Một ngày thứ 7 tôi nhận được cuộc gọi của chị lúc 2h sáng kêu tôi đến đón, vì ngoài trời quá lạnh mà chị không mang áo khoác. Tôi khoác vội 1 cái áo,hớn hở phóng ra đường như một thằng điên đến bar Sailing. Có lẽ chị hơi say, chị ngồi dựa vào lưng tôi với vòng tay ôm hờ hững, hơi thở đều đều như thể đã ngủ, tôi đi thật chậm, mong muốn kéo dài cái cảm giác êm ái ấy.
***
Tôi hơi bất ngờ vì chị ở trong một khu nhà trọ cũ, hoàn toàn khác với vẻ cao sang của chị, căn phòng trọ khoảng 15m vuông khép kín đơn sơ đủ chỗ cho chiếc giường nhỏ, tủ vải, một cái tủ nhựa đặt bên trên 1 tấm kính thành bàn trang điểm tự chế, bếp gas mini hoen rỉ cạnh nhà vệ sinh. Tôi bỗng thấy thương cho chị, cho cuộc sống tạm bợ của những lớp người đến từ những miền quê xa xôi cố gắng bán trụ với “miền đất hứa … “
Đêm đó tôi ngủ lại nhà chị, chị trải một tấm chăn xuống sàn nhìn tôi cười hiền:
– Ngủ đây nhé, giường chị đàn ông bất khả xâm phạm !
Tôi vét hết những thứ đồ ăn còn lại trong nhà làm cho chị 1 đĩa mì xào,một vài thứ mồi để tiếp tục với chai Hennessy mà một khách hàng nào đó tặng cho chị. Không nhớ chúng tôi đã uống đến mấy giờ, chỉ nhớ chị đã ôm chặt lấy tôi mà khóc. Từ những câu vụn vặt, tôi chắp vá lại cuộc đời của chị. Nhà chị ở một vùng quê xa, người ta nghèo và bảo thủ, có 3 con gái, chị là út. Bố chị là mục tiêu cho sự khích bác và chê cười của họ hàng làng xóm, chị lớn lên trong nước mắt, trong tủi hờn vì lẽ mình không phải là một thằng đàn ông để bố không say mèm và cáu gắt sau những đám cỗ bàn, để mẹ không phải khóc hằng đêm khi có người cạnh khóe: “Con cái là cái phúc, ăn ở thế nào phúc đức nó bày ra đấy!” Chị cố gắng học, cố gắng bằng tất cả những hận thù để thoát khỏi lũy tre làng, để mong thay đổi cuộc sống nhọc nhằn của bố mẹ.
Đậu đại học, chị đã vật lộn đến trầy da tróc vẩy với những việc làm thêm từ gia sư đến phát tờ rơi để sống. Ra trường, quay mòng mòng trong cái cuộc sống vội vã, chẳng có cả thời gian để mà buồn. 10 năm bươn trải trên cái mảnh đất xô bồ, chịu qua đủ thứ lừa lọc từ tình cảm đến tiền bạc này đã mài giũa đi cái vẻ ngây thơ và biến chị thành một con người khác. Mọi mối quan hệ được thiết lập trên cơ sở đôi bên cùng có lợi, vui cùng hưởng họa thì tự chịu. Để có được 1 hợp đồng, chị phải bỏ ra rất nhiều, rất nhiều – những thứ mà chẳng 1 người con gái trong lớp vỏ bọc gia đình,bố phủ,mẹ che có thể hiểu được … những quả trứng, bó rau tôi tìm thấy là những thứ mẹ chị gói gém bắt chị mang lên. Chị thương mẹ biết bao nhiêu.
Tôi ôm chị vào lòng, vuốt ve tấm lưng thon thả, chị bất ngờ đặt lên môi tôi một nụ hôn ngọt lịm vương mùi khói thuốc, đầu óc tôi mụ mị đi, là khói thuốc,men rượu … hay vị ngọt của son môi chị đã làm cho tôi say …
– Chị … em thương chị …
– Đừng em … dù sao thì chị cũng chỉ là 1 con đĩ …
– Nhưng đối với em chị không phải …
– Đừng!Chị lấy ngón tay đè lên môi tôi … Cho chị ôm em như thế này 1 lúc nữa,rồi ngày mai … quên chị đi …
……………..
1 đêm tĩnh lặng, tôi nhận được cuộc gọi của chị để chào tạm biệt, giọng chị ngập tràn hạnh phúc. Chị nói chị đã xây được cho bố mẹ một ngôi nhà mới, giấc mơ 30 năm của chị đã thành hiện thực … Chị đang trên đường ra sân bay, chị ra Bắc để bắt đầu lại tất cả, bắt đầu sống cho riêng chị mà thôi. Tai ù đi, tôi chỉ lắp bắp được mấy lời chúc chị may mắn, bình an…
2 năm đã qua kể từ ngày hôm ấy, tôi chẳng còn cơ hội gặp lại chị một lần nào nữa. Nhưng mỗi lần đi qua góc ~4 ấy,nơi gần căn phòng nhỏ nơi chị từng ở … tôi lại thấy khóe môi mình dậy lên dư vị ngọt ngào của nụ hôn….
Liệu trên đời này có ai biết được, tôi cất giấu hình bóng 1 người đàn bà hút thuốc nơi đáy tim mình …