Tôi như bao đứa trẻ cùng tuổi khác, bước vào tuổi 18 cũng như với bao ước mơ, hoài bão to lớn và đồng thời cũng đối diện với kì thi đại học đầy cam go.
***
Bạn của tôi ai cũng có những ước mơ to lớn nhưng tôi khác biệt hơn. Trong khi bạn bè cố gắng học để thực hiện ước mơ của cuộc đời mình thì tôi lại không cố gắng vì gì cả, chỉ đơn giản là tại thời điểm đó tôi vẫn chưa có ước mơ cho bản thân. Tôi vẫn không biết bản thân muốn gì. Lúc đó theo tôi nghĩ cứ chọn đại một trường đại học rồi học nhưng có danh tiếng một chút để bố mẹ có thể tự hào. Tôi cảm thấy vui sướng và phấn khích trước sự tưởng tượng về viễn cảnh tự hào của bố mẹ.
Nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, kì thi đại học đến và đi một cách chóng vánh. Và cảm giác của tôi lúc đó là dường như điểm cũng bay về sớm hơn mọi năm thì phải, biết điểm xong tôi cảm thấy hụt hẫng. Mọi thứ không hoàn hảo như trong sự tưởng tượng của tôi, kì thi đó tôi chỉ đạt 17,25….
Và đương nhiên cái gì đến cũng sẽ đến, mọi người ai cũng thất vọng vì từ trước đến nay tôi chưa làm ai thất vọng với việc học của bản thân. Mặc dù thất vọng rất nhiều nhưng bố mẹ luôn an ủi và động viên tôi. Còn về bản thân tôi, cảm thấy thất bại lần đầu tiên xuất hiện. Tôi cảm thấy mình mất phương hướng, không chỉ cảm thấy bản thân đã thất bại một cách kinh khủng mà còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Từ sau khi có kết quả tôi tự giam bản thân trong nhà, không dám bước chân ra khỏi nhà vì khi ra khỏi nhà tôi sẽ bị hỏi được bao nhiêu điểm và tôi không thể trả lời tôi chỉ được 17,25. Tôi biết dù tôi giam mình trong nhà nhưng ai cũng biết điểm của tôi qua lời đưa tin của mấy bác hàng xóm.
Nhưng sau dần, tôi cảm thấy bản thân đã thất bại như vậy mà không cố gắng để thay đổi thì mọi thứ sẽ tiếp tục kinh khủng hơn. Vì vậy tôi quyết định bỏ qua cái lòng tự trọng cao ngút trời cùng với sự kiêu hãnh của bản thân bao nhiêu năm gìn giữ trước đây để tiếp tục bước. Tôi bỏ qua những lời châm biếm cùng những ánh mắt mà tôi cảm thấy như nhìn tôi dò xét để tiếp tục trở lại bình thường.
Sau khoảng thời gian khó khăn ấy, đối với tôi là như vậy tôi đã lấy lại bình tĩnh, từ từ ngẫm nghĩ và tôi phát hiện ra tôi thích làm bác sĩ tâm lí. Bản thân tôi muốn chia sẻ với mọi người về mọi chuyện và tôi muốn nhìn thấy họ cười với tôi sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Mỗi lúc như vậy tôi cảm thấy vui khó tả. Vì vậy tôi quyết tâm, làm bác sĩ tâm lí nhưng so với hiện tại thì không được. Có lẽ tôi sẽ cố gắng vào năm sau để đạt được ước muốn của chính mình.
Có lẽ ‘ thất bại là mẹ thành công’ thật, tôi nghĩ tôi sẽ thành công với ước mơ của bản thân mặc dù nó bắt đầu muộn một chút. Tôi mong rằng tất cả các bạn sẽ tìm ra con đường riêng của bản thân mình và sẽ theo đuổi nó đến cùng nhé và chắc chắn tôi cũng vậy.