Để một người đi qua cuộc đời, rẽ theo hướng nào thì cuối cùng cũng đi về con đường nuối tiếc. Thật buồn khi phải nói những lời xót xa làm đau lòng nhau. Tôi không biết nỗi đau trong em thế nào, nhưng chẳng ai lỡ so sánh những nỗi đau. Khập khiễng quá. Tôi biết, em cũng chẳng vui vẻ gì.
***
Gặp nhau trên đời này đã là cái duyên, nhưng đi cùng nhau hay không lại là sự lựa chọn. Em đã lựa chọn, và lựa chọn đó là sợ tôi tổn thương mà đi về phía ngược đường tôi bước. Tôi cũng đã lựa chọn, nhưng lựa chọn của tôi vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Tôi không muốn em xa lánh tôi. Tôi muốn khi tôi và em gặp lại vẫn còn hứng thú trong những câu chuyện kể thường ngày, chứ không phải chỉ để vừa lòng nhau một cách gượng gạo.
Thôi thì những lí do, những lời lẽ để nói về những thứ nên hay không nên, tốt hay không tốt cho nhau bây giờ cũng chẳng còn nghĩa lý. Rốt cuộc thì chúng ta không còn nhau trên đoạn đường phía trước vẫn là điều quan trọng nhất.
Ở lại và ra đi là hai khái niệm trừu tượng và mơ hồ. Đôi khi, nó chuyển biến nhanh một cách đến ngỡ ngàng, ta chẳng kịp chuẩn bị thứ gì mang theo. Những cái giật mình cũng vậy, vốn bất chợt lắm, giật mình lần trong túi áo đã trống không, niềm tin và hi vọng đã rơi mất từ bao giờ. Chẳng biết bấu víu vào đâu để mà bắt đền. Để mà tìm lại.
Cuộc sống vốn không công bằng. Đòi hỏi sự công bằng trong tình yêu là sự điên rồ. Trong tình yêu chỉ có sự cho đi, không chiếm hữu. Tôi muốn nói với em rất nhiều điều, nhưng bây giờ thì khó quá. Tìm được một người để mà gửi gắm không phải là chuyện dễ dàng, tìm được một người có thể thấu hiểu mình trong lúc vui buồn của kiếp sống lại càng khó biết bao nhiêu. Tôi sợ mình lại lao vào những thứ tương tự, na ná nhau, chèn lên nhau một cách chắp vá và tạm bợ.
Lúc em đến bên tôi, tôi chẳng có gì, và bây giờ lúc em đi, bên tôi cũng chỉ toàn là trống vắng. Tôi không còn hi vọng. Cuộc đời vốn cho tôi chỉ có thế, tôi chấp nhận và không đòi hỏi mình phải có được điều gì. Tôi chỉ xin gom nhặt những kỷ niệm còn sót lại, những cảm xúc từng rơi vãi, mòn dần đi qua từng vết sẹo thời gian.
Hãy coi như giữa tôi và em duyên chỉ đến đây thôi, để mà vui vẻ sống tiếp cuộc sống riêng của mỗi người. Dù rằng nỗi buồn sẽ còn đeo đẳng theo ta một thời gian dài sau đó. Thật khó để vượt qua, nhưng ai rồi cũng có một kỷ niệm. Kỷ niệm trong tôi về em rồi sẽ chỉ còn những tháng ngày đẹp đẽ nhất, những giây phút em cười thật vui và hạnh phúc, chắc chắn là vậy. Mong em những điều tốt lành.
Bánh Đậu