ngày 20-10 năm nay con sẽ không viết đến cả một trăm câu yêu mẹ trong nhật ký nữa, nhất định, con sẽ dùng cả cuộc đời để nói lên thứ tình cảm thiêng liêng đó với mẹ. Và cuộc sống này, cần phải biết trân quý người bên cạnh mình bởi vì mỗi một thời, một khắc ở nhân gian càng ngày càng ít đi, cuối cùng còn phải chia lìa. Không cần tranh giành, không cần đấu khí, tranh hơn thua, vui vẻ trò chuyện để hiểu nhau mới là quan trọng. Phải biết trân quý người đối xử tốt với mình, bởi vì một khi đã đánh mất đi rồi thì tìm đâu cũng không được lại nữa. Và đời này, ta còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần? Con đã nghĩ như thế đấy mẹ ạ.
Còn 7 ngày nữa, ngày của mẹ sẽ tới, đó là ngày thứ tám của mẹ, ngày mà mẹ không cần phải chịu đựng tất cả mệt mỏi và khổ đau nữa. Vì có con gái ở đây rồi, con sẽ cùng mẹ gánh vác những tháng ngày vất vả sau này. À không mẹ ạ, con sẽ giúp mẹ biến cuộc sống này trở nên bình yên và vui vẻ hơn. Hạnh phúc sẽ đến khi tất thảy những điều giản dị đã sẵn sàng mà. Hôm nay con đã yêu mẹ rất nhiều, mẹ ạ !
Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ . . .
Mưa rả rích ngoài thềm, mưa nhìn qua ô cửa kính. Mưa lại thấy giọt nước mà nhân gian gọi là lệ trên mắt người. Hôm nay, giọt nước ấy không còn có vị mặn đắng nữa, vì thật sự, giọt nước mắt đó đã đến trước để nụ cười hiện diện trên khuôn mặt người mãi mãi nhưng năm tháng sau này.
Đời người ngắn ngủi, bạn có biết như thế nào là hạnh phúc? Người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp. Biết thỏa mãn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!
Rất nhiều người chờ đợi tương lai mà đánh mất những giây phút tuyệt vời bên mẹ! Bạn chờ đến lúc bạn lớn bạn mới nấu ăn cho mẹ hàng ngày được ư? Khi đó, bạn học đại học, đi làm xa nhà liệu còn nhiều cơ hội để ở bên mẹ, chăm sóc và đỡ đần cho mẹ không? Đừng chờ đợi tương lai bởi vì bạn càng chờ đợi sẽ càng đánh mất nó mà thôi! Hãy làm những việc có thể khi mẹ cần bạn giúp đỡ nhé, đừng chần chừ đừng chờ đợi đến lúc: con lớn thêm chút nữa!
Rất nhiều người chờ đợi tương lai mà đánh mất những gì ?
Và bạn thấy đấy, thật dễ dàng để bắt đầu ngày mới bằng một câu nói đúng không? Hãy nói yêu mẹ khi bạn còn có thể nói hoặc khi mẹ bạn còn có thể nghe. Bởi cuộc đời rất ngắn ngủi, phải không? Vì bạn sẽ không biết thời gian sẽ đột nhiên mang đến thứ gì. Và bạn cũng không biết thời gian sẽ lại mang thứ gì đi mất. Tất cả những gì cần làm là trân trọng. Và cả chào đón nữa, chào đón tất cả những gì sắp xảy đến trong đời bạn.
Mẹ! Rồi sau này, ở cái khoảng trời cao vời vợi ấy, mẹ có còn nhìn thấy con, nghe thấy tiếng con trong cuộc đời này?
Con yêu mẹ, yêu bằng cả cuộc đời !
[Ngày 20-10 năm nay, năm sau, hay nhiều những tháng ngày sau này, con đều mong một lần nào đó mẹ sẽ đọc được bài viết này của con. Chúc mẹ yêu một đời bình an, vui vẻ!]
Reply.